• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Thượng Lĩnh Án
  3. Trang 4

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 43
  • Sau

1

C

ái thây của Vi Tam Đắc bị treo lên cây đa trước cổng làng.

Hơn trăm thôn dân của làng Thượng Lĩnh kéo nhau đến xem chẳng khác nào như đi xem kịch. Trong số bọn họ, không ít kẻ trống ngực đập thình thịch, cứ y như tay thần, tay quỷ đang khua chiêng gõ mõ.

Đúng lúc ấy thì gió lạnh như con chó đánh hơi thấy mùi phân thối, hối hả lao tới cắn người, chẳng chừa một ai. Chỉ có điều trong cái bộ dạng lập cập, run rẩy ấy lại không phải là những người dân quê ăn mặc phong phanh, rách rưới; mà lại là một số ít những người mặc áo dày sụ, sạch sẽ mà chỉn chu. Đám người này thoáng nhìn liền biết ngay là những cán bộ, công chức thu nhập cao mới về quê ăn Tết. Còn phần đông số còn lại là đám dân quê quanh năm suốt tháng bám rễ ở làng. Số này nhìn Vi Tam Đắc chết trơ thây cứ y như khán giả đã đoán được kết cục của vở kịch, bởi vậy mà tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn.

Bỗng từ trong đám đông có hai người phụ nữ lao ra, một già, một trẻ. Hai người này lao về phía Vi Tam Đắc, tóm lấy cẳng chân của y cách mặt đất chừng hai mét. Người thiếu phụ nhón chân với tay, bắt lấy một chân Vi Tam Đắc, chực muốn đẩy thân thể y lên. Chỉ có điều chiều cao và sức lực của chị ta rõ là đã tới giới hạn, cái thây của Vi Tam Đắc vẫn không chút dịch chuyển. Chị ta chực chờ sự giúp đỡ để đẩy thân thể Vi Tam Đắc lên phía trên, giảm bớt lực siết của sợi dây buộc quanh cổ y. Song lúc này chị ta cũng chỉ trông cậy được vào bà lão đang ở bên cạnh mình mà thôi. Bà lão ắt hẳn là muốn giúp chị ta, song muốn giúp cũng chẳng dễ gì, bởi lẽ bà lão vừa thấp vừa còng lưng ấy phải nhảy lên thì may ra mới chạm được tới người Vi Tam Đắc. Lần thứ nhất cẫng chân nhảy, bà lão bắt được chiếc giày xỏ ở một bên chân, nhưng khi bà lão hạ mình và cánh tay xuống thì chiếc giày ấy cũng rơi xuống theo. Bà lão lại nhảy lên lần nữa thì túm được ống quần của Vi Tam Đắc, lần này thì chiếc quần của Vi Tam Đắc đã bị tụt xuống. Từ xa nhìn lại, cặp đùi trắng hếu mà thuôn dài kia giống như hai thớ thịt tươi treo trên gác bếp, còn cái vật mềm nhũn, lông mọc tua tủa nằm giữa cặp đùi khiến ai nhìn gần lại thấy như cái dái dê. Kẻ ngó xa nghía gần, người há mồm trợn mắt, kẻ cúi đầu ngượng nghịu, có kẻ lại vênh mặt cười mỉa.

Bà lão và thiếu phụ kia đâu ngờ lại bị rơi vào tình cảnh trớ trêu ấy. Bọn họ cũng chỉ muốn cứu Vi Tam Đắc thôi mà, bởi nghĩ y còn sống. Song từ hành động và hậu quả gây ra, lại chẳng giống như đang cứu người, trái lại, còn như là bêu riếu, sỉ nhục Vi Tam Đắc thì đúng hơn. Bởi vì sự thực là quần của Vi Tam Đắc đã bị tuột mất.

Nhưng chuyện này xảy ra thì cũng không lấy gì làm lạ. Lúc Vi Tam Đắc còn sống, y đã làm tổn thương hai người phụ nữ này không biết bao nhiêu lần, bất kể họ, một người là mẹ y, một người là vợ y. Tội lỗi mà y gây ra cho họ, tội lỗi mà y gây ra cho cả cái làng này, dù có chết cả chục lần cũng chẳng thể chuộc hết được. Vậy thì sao mà bảo giống như đang sỉ nhục được.

Hai người phụ nữ một già một trẻ ấy vẫn nôn nóng muốn đẩy thân thể Vi Tam Đắc lên, song mọi cố gắng đều vô ích. Việc Vi Tam Đắc bị treo lên cây như thể đã được tính toán từ đầu, gót chân cách mặt đất chừng hai mét, ai muốn cứu y thì cũng đừng hòng với tay tới, chết là cái chắc. Hai người phụ nữ hình như đã nhận ra được điều này, quan trọng hơn là hai người còn phát hiện ra Vi Tam Đắc đã chết, đã tắt thở trước đó lâu rồi, đã hết đường cứu mạng. Vậy là đành từ bỏ.

Mẹ của Vi Tam Đắc quỳ bệt dưới mặt đất, lay lóc gào khóc. Còn vợ của Vi Tam Đắc lại không quỳ, cũng chẳng khóc, chị ta thẫn thờ đứng đó, mình mẩy hơi lay động, run rẩy, cứ như người bị trúng phong. Đó là một buổi sớm gió lộng tê tái. Nhưng có điều, hình như chị ta không phải run rẩy vì gió lạnh, mà đúng hơn là vì sự lạnh nhạt của những kẻ xung quanh.

Trong số đó có một người đàn ông lớn tuổi nhìn sự việc không lọt mắt, vậy là tiến lên phía trước, đoạn hô hào thêm vài thanh niên nữa. Bọn họ tháo nút dây buộc trên cành cây đa, siết chặt một đầu dây, rồi từ từ thả ra. Vi Tam Đắc dần hạ xuống, rồi được hai thanh niên đỡ lấy, đặt nằm trên mặt đất.

Trước đó, người đàn ông lớn tuổi đã kéo chiếc quần bị tuột lên cho Vi Tam Đắc. Xong rồi, ông ta nhìn vào cặp mắt trố trơ trơ của Vi Tam Đắc mà than rằng:

“Tam Đắc ơi là Tam Đắc, dái chim của mày đã hại đời bao nhiêu đàn bà con gái ở cái làng này thì giờ cũng đã đến lúc nghỉ ngơi được rồi. Hoàng đế chẳng qua cũng sung sướng giống mày thôi, đừng có chết rồi mà vẫn không nhắm mắt. Hừ, nhắm mắt lại đi.”

Người đàn ông lớn tuổi vừa nói vừa đưa tay vuốt mắt cho Vi Tam Đắc. Chắc là do người đàn ông này ăn nói có lòng thành, đức cao vọng trọng, Vi Tam Đắc quả là đã nghe lời mà nhắm mắt.

Người đàn ông này còn tìm thấy một bức di thư trong túi áo của Vi Tam Đắc.

Nội dung bức di thư như sau: “Vi Tam Đắc tôi đã gây ra nhiều tội lỗi, nay lấy cái chết để đền tội, mong sao mọi người được vui vẻ ăn Tết! Vi Tam Đắc.”

Bức di thư viết sai chính tả được nhiều người truyền tay nhau đọc, xong chẳng ai muốn giữ lại, nên lại nhét vào trong túi áo y. Ai nấy như đều tìm thấy chút lương tri trong con người y, bởi vậy mà ánh mắt thù hận cũng nguôi ngoai.

Vợ của Vi Tam Đắc nãy giờ vẫn đứng đấy, chẳng khóc chẳng rằng. Chị ta không ngờ lại nhận được sự cảm thông, thương hại của mọi người, lúc này bỗng như kẻ mù lòa trông thấy ánh sáng. Chị ta chợt quay người lại quỳ xuống trước mặt đám đông, khấu đầu, vừa khóc vừa tạ ơn, thay chồng tạ tội.

“Hoàng Nguyệt Thu tôi xin cảm tạ mọi người trong làng!” Người đàn bà tự xưng là Hoàng Nguyệt Thu nói.

“Xin được cảm tạ mọi người đã giúp tôi thu xác. Hoàng Nguyệt Thu tôi bạc mệnh, số khổ, hèn hạ được gả tới làng Thượng Lĩnh làm vợ của Vi Tam Đắc. Vi Tam Đắc là tên xấu xa, đểu cáng vô độ. Không, hắn vốn không phải con người, hắn là tên súc sinh, mà cũng chẳng bằng súc sinh, chẳng bằng cầm thú. Hắn rước đủ mọi tai vạ cho cả làng, rồi còn chà đạp không biết bao nhiêu đàn bà con gái, giờ thì chết quách đi rồi. Tôi biết, hắn ta có chết cũng không đền hết tội. Hắn gây ra quá nhiều nghiệp chướng, có chín cái mạng cũng chẳng chuộc hết, ngàn lưỡi dao xẻo xác hắn cũng không báo hết thù, cũng không giải hết hận. Tôi số khổ, bạc mệnh, hèn hạ nên mới làm vợ của Vi Tam Đắc, Vi Tam Đắc chết rồi, đi rồi, tội lỗi vẫn còn đó. Tôi thay hắn ta chuộc tội với dân làng! Xin được chuộc lỗi! Xin được chuộc lỗi... Bây giờ người cũng đã chết rồi, tội cũng đã chuộc rồi, tôi xin dân làng giúp tôi chôn cất Vi Tam Đắc. Ngày mai chôn, không, hôm nay phải chôn ngay. Tết tới nơi rồi, tôi không muốn ảnh hưởng mọi người đón Tết. Chôn càng sớm càng tốt, như vậy ăn Tết mới ngon. Chỉ mong mọi người trong làng vui vẻ, phấn khởi đón Tết.

Ai nấy đều cảm động trước lời lẽ biết điều, thấu tình đạt lý của người đàn bà mệnh khổ này. Đa phần đã không còn viện được lý do để tiếp tục thù hận Vi Tam Đắc, cũng không có lý do để cự tuyệt lời thỉnh cầu của Hoàng Nguyệt Thu. Vẫn là người đàn ông lớn tuổi có lòng thành, đức cao vọng trọng lúc trước đứng ra hô hào, động viên, bố trí trai tráng, dân làng nghe lệnh mà làm theo. Cả toán người ào ào hành động, mỗi người một việc, nào là nhập liệm, nhập quan, chọn đất, đào mồ, xem giờ, lo liệu đám tang cho Vi Tam Đắc...

Ngôi làng bỗng sôi động hẳn lên.

Dây pháo đốt ra từ nhà Vi Xương Anh có thể xem là âm thanh đầu tiên đánh tan bầu không gian u uất của ngôi làng, khiến cả thôn làng náo nhiệt hẳn.

Ngôi nhà của gia đình Vi Xương Anh nằm tách biệt trên đỉnh dốc, là ngôi nhà rách nát nhất nhưng lại cao nhất làng Thượng Lĩnh. Nói là cao, chẳng qua là vì nó nằm ở trên đỉnh dốc, chứ ngôi nhà ấy thực chất lại thấp lè tè. Nói là rách nát, là bởi nếu so với những ngôi nhà tầng bằng xi măng cốt thép thì nó thực là thảm hại. Ngôi nhà này của Vi Xương Anh vẫn là nhà vách đất từ đời ông cha để lại. Tuy đời nào cũng được tu sửa, cơi nới cho rộng thêm, nhưng cũng không thay đổi được bản chất nhà đất của nó. Cũng giống như Vi Xương Anh, dù anh ta làm bảo vệ hay thợ sửa chữa trong thành phố, thì cũng không thay đổi được bản chất nông dân của mình.

Vi Xương Anh đâu phải không cất nổi nhà tầng, anh ta đi làm thuê làm mướn bên ngoài đã mấy năm nay, chắc hẳn cũng dành dụm được chút ít, muốn xây một ngôi nhà bằng gạch vữa xi măng cũng chẳng khó gì. Song Vi Xương Anh lại không xây nhà. Cớ chi mà anh ta lại làm vậy? Chuyện này thì thằng con sáu tuổi của anh ta là rõ nhất.

Lúc thằng bé mới chỉ lên ba, cha nó đã căn dặn rằng: “Con trai à, khi nào mày lên bảy tuổi, cha sẽ đón mày lên thành phố học, cha sẽ đón cả u mày lên đó ở cùng, rồi cả nhà ta sẽ chuyển sang ở nhà tầng, không phải làm nông dân nữa. Thế nên ngôi nhà chúng ta đang ở không cần phải xây lại làm gì cho phiền...”

Vi Xương Anh lần nào từ tỉnh về cũng đều chuốc vào đầu thằng bé cái cuộc sống lý tưởng ấy. Năm này thằng bé đã sáu tuổi, cũng gần lắm với cuộc sống lý tưởng mà cha nó hứa hẹn rồi. Chỉ có điều năm nay cha nó về nhà lại không thấy nhắc tới chuyện ấy nữa. Cha nó thì cứ tưởng nó đã quên béng đi rồi, nhưng mà nó thì vẫn còn nhớ lắm, bởi lẽ lên thành phố học cũng là giấc mơ của nó.

Xế chiều hôm qua, thằng bé đã hỏi Vi Xương Anh:

“Cha ơi, con lại lớn thêm một tuổi rồi, lên sáu rồi đấy, chỉ cần thêm một tuổi nữa là có thể lên thành phố học rồi phải không?”

Vi Xương Anh mới về nhà được hai ngày liền hằn ngay một cái bạt tai lên mặt thằng bé.

Vi Xương Anh cớ sao lại ra tay với thằng bé như vậy? Bởi vì Vi Xương Anh lúc ấy đang điên tiết, đang não ruột, nguyên nhân cũng có thể xem như là liên quan tới chuyện này.

Ấy là lúc đương bữa cơm, Vi Xương Anh đang vùi đầu uống rượu thì bỗng dưng nói với chị vợ Tô Xuân Quỳ rằng:

“Ra Tết tôi không đi làm thuê nữa.”

Chị vợ đang ngậm trong mồm miếng thịt còn chưa kịp nhai, bèn hỏi:

“Sao thế hả?”

Vi Xương Anh chỉ đáp lại rằng: “Đếch muốn đi nữa.”

Tô Xuân Quỳ lại hỏi:

“Sao lại không muốn đi?” Vi Xương Anh đáp:

“Đếch muốn đi thế thôi.” Tô Xuân Quỳ:

“Không muốn là không đi? Anh tưởng anh là hoàng đế à? Anh không đi mà được chắc? Mấy miệng ăn nhà này đều dựa tất vào đồng tiền anh kiếm đấy.”

Vi Xương Anh bảo:

“Tao ở thành phố ngán lắm rồi, thấy ở quê vẫn hơn, vậy đã được chưa?”

Tô Xuân Quỳ có đôi mắt đẹp lại chẳng coi chồng mình ra gì, nói thực trong mắt chị ta, chồng mình là cái hạng chẳng được tích sự gì. Là đàn ông trong nhà, còn hứa hẹn sẽ đưa con cái lên thành phố học, rồi còn đón cả nhà lên thành phố, đúng thật là nói khoác không cần nộp thuế.

Vi Xương Anh liếc mắt nhìn vợ bảo:

“Mày muốn tao ra ngoài, mày lại không muốn tao ở nhà như vậy. Tao không ở nhà, hay ho gì cho mày?”

Tô Xuân Quỳ ngẩn người, đáp lại: “Ý anh là gì?”

“Tao không yên tâm với mày, ý tao là vậy đó.” Vi Xương Anh lại nói tiếp:

“À, tao phải đi khỏi cái nhà này thì mày mới yên tâm phải không?”

“Vi Xương Anh, anh cứ nói thẳng ra, anh nói vậy là có ý gì?”

Vi Xương Anh nốc liền hai chén rượu, mặt đỏ ngầu, trợn mắt chỉ tay vào mặt Tô Xuân Quỳ mà nạt:

“Tô Xuân Quỳ, tao hỏi mày, mày và Vi Tam Đắc đã làm cái chuyện kia chưa?”

Tô Xuân Quỳ hỏi:

“Chuyện kia là chuyện gì?”

“Thì là cái chuyện đó chứ còn chuyện gì.”

Đoạn anh ta còn làm động tác, ngón tay trỏ bên phải chọc vào hốc nắm tay trái, rút ra chọc vào hai lần liền.

Tô Xuân Quỳ hỏi:

“Chuyện đó, chuyện kia là cái gì, tôi không hiểu.” Vi Xương Anh đưa tay vỗ đùi:

“Tô Xuân Quỳ, cái lỗ của mày bị nó chọc nát rồi, còn giả bộ gì nữa, mày tưởng tao là thằng ngu hay sao? Rốt cuộc là mày với Vi Tam Đắc có làm cái chuyện đó hay không, mày nói đi.”

Tô Xuân Quỳ đáp: “Không có.”

Vi Xương Anh vặn hỏi: “Không có?”

“Không có thì là không có chứ sao.”

“Vậy thì sao lại có người mách tao là có?”

Tô Xuân Quỳ quẳng đũa lên mặt bàn, gằn giọng nói: “Đứa nào mách?”

“Đứa nào mách mày không cần biết, mày chỉ cần trả lời tao là có hay không thôi.”

“Tôi bảo không có thì anh không tin. Tôi bảo có thì anh mới tin phải không?”

“Ừ thì đúng vậy đấy.”

“Vậy thì được, tôi nói cho anh biết, Vi Xương Anh, anh nghe đây, tôi và Vi Tam Đắc có làm cái chuyện đó hay không, anh đừng có hỏi tôi, có gan thì anh cứ hỏi thẳng Vi Tam Đắc đi.”

“Sao tao phải đi hỏi cái thằng nhãi ranh đó!”

“Anh sợ nó phải không?” “Tao sợ đếch gì nó!”

“Không sợ thì đi tìm nó mà hỏi. Chuyện này, chỉ nghe một người nói thì anh không tin, cũng giống như một người thì chẳng làm ra việc. Nếu anh đã không tin lời tôi, vậy cứ đi hỏi nó xem.”

Vi Xương Anh bỗng đứng phắt dậy, nói:

“Mày tưởng tao không dám à? Đi thì đi, tao đi cho mày xem!”

Thằng bé Vi Văn Vũ nãy giờ vẫn đang dỏng tai nghe bên cạnh, bấy giờ mới lôi quần bố nó, hỏi về chuyện lên thành phố học. Vậy là bị ăn ngay một cú tát ác của Vi Xương Anh.

Vi Xương Anh rất lấy làm hối hận về chuyện đánh con tối qua.

Sớm nay, khi mặt trời mọc cao ba trượng ở đằng đông, Vi Xương Anh bấy giờ đang sưởi nắng ở sân phơi trước cửa nhà. Anh ta nằm thượt trên ghế, miệng ngậm thuốc, chân bắt tréo, ậm ừ đôi câu hát. Xem bộ như tâm trạng tốt lắm. Từ lúc anh ta trở về nhà thì tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn. Từng làn khói thuốc nhả ra từ miệng anh ta lan tỏa trong không trung.

Thằng con Vi Văn Vũ đã mò dậy, bảnh mắt ra đã cầm con cù đi thẳng ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa thì thấy ngay cha nó, bèn rụt người vào. Xem ra trận đòn hôm qua đã ám ảnh nó, nó sợ hôm nay lại bị lĩnh đòn tiếp. Vi Xương Anh đã phát hiện ra thằng bé, trong lòng chợt trỗi dậy nỗi niềm ăn năn. Anh ta kêu thằng bé, nhưng nó không dám ló người ra. Vi Xương Anh bèn đứng dậy, đi vào trong nhà, trông thằng bé rụt rè thu mình trong góc tường, anh ta chực muốn dỗ dành, xin lỗi nó nhưng không cất nổi lên lời. Thấy vậy Vi Xương Anh bèn rảo bước thật nhanh vào nhà, thằng bé cứ tưởng cha nó đi tìm roi, cất cẳng lao ra ngoài. Cha nó cũng nhanh chân đuổi theo. Vi Văn Vũ thấy trong tay cha nó không phải roi, mà là pháo. Vi Xương Anh nắm một dây pháo dài chừng hai thước, bảo thằng bé:

“Văn Vũ, cho con này, mang đi mà đốt!”

Thằng bé cảnh giác vẫn đứng dưới bậc thềm không quay người lại, nó nghĩ cha nó muốn dùng pháo để làm mồi nhử. Mãi tới khi thấy cha nó bóc vỏ giấy bọc dây pháo treo lên cây sào, cử chỉ giống như là câu cá, nó mới tin là thật, mặt mũi nó bấy giờ mới tươi tỉnh trở lại.

Vi Xương Anh rút điếu thuốc ngậm trên mồm đưa cho thằng bé, tâm trạng sảng khoái, sung sướng khôn tả mà không sao kìm nén được.

Dây pháo cứ như song đao phay thịt, nổ ròn rã, bắn tung tóe thành những mảnh vụn. Vi Xương Anh ôm thằng con tinh nghịch lên, không khác nào đang ôm một quả bóng rổ mà ném trăm phát trúng cả trăm. Anh ta hôn lia lịa lên mặt thằng bé mà tối qua còn tát nó.

Tiếng pháo cùng mùi thuốc nổ chẳng chóng đã truyền tới tai và mũi của Tô Xuân Quỳ đang hái rau ở sau nhà. Chị ta hấp tấp luồn từ chái nhà ra sân trước. Thấy chồng và con đang hả hê đốt pháo, người đàn bà u uất càng thêm không vui, cất giọng quát:

“Ba mươi Tết còn chưa tới đã đốt pháo cái nỗi gì? Điên rồi hay sao?”

Vi Xương Anh nói: “Thích thì đốt thôi.”

Anh ta thả thằng bé xuống.

“Văn Vũ, vào đem hết pháo ra đây đốt, đốt hết thì thôi.” Thằng bé cất cẳng chạy vào trong nhà. Tô Xuân Quỳ nói:

“Giờ đã đốt, đốt hết rồi, đêm ba mươi với mùng một lấy gì mà đốt?”

“Đốt hết lại mua.”

Tô Xuân Quỳ trợn mắt nhìn chồng: “Anh lắm tiền nhỉ?”

“Không có tiền cũng phải mua vui cái đã.”

“Hôm nay anh bị chập dây thần kinh nào vậy hả? Đầu bị sâu bọ chui vào hay là bị xoắn ruột?”

Vi Xương Anh nhìn chằm vào vợ mình vẫn chưa hay biết mọi chuyện nói:

“Vi Tam Đắc chết rồi.”

Tô Xuân Quỳ ngẩn người.

“Treo cổ chết.”

Vi Xương Anh chêm thêm.

Rau trong tay Tô Xuân Quỳ rớt cả xuống đất.

Thằng bé sáu tuổi bấy giờ đang khó nhọc ôm một chồng pháo đi lại giống như đang ôm mấy viên gạch. Vi Xương Anh vội đón lấy, ngăn thằng bé nói:

“Văn Vũ, bố con mình không đốt nữa.” Thằng bé nói:

“Sao lại không đốt nữa?”

“Đốt hết rồi ba mươi với mùng một không có cái để đốt nữa.” Thằng bé ngoan ngoãn nghe lời, quay người ôm pháo chạy vào trong nhà. Tô Xuân Quỳ vừa rồi còn trơ ra như tượng đất, bỗng trở nên linh hoạt, đuổi theo giành lấy chồng pháo trong lòng thằng bé, đem ra giữa sân. Chị ta xé hết bọc giấy của chồng pháo, ném xuống đất, đoạn chìa tay ra vòi chồng bật lửa, nhưng Vi Xương Anh không đưa.

Tô Xuân Quỳ nói:

“Chỉ anh mới được phép sung sướng, còn tôi thì không được phép sung sướng phải không?”

Vi Xương Anh đáp:

“Cô sung sướng? Cô thì có gì mà sung sướng?”

Tô Xuân Quỳ lật đật bước thật nhanh vào trong nhà. Không lâu sau, chị ta cầm một que củi đi ra. Vi Xương Anh vội vã vơ đống pháo dưới mặt đất lại, không cho Tô Xuân Quỳ đốt.

“Có cho đốt hay không?” “Không cho.”

“Không cho, không cho phải không? Vậy tôi đốt nhà, tôi đốt nhà.”

Dứt lời, Tô Xuân Quỳ quả nhiên cầm theo nắm củi lửa tiến về phía góc tường chất củi dạ. Thấy vậy Vi Xương Anh bèn lao tới, ôm lấy Tô Xuân Qùy đang mất kiềm chế.

“Mẹ nó à... Chuyện trước kia tôi và mẹ nó không nhắc tới nữa. Từ nay về sau chúng ta sẽ yên ổn mà sống. Ra Tết tôi lại ra ngoài làm thuê, kiếm tiền lo cho gia đình, vậy đã được chưa?”

Tô Xuân Quỳ không phản ứng gì. Chị ta lại đờ đẫn y như tượng đất.

Song sự thật là làng Thượng Lĩnh đã bắt đầu hoạt náo hẳn lên mà không thể dừng lại được.

Tiếng pháo từ nhà Vi Xương Anh như là tín hiệu thôi thúc niềm phấn chấn của dân làng, khiến lòng dạ và tay chân người ta cũng rộn ràng theo. Các hộ dân nhất loạt vang tiếng pháo, gà bay chó nhảy. Không khí vui tươi của ngày Tết đã đến sớm với ngôi làng hỗn loạn, đau thương này.

Chủ nhiệm trị an Hoàng Bảo Ương đang mài dao loẹt xoẹt. Con dao sắc được lật qua trở lại trên mặt đá mài, hệt như một con cá đang giãy đành đạch trên thớt. Cánh tay mài dao của Hoàng Bảo Ương đầy sức mạnh, giống như đường dây có dòng điện chạy qua. Cái đầu hói của ông ta cũng bóng loáng như bóng đèn.

Một con lợn nặng cả tạ đang nằm ngủ phì phò trong chuồng, hoàn toàn không hay biết chuyện sát tế sắp sửa diễn ra. Theo kế hoạch ban đầu của chủ nhân, hai mươi chín tháng Chạp mới là ngày nộp mạng của nó. Chỉ có điều kế hoạch đã bị thay đổi. Con lợn này hôm nay đã bị đem ra thịt, vậy là so với kế hoạch ban đầu, nó bị mất đi năm ngày sống sót.

Bấy giờ đương là buổi trưa ngày hai mươi tư tháng Chạp.

Những người được gọi tới giúp việc, ai nấy đều khấp khởi mừng ra mặt. Bọn họ đều là huynh đệ kết nghĩa thân thiết của Hoàng Bảo Ương, đó là Vi Dân Toàn, Vi Dân Tiên, Vi Mậu Bình và Vi Mậu Song. Trong đó Vi Dân Toàn và Vi Dân Tiên là anh em ruột, còn hai người kia Vi Mậu Bình và Vi Mậu Song cũng là anh em ruột. Năm huynh đệ bọn họ chung sức thịt một con lợn.

Hoàng Bảo Ương tay cầm dao mổ, lết cẳng chân què do trước đây bị Vi Tam Đắc đánh gãy, dẫn huynh đệ đi về phía chuồng lợn. Bọn họ cơ hồ như không nói với nhau lời nào, song lại phối hợp hết sức ăn ý. Hai anh em Vi Dân Toàn tóm hai cẳng trước, còn hai anh em Vi Mậu Bình phụ trách tóm hai cẳng sau. Bốn người cùng nhau ra tay, tóm lấy con lợn, khênh ra khỏi chuồng, rồi đặt xuống chiếc ghế dài đã được bày sẵn. Hoàng Bảo Ương đã đứng giạng háng sẵn sàng, một tay giữ chặt mõm lợn, còn tay kia nắm chặt con dao sắc. Ông ta dùng lưỡi trước của đầu con dao nhẹ nhàng chọc vài nhát dưới cổ lợn, nhắm chuẩn cổ họng của nó. Đoạn lại thấy cánh tay cầm dao của Hoàng Bảo Ương dí mạnh, con dao thoắt cái đã đâm vào cổ họng lợn, chỉ để lộ cán dao ra ngoài. Hoàng Bảo Ương nắm chặt cán dao, xoay một vòng trong họng lợn rồi mới rút ra.

Con lợn ấy dâng hiến máu tươi của mình trong tiếng thét dữ. Máu phun trào vào chậu, hơi nóng bốc lên, giống như phôi thép nấu nung chảy. Hoàng Bảo Ương đã bỏ con dao xuống, song vẫn bịt mõm lợn. Vậy mà tiếng thét của nó vẫn inh ỏi đinh tai, y như tiếng sấm xoẹt ngang màn trời trong ngôi làng này, vọng cả đến tai những thôn dân đang đào mồ bên gò hoang ngoài làng.

Chẳng lâu sau, họ đã nhận được lời mời thết đãi từ nhà Hoàng Bảo Ương vào tối nay. Lời mời cửa miệng khiến đám trai làng đang lấm lem đất cát như được tắm trong gió xuân, hừng hực khí thế.

Khách được mời không chỉ có bọn họ. Ngoài người nhà và họ hàng thân thích của Vi Tam Đắc, thì đa phần đều nhận được lời mời của Hoàng Bảo Ương. Nếu không mời cả nhà thì cũng mời đại diện. Mà ai cũng gật đầu nhận lời. Truyền đạt lời mời, không ai khác chính là con trai của Hoàng Bảo Ương, Hoàng Khang Hiền. Cậu sinh viên năm thứ ba chạy đôn đáo như con trâu, truyền đạt lại lời mời của cha cậu ta tới các nhà trọn vẹn, chuẩn xác.

Không biết có phải là do được nhiều người giúp đỡ, hay là vì qua loa, cẩu thả, mà khi mặt trời xế đằng tây thì việc chôn cất Vi Tam Đắc cũng đã hoàn tất.

Một cỗ quan tài sơ sài được khiêng ra gò hoang ngoài làng. Cỗ quan tài này vốn là của mẹ Vi Tam Đắc chuẩn bị trước cho mình, có điều giờ đã bị con trai chiếm dụng. Quan tài tuy sơ sài, song lại nặng hết sức. Vi Tam Đắc trước lúc chết vốn đã cao to vạm vỡ, lúc này lại như được rót trăm cân thủy ngân vào trong bụng, chết rồi còn hành tội những người khiêng hắn. Bốn người khiêng quan tài liên tục đổi vai, thở hổn hển. Nếu không phải cho kịp lời mời của Hoàng Bảo Ương, bọn họ ắt hẳn sẽ hạ chiếc quan tài xuống mà nghỉ ngơi, hoặc là kéo lê nó mà đi.

Chiếc quan tài được khiêng lên gò hoang đầy khó nhọc, sau đó thì được thả xuống huyệt. Đất đào lên, giờ lại được lấp xuống. Từng mảng đất màu vàng đục dần lấp vùi cỗ quan tài, cuối cùng tạo thành một cái ụ hình nón. Kẻ xấu xa vô độ Vi Tam Đắc từ nay về sau sẽ vĩnh viễn bị vùi sâu dưới lòng đất, không còn được thấy ánh mặt trời. Những kẻ từng chịu đủ mọi sỉ nhục, chèn ép từ nay đã có thể vùng mình giải phóng, đã có thể ưỡn ngực giương mày được rồi. Ngôi làng cũng không còn bị phủ bóng đen nữa.

Mẹ và vợ của Vi Tam Đắc không có mặt ở nơi hạ táng, chuyện này không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mẹ của Vi Tam Đắc là người đầu bạc, sao mà nỡ tiễn kẻ đầu xanh. Còn Hoàng Nguyệt Thu, tuy không phải người đầu bạc, nhưng ai mà rõ cơ sự thì đều hiểu, lúc Vi Tam Đắc còn sống, lòng chị ta đã chết từ lâu. Chị ta từng nhảy sông hai lần, uống thuốc sâu một lần, mỗi lần chết đi sống lại, là mỗi lần hoán đổi hồn phách. Ngoài danh phận làm vợ, thì nhục thể và con tim chị ta từ lâu đã không còn dính dáng gì tới Vi Tam Đắc.

Nhận được lời mời, dân làng lũ lượt kéo nhau tới nhà Hoàng Bảo Ương. Nhà họ Hoàng, từ trong ra ngoài ngồi kín cả tám mâm. Con lợn cả trăm cân trưa nay còn say ngủ, giờ đã biến thành các món trên bàn tiệc. Mấy ngày trước Tết, cũng là lúc cái dạ dày chóng đói, mà cái miệng thèm ăn hơn cả. Các vị khách lâu ngày mới được ăn mặn, lúc này cắm đầu vào ăn hệt như hổ đói. Thịt rượu được tuôn vào miệng, đi qua ruột, rồi đổ cả vào dạ dày. Chỉ cần nhìn vào những cái miệng bóng nhoáng mỡ và khuôn mặt đỏ hửng, là có thể nhận ra ngay sự no say thỏa thuê, cùng sự hài lòng với gia chủ.

Nhưng ai cũng rõ, đám cỗ ngon lành bỗng dưng mà có này hoàn toàn là từ cái chết của Vi Tam Đắc mà ra. Cái chết bất ngờ của Vi Tam Đắc đã đem tới niềm vui bất ngờ cho bao nhiêu kẻ, nhất là những anh chồng từng chắc chắn hoặc nghi ngờ vợ mình bị Vi Tam Đắc cưỡng bức. Cả những kẻ từng bị nắm đấm, gậy gộc của Vi Tam Đắc dọa nạt, thậm chí cả những kẻ suýt bị gian phu dâm phụ mưu sát cũng vui sướng khôn xiết. Đám đàn ông ấy hiện giờ đa phần đều đang ngồi cùng nhau, nốc rượu no say, miệng nhồm nhoàm thịt.

Nhưng trong bữa cỗ bày ra vì cái chết của Vi Tam Đắc này, tuyệt nhiên không ai nhắc tới y, ai nấy đều lảng đi tránh nhắc tới y, chỉ say sưa với men rượu và thịt.

Song đó chỉ là cái không khí của lúc bắt đầu bữa cỗ.

Sau đó, tình hình đã có sự chuyển khác. Vì sự kích thích của men rượu, không ít người đã không còn kiềm chế được, chẳng khác nào ngựa hoang thoát cương, trở nên hống hách, ngông cuồng, không còn giữ được mồm miệng.

“Bọn bay thử nói xem, con chó đực Vi Tam Đắc ấy còn chưa cắm sừng ai trong cái làng này?”

Người lên tiếng hỏi là Mông Kiệt, là kẻ ở rể duy nhất ở làng Thượng Lĩnh. Anh ta tửu lượng kém, vậy nên mới bị thấm men rượu trước tiên. Ngày trước, chuyện hôn sự giữa anh ta với Hoàng Mỹ Vân, con gái của Hoàng Bảo Niên cũng là vì uống chưa được nửa cân rượu đã chủ động bàn chuyện tới làng Thượng Lĩnh ở rể. Con trai của Mông Kiệt năm nay đã hai tuổi, họ Hoàng. Song có kẻ mách rằng, thằng bé ấy phải mang họ Vi mới đúng, họ Vi nhà Vi Tam Đắc. Chỉ có điều những lời đồn thổi này chưa tới tai Mông Kiệt mà thôi.

Khi nghe Mông Kiệt hỏi vậy, những người có mặt đều sững người, sau đó lại giả bộ câm điếc, vùi đầu uống rượu tiếp.

Mông Kiệt lại nói tiếp:

“Theo tôi thấy thì trong tám mâm cỗ này, mười ông thì ít cũng phải có tới chín ông.”

Anh ta vừa nói vừa đảo mắt dò xét những người đang ngồi cùng bàn và ở các bàn khác. Ánh mắt săm soi, thâm độc lướt tới từng người.

“Tôi thấy mười ông phải có tám ông chứ chẳng ít.” Mông Kiệt lại bổ sung.

Lời lẽ của Mông Kiệt đã động phạm tới đại kị khiến đám người nổi giận. Đúng là chuyện nào không moi ra, lại moi đúng cái chuyện này. Huống hồ, tối nay, Mông Kiệt còn là khách không mời mà đến. Không mời mà đến đã đành, đằng này còn đi bới móc chuyện. Những người bị ánh mắt của Mông Kiệt lướt vào, lúc này đã không còn nhịn được nữa, bọn họ nhao lên chuốc rượu, chọc khoáy Mông Kiệt.

“Mông Kiệt, nhà mày có nuôi chó hay không? Đếch nuôi phải không. Ồ, vậy thì đếch đánh hơi được mùi gì trong nhà mày rồi. Mà đếch cần đánh hơi đâu. Nhà mày chắc có gương chứ nhỉ? Tối nay mày về nhà soi gương cho kỹ đi, rồi ngắm cho kỹ thằng con mày, nhéo mặt mũi nó, xem nó có giống mày hay không? Rồi hỏi xem nó có phải con mày hay không?”

Thấy đám ngươi năm mồm bảy lưỡi, Mông Kiệt cũng nôn nóng cả lên, anh ta vung tay xõa những kẻ đang bu vào mình, rồi nói:

“Sao mà có cơ sự đó được! Bảo Vi Tam Đắc cắm sừng tôi, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.”

“Sao lại không có được chứ?”

“Hoàng Mỹ Vân là em họ của Vi Tam Đắc, mẹ vợ tôi với bố nó là anh em ruột. Vi Tam Đắc thất đức tạo nghiệt tới mức gì đi nữa thì cũng không thể ngay cả em họ cũng không tha như vậy được. Bọn họ có quan hệ huyết thống, nếu làm cái chuyện đó thì là loạn luân, hiểu không hả?”

Vi Dân Toàn bị Mông Kiệt trợn mắt phản bác đã không còn bình tĩnh được nữa:

“Vậy thì mày chưa hiểu rồi. Xem ra mày đúng là chưa hiểu thật rồi. Uống xong chén rượu này rồi tao sẽ nói cho mày nghe... Hoàng Mỹ Vân đếch phải là con đẻ của Hoàng Bảo Niên gì hết, bố mẹ vợ mày nào có đẻ được con, Hoàng Mỹ Vân chỉ là được nhận về làm con nuôi thôi, nó được đẻ ra vài tháng thì được nhận nuôi. Chuyện này e rằng ngay cả Hoàng Mỹ Vân cũng không biết, nhưng mà tao thì lại biết rõ đấy, mà nhiều người trong cái làng này cũng rõ làm mười. Chỉ có mày và Hoàng Mỹ Vân không biết thôi. Tao nào có muốn khơi ra, nhưng mà hôm nay mày làm anh em mất vui, nên tao đành phải nói. Chuyện tao nói đều là sự thực, không tin mày cứ hỏi mọi người thì rõ.”

Ánh mắt của Mông Kiệt liếc về phía mọi người như muốn xác minh lời nói của Vi Dân Toàn.

Ánh mắt của Mông Kiệt chẳng chóng đã đượm vẻ thất vọng và đau thương, không những vậy còn thể hiện ở hành động. Mông Kiệt đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài, chỉ trông bộ dạng cũng đoán được xem chừng như y muốn về thật nhanh để thảo phạt vợ và bố mẹ vợ. Song không ai ngăn cản, cứ mặc anh ta bỏ đi. Ở cái làng hỗn loạn này, giờ đã chẳng còn bí mật nào có thể giữ kín được nữa. Cứ nói toạc ra như vậy lại hay, chỉ có làm vậy thì sự tình mới đơn giản, rõ tỏ cho được. Chẳng hạn như chuyện bị Vi Tam Đắc cắm sừng thì đã làm sao? Đằng nào thì cũng đã bị cắm sừng rồi, cũng chẳng việc gì phải che đậy. Dù sao, anh, tôi, nó cũng đều bị cắm sừng như nhau cả thôi, đều là rùa trong cùng một đầm, còn cần so bì cái nỗi gì nữa. Dù sao thì Vi Tam Đắc cũng chết rồi, đã chôn dưới đất rồi, mối thù đã được báo, nỗi hận đã nguôi, nỗi sỉ nhục cũng đã được rửa sạch, nên cũng chẳng tội gì phải ôm thù hận và sỉ nhục, trừ phi không muốn sống yên ổn. Ai lại không muốn sống yên ổn? Cứ thỏa thuê mà uống rượu mời nhà Hoàng Bảo Ương đi, chuyện bẽ mặt thì cứ quẳng quách nó đi cho rồi, có rầu tới mức nào cũng phải bước qua, bước qua được cái hố này, không chừng cuộc sống yên bình lại đang ở trước mắt.

Mông Kiệt đi rồi, cũng xem như mang theo cái sự cụt hứng đi theo. Mọi người lại tiếp tục uống rượu, hoạt động tâm lý tự mãn, thỏa thuê và tự tin cũng được phô bày ra hết bằng động tác và vẻ mặt hả hê. Nhiều người bắt đầu chơi trò thách rượu, dùng trí tuệ để uống rượu. Bọn họ kết đội theo gia tộc hoặc là theo họ để thi thố cho hợp lý và công bằng. Tửu lệnh được cất lên dõng dạc, y như tiếng hát văng vẳng, động tác cánh tay của bọn họ thành thục, linh hoạt như điệu nhảy hòa cùng tiếng ca.

Chỉ có một số ít không tham gia trò chơi. Số này đang thì thào, thận trọng bàn luận về cái chết của Vi Tam Đắc.

“Một kẻ ác nhân như Vi Tam Đắc thì vì cớ gì lại đi treo cổ chết chứ?”

Đúng vậy, câu hỏi này cứ hễ được khơi ra là ngay lập tức liền trở thành một câu hỏi nan giải, khó lòng hiểu nổi.

Vi Tam Đắc vì cớ gì mà tự sát? Thật không hiểu đây là cái đạo lý gì nữa. Y sống đủ rồi ư? Chán sống rồi ư? Ăn nằm với bao nhiêu đàn bà, hơn nữa lại còn được chơi không. Siêng ăn nhác làm, lại không lo cái ăn cái mặc, cũng chẳng bao giờ thấy thiếu tiền tiêu. Sống sung sướng như thế, nếu là người khác thì cũng thấy đủ lắm rồi, chết cũng đáng lắm. Nhưng kẻ tục tằn như Vi Tam Đắc mà lại cảm thấy đủ, cảm thấy ngán hay sao? Y còn hận nỗi mình không phải là hoàng đế, không thể trường thọ trăm tuổi ấy chứ. Thậm chí, y còn đề phòng có kẻ hãm hại mình, bởi lẽ y làm nhiều chuyện xấu, người muốn lấy mạng y cũng chẳng ít. Trong giấc mộng của nhiều người, không biết y đã chết bao nhiêu lần rồi, và không biết còn bị chết theo bao nhiêu kiểu nữa. Song suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, mộng cũng vẫn chỉ là mộng mà thôi. Sự thực là Vi Tam Đắc vẫn sống sờ sờ ra đấy, chẳng khác nào hổ dữ cứ mặc sức đớp người, ăn thịt người. Nhưng chẳng ai dám động tới cái móng tay nó, bởi lẽ động vào nó thì phạm pháp, nên chỉ đành nhẫn nhục mà nuốt hận thôi. Con dã thú này rõ ràng là hết sức sợ chết, cớ chi lại nghĩ tới chuyện đi tìm cái chết chứ? Mà sao lại còn chọn cách treo cổ tự vẫn chứ nhỉ? Thực là không sao hiểu nổi.

Mối ngờ vực và trạng thái cảm xúc như mớ hỗn độn khiến người ta không sao lý giải được. Những người nghĩ tới câu hỏi này vốn là những người có đầu óc, nhưng chính họ cũng rơi vào bế tắc và bị làm khó. Họ chỉ còn biết lắc đầu từ bỏ, không muốn nghĩ về nó nữa. Uống rượu cái đã.

Cho dù có là nguyên nhân gì đi nữa thì Vi Tam Đắc cũng chắc chắn là đã chết, chắc chắn đã treo cổ chết đi rồi. Tự tuyệt với nhân dân, tự tuyệt với cái làng Thượng Lĩnh này rồi. Đây là sự thực, sự thực quan trọng hơn nguyên nhân. Bây giờ quan trọng nhất là phải vui say. Uống rượu cái đã.

Chẳng chóng mà bọn họ đã tích cực gia nhập đội ngũ đang chơi đấu trí thi rượu. So với việc suy nghĩ về sinh tử thì chơi trò oẳn tù tì này rõ mới là thế mạnh của bọn họ. Vi Xương Anh chờ mãi sau cùng mới xuất thủ mà thắng liền năm người, trở thành con hắc mã1 trong buổi tửu đàm ngày hôm nay.

1. Hắc mã: chỉ những tuyển thủ lội ngược dòng và giành chiến thắng bất ngờ.

Những ngày sau đó, chính xác là từ ngày hai mươi tư đến ngày hai mươi chín tháng Chạp, làng Thượng Lĩnh ngày nào cũng có nhà giết lợn thết khách. Ngày nào cũng là lễ tết. Ngày nào cũng có những con ma men ngã vật ở vệ đường bờ ruộng. Ngày nào cũng có đôi vợ chồng hòa hảo, ân ái.

Nếu đem ra so sánh thì đêm ba mươi Tết lại trở thành một ngày đìu hiu và tẻ nhạt. Bởi vì lợn đã bị thịt sạch trước Tết rồi, pháo cũng bị đốt chẳng còn lại bao nhiêu. Rượu chè be bét cũng mệt xác rồi. Còn mấy chuyện vợ chồng ấy thì cũng thấy nhọc rồi.

Niềm vui sướng thì ra cũng có giới hạn của nó.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 43
  • Sau