Kiều Phong không ngờ lại gặp phải loại con gái vừa lưu manh vừa điên khùng như vậy.
Giữa ban ngày ban mặt mà cô ta lại to gan lớn mật như thế. Nơi này là triển lãm mang tầm cỡ quốc gia cơ mà?
Anh nhìn ngó xung quanh, bây giờ mới phát hiện mình đã lạc vào khu vực không có người.
Mọi người đâu hết rồi?
Người thật thì không thấy, nhưng người giả thì có cả đống đây, ai nấy cũng đều có thân hình nóng bỏng, trang phục gợi cảm.
Anh thấy vô cùng quái lạ, không hiểu sao mình lại đi đến khu này.
Trí nhớ của Kiều Phong bây giờ mới từ từ quay trở lại.
Hôm nay anh đến đây để xem mắt, đối tượng là một cô gái làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật. Cô ấy hẹn anh gặp nhau ở chỗ này. Anh là người đến trước, cô gái kia bị tắc đường nên đến muộn. Đợi một lúc không có gì làm, anh đành đi dạo loanh quanh, thế nào lại đột nhiên nhớ tới một mệnh đề vô cùng thú vị, vừa đi vừa suy ngẫm, rồi vớ được chiếc ghế và tự nhiên ngồi xuống.
Vị cao tăng đắc đạo nào đó bắt đầu ngồi thiền ở đó rồi. À, quên mất không nói một điều, Kiều Phong là Phó giáo sư chuyên nghiên cứu Vật lý Lượng tử.
Sau đó anh bị người ta đùa giỡn, đối phương không chỉ sờ mó mặt anh mà còn định tụt quần anh xuống.
Con gái con đứa mà lại lưu manh thô lỗ như vậy đúng là khiến anh mở mang tầm mắt. Cô gái đó còn nói anh cứ “thoải mái lựa chọn”, chọn cái gì ư? Nhìn cũng đủ biết rồi còn gì.
Nghĩ đến đây, anh lại nhìn xung quanh mấy thứ đồ chơi bơm hơi đó, những con mắt vốn đờ đẫn vô hồn giờ lại như đang cười nhạo anh. Cảm thấy không được tự nhiên, Kiều Phong bèn vội vã rời khỏi đó.
Cả khu nhà triển lãm này không phải là không một bóng người, chỉ có điều hơi vắng vẻ chút mà thôi. Mấy nhân viên phục vụ thấy một anh chàng đẹp trai nổi bật như vậy cũng không phải là không chú ý tới, nhưng mấy ngôi sao nổi tiếng đến rồi mà chàng thanh niên đó chẳng buồn chạy đi xem, phải chăng là một anh chàng không có hứng thú đối với phụ nữ?
Đối tượng xem mắt của Kiều Phong đã đến, hai người cùng nhau đi ăn trưa.
Trong bữa ăn, cô gái đó lại bắt đầu tiến hành tra hỏi, nào là bố mẹ anh làm gì, nhà có mấy anh chị em, có xe có nhà chưa, nhà là mua đứt hay trả góp…
Kiều Phong trả lời rất ngắn gọn, hỏi gì đáp nấy: Bố mẹ đều là giáo sư, giảng viên đại học, trong nhà còn có một người anh trai, không có xe nhưng có nhà, là nhà mua đứt.
Cô gái kia gật gù, rồi lại hỏi thêm một điều rất quan trọng: “Điều kiện của anh rất tốt, chắc là đã mua nhà từ lâu rồi phải không? Có ở khu trung tâm không?”.
Nhà của Kiều Phong ở khu Bắc Tứ Hoàn1, rất gần nơi anh làm việc, nhưng đối với anh, Bắc Tứ Hoàn cũng chẳng phải là trung tâm gì cả, thế là anh liền lắc đầu đáp: “Không”.
1 Bắc Tứ Hoàn là khu vực phía Bắc của đường Tứ Hoàn (Bắc Kinh).
Ồ, thế có nghĩa là ở ngoại thành rồi. Cô gái kia có chút thất vọng, một lát sau lại hỏi: “Thế tài sản cố định đứng tên anh được bao nhiêu?”.
Nhận thức của Kiều Phong đối với tình trạng tài chính cá nhân mãi mãi không bao giờ có thể rõ ràng và chính xác được như Hằng số Planck. Anh lại lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm”.
Cô gái kia lại mặc định câu nói này có nghĩa là: Trừ căn nhà đã mua ra, về cơ bản tôi không có bất cứ tài sản cố định nào nữa cả.
Nói chuyện một hồi, trong lòng cô gái âm thầm đánh giá điểm số của Kiều Phong theo từng phương diện. Những điều kiện khác đều có thể tạm chấp nhận được, đặc biệt là ngoại hình của anh, ăn điểm quá cao, vớt hết tất cả điểm số của những phương diện khác.
Tóm lại, anh chàng này có thể tiếp tục quan sát thêm. Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau quay lại tham quan triển lãm. Cô gái hẹn Kiều Phong ở nơi này cũng là có suy tính của mình. Hẹn ở nơi như thế này hoàn toàn có thể quan sát được mọi biểu cảm và thái độ của Kiều Phong khi nhìn thấy những người mẫu nóng bỏng ăn mặc hở hang, qua đó có thể đánh giá được phần nào nhân cách của anh, xem có háo sắc hay không.
Kiều Phong vốn chẳng buồn nhìn đến mấy cô người mẫu. Mấy cô đó ăn mặc quá thiếu vải, anh mà cứ nhìn chằm chằm người ta thì thật bất lịch sự. Vì thế, anh chỉ biết nhìn trời, rồi lại nhìn đất, khi nói chuyện với đối tượng xem mắt thì nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Điều này khiến cô gái kia vô cùng hài lòng. Đôi mắt anh rất đẹp, trắng đen rõ ràng, sạch sẽ trong sáng. Khi anh nhìn vào cô gái đó, cô ấy có cảm giác như được một dòng nước trong veo tinh khiết bao quanh.
Họ vừa đi vừa trò chuyện. Cô gái giảng giải về những lý luận nghệ thuật của mình, kể với anh về những học giả người Pháp như Michel Foucault, Derrida, Kiều Phong yên lặng lắng nghe. Cô gái kia lại cứ tưởng rằng anh không hiểu, thế nên trong lòng có chút đắc ý, bèn cười ngượng ngùng, bẽn lẽn quay đầu lại hỏi: “Tôi nói những điều này khiến anh cảm thấy rất nhàm chán phải không?”.
“Không”, Kiều Phong lắc đầu, “Rất thú vị. Cô có thể giảng thêm về Jean Francois Lyotard, Habermas và Paul Feyerabend không? Tôi rất muốn nghe”.
“…” Anh chàng đẹp trai, anh thực sự chỉ đơn giản là một thầy giáo Vật lý thôi sao? Gương mặt cô gái có chút ngượng ngùng, cũng không thể nói chuyện hùng hồn như khi nãy được nữa.
Kiều Phong nhìn thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm, cho rằng mình đã nói sai điều gì, đành chuyển chủ đề: “Thực ra tôi không hiểu mấy về nghệ thuật đương đại, hay là chúng ta cùng bàn về Văn hóa Phục Hưng đi”.
Sau đó, cô gái càng lúc càng trở nên ít nói.
Không khí bỗng trở nên thật nhạt nhẽo. Kiều Phong cũng chẳng hiểu nổi chuyện này là do đâu, có điều tình trạng này anh đã gặp nhiều nên cũng quen rồi.
Hai người đi đến khu trưng bày của triển lãm. Nơi này có rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám, tập hợp đủ các loại vật phẩm khiêu dâm từ cổ chí kim của nhân loại, trong đó còn có cả mấy tác phẩm gốm sứ và tranh vẽ, đều là những thứ đồ cổ quý giá.
Tuy nhiên, Kiều Phong vẫn có thể nghiêm túc tham quan những thứ này mà chẳng có chút xấu hổ nào. Thế nhưng cô gái ở bên cạnh anh mặt đã đỏ đến tận mang tai, bối rối ngượng ngùng.
Đi ra khỏi khu trưng bày là tới đại sảnh. Ánh mắt Kiều Phong lơ đãng đảo qua một góc nào đó, bỗng thấy hai bóng hình rất quen mắt.
Lam Sam cảm thấy rất kỳ diệu. Nếu như nhìn thấy những thứ trong triển lãm này ở một trường hợp khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng bây giờ, sau khi bơi giữa một biển toàn thứ đồ khẩu vị nặng này, cô đột nhiên cảm thấy mình rất bình thản, chẳng có gì ngạc nhiên nữa cả. Suy nghĩ kỹ càng, cô nhận thấy chuyện nam nữ hoan lạc là một việc rất bình thường, rất tự nhiên, thực ra chẳng cần phải quá kiêng kỵ.
Mấy công ty phát quảng cáo ở đại sảnh còn tặng cả mô hình miễn phí. Lam Sam cùng Cải Chíp Nhỏ, mỗi người đều được phát một “cậu em giả” làm bằng silicon. Mô hình này quá lớn, đến nỗi có thể dùng làm vũ khí được. Chẳng biết ai là người khơi mào, hai cô gái cứ thế dùng nó để đánh nhau.
Dù sao thì nó cũng làm bằng silicon, đánh vào người cũng không thấy đau.
Kiều Phong chợt dừng bước.
Đây chính là hai cô gái đã định tụt quần của anh.
Đối tượng xem mắt đi bên cạnh cũng nhìn theo ánh nhìn của Kiều Phong, đột nhiên chỉ biết cười, một nụ cười có vẻ mất tự nhiên, tỏ ý không tán đồng.
Ánh mắt của Kiều Phong dừng lại ở chiếc camera phía trên đỉnh đầu của Lam Sam. Anh len lén lôi điện thoại của mình ra.
Sau một phút ba mươi giây, Kiều Phong liền quét mắt qua màn hình lớn.
Đối tượng xem mắt nhỏ giọng nói: “Sao anh lại không thèm để ý gì đến tôi?”.
“Hả? Xin lỗi tôi không nghe rõ, cô nói gì nhỉ?” “Tôi nói, hai cô gái đó thật lớn mật.”
Kiều Phong liền phụ họa: “Ừm, đúng là lớn mật”.
Mọi người ở đại sảnh đã bắt đầu phát hiện ra, liền chỉ trỏ vào màn hình lớn, sau đó lại nói nói cười cười. Cô gái đi xem mắt cũng nhìn thấy, kinh ngạc che miệng: “Sao lại như thế? Anh nhìn kìa”.
Kiều Phong cất điện thoại đi, nói: “Chúng ta đi thôi”. Chân nhân bất lộ tướng!
Càng lúc càng có nhiều người phát hiện ra sự thay đổi trên màn hình lớn vốn là một đoạn băng quảng cáo, giờ lại thay bằng những hình ảnh nhòe nhoẹt. Bối cảnh trong hình ảnh ấy dường như yên tĩnh bất động, chỉ có hai cô gái đang…
Cải Chíp Nhỏ đùa vui quá, vô tình lướt qua màn hình, vội hét to: “Lam Sam, cậu mau xem kìa, trên màn hình có hai đứa dở hơi cầm ‘cái đó’ đánh nhau kìa”.
Lam Sam: “…”.
Cô quay đầu nhìn lên màn hình, trên đó chỉ có bóng lưng của hai cô gái, nhưng ăn mặc quần áo giống hệt hai người họ. Bất giác cô giơ tay lên, cô gái trên màn hình kia cũng giơ tay lên theo.
Cô quan sát kỹ xung quanh một lượt. Trời! Có bao nhiêu người đang nhìn về phía bọn họ.
Cải Chíp Nhỏ cũng đờ đẫn luôn rồi. Cô ấy ngẩng đầu tìm kiếm xem có camera gần đó hay không.
Sau đó Lam Sam nhìn thấy khuôn mặt của Cải Chíp Nhỏ trên màn hình.
Không kịp suy nghĩ xem chuyện này là sao, lúc này, trong đầu Lam Sam chỉ có một chữ…
“Chạy!”
Lam Sam vừa mới phát lệnh, hai cô gái liền ném cái mô hình đi, co cẳng chạy.
Chạy chưa được chục bước, Lam Sam liền giẫm phải một tờ rơi bị người ta vứt bỏ. Chất liệu giấy bóng đặt trên mặt sàn trơn nhẵn, đang chạy mà giẫm phải thì chẳng khác nào giẫm vào ván trượt.
Thế là cô đã anh dũng trượt chân, thiếu chút nữa là ngã nhào.
Cải Chíp Nhỏ cũng cố gắng lôi cô lại nhưng không kịp, thậm chí còn làm cô quay một vòng.
Thế là Lam Sam bị ngã, bả vai tiếp đất trước, sau đó đến phần đầu, chỉ nghe một tiếng “rắc” trong trẻo phát ra từ cổ.
Lam Sam đi ra khỏi trung tâm triển lãm với tư thế nghiêng cổ như vậy, thu hút biết bao ánh nhìn và sự chú ý của mọi người xung quanh.
Cải Chíp Nhỏ bắt một chiếc taxi rồi dìu cô lên. Lam Sam cứ phải nghiêng đầu, tóc che gần nửa khuôn mặt mà cô cũng không buồn sửa sang lại nữa, chỉ ngồi tựa vào ghế xe, bộ dạng vô cùng chật vật.
Tài xế thấy cô khổ sở như vậy bèn hỏi: “Này, cô em bị sao thế?”.
Cải Chíp Nhỏ đáp: “Thôi đừng nhắc đến nữa. Làm ơn cho chúng tôi đến bệnh viện”.
“Được thôi”, tài xế đáp một lời xong lại nói thêm: “Bây giờ đỡ đông hơn nhiều rồi, chứ sáng nay tắc đường lắm”.
Cải Chíp Nhỏ đánh giá anh tài xế qua gương chiếu hậu, rất trẻ trung, mặt trắng nõn, có điều lạ là sau gáy lại có vết bầm tím. Cô ấy vô cùng kinh ngạc: “Anh à, anh có nhìn thấy sau gáy của mình không? Tím lắm ấy”. Tím sắp chuyển sang xanh ngắt như lá cây rồi.
Anh tài xế vui vẻ nói: “Cô yên tâm, không phải tôi dính vào ẩu đả gì đâu, chỉ là gặp phải ôn thần mà thôi. Hôm nay đi trên đường nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà. Nhưng tôi mới trêu cô ấy có mấy câu, thế mà cô ấy đã lấy đá chọi thẳng vào tôi”.
Cải Chíp Nhỏ bắt đầu buôn chuyện: “Ôi con gái nhà ai mà ra tay ác độc thế?”.
“Ai mà biết được. Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là có chút khó coi, ảnh hưởng đến việc làm ăn thôi. Hôm nay có vài người bắt xe, vừa nhìn thấy vết tím xanh say gáy của tôi liền quay đầu rời đi.”
Cải Chíp Nhỏ bị anh ta chọc cười đến vui vẻ.
Tài xế lại nói, nếu cô gái ấy mà dám ngồi xe anh ta, anh ta nhất định sẽ đưa cô ấy đi Diên Khánh rồi ném lại ở khu Trường Thành, cho cô ấy tự tìm đường về.
Cải Chíp Nhỏ hỏi: “Lỡ cô ấy gặp phải kẻ xấu thì sao?”. “Không sao, tôi sẽ lái xe đi theo cô ấy.”
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ.
Lam Sam một tay đỡ lấy cổ, một tay cố kéo tóc sao cho che kín được khuôn mặt mình thì càng tốt. Đồng thời, trong lòng cô đang âm thầm tuôn trào vô vàn hàng lệ cay đắng. Sao hôm nay lại khốn khổ đến như thế cơ chứ?
Cô tựa vào xe, từ từ nhớ lại sự việc xảy ra ở đại sảnh lúc nãy, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhất định là có người lén hãm hại sau lưng bọn họ. Không biết là kẻ nào nữa, đừng để cô bắt được, nếu không nhất định sẽ hành hạ, giày vò hắn, cưỡng gian rồi trừ khử luôn.