“Thôi nào, Jen, anh ta sống ở đâu ở Langley?” Greg hỏi. “Anh đã lấy được số điện thoại của anh ta và anh muốn cả địa chỉ nữa.”
“Vậy hỏi anh ấy đi. Nếu anh ấy muốn cho anh biết thì sẽ nói cho anh.”
“À, anh không nghĩ anh ta sẽ muốn cho anh biết. Nhưng anh muốn biết.”
Jenny thở dài mất kiên nhẫn và nhìn qua vai để xem liệu ông Stoddard có đứng gần đó hay không. Ông ấy không thích nhân viên gọi điện thoại cá nhân và cô đã nói với Greg điều đó rất nhiều lần rồi. “Greg, em phải dập máy đây.”
“Anh có quyền được biết và cũng có quyền tới gặp anh ta nếu anh muốn.”
“Em không biết làm sao mà anh lại nảy ra được suy nghĩ này trong vòng hai mươi tư giờ-ờ. Anh đang cư xử như trẻ con đấy.”
“Còn em thì đang nhát gan quá đấy, Jenny. Anh chưa bao giờ nghĩ em lại như thế. Còn cái gã...”
“Cứ gọi thế nào tùy thích. Em không quan tâm đâu.” Cô dập máy.
Greg chắc đang ở Rittersville, cô nghĩ. Đó là điểm dừng chân quen thuộc mỗi chiều thứ Hai của anh ta, cửa hàng dược phẩm trong thị trấn và một cửa hàng khác trong trung tâm mua sắm. Cô không nghi ngờ việc khi Greg gọi cho Robert lúc năm rưỡi hoặc sáu giờ hoặc bất kỳ giờ nào mà anh ta đi làm về nhà, Robert sẽ trấn an anh ta rằng anh và cô sẽ không gặp lại nhau nữa. Jenny không muốn tự mình nói điều đó với Greg. Đó sẽ là chiến thắng về phía anh ta, cô nghĩ Greg đã hành xử một cách ghê tởm và không xứng đáng được nhận một chiến thắng nào, dù là nhỏ nhoi, và chắc chắn chuyện này rất nhỏ, vì nó không hề thay đổi cảm xúc của cô dành cho Greg hay Robert một chút nào.
Giờ cô phải đếm lại số tiền trong két, vì đã không ghi lại con số đang đếm dở khi Steve gọi cô ra nghe điện thoại. Cô bắt đầu lại với tệp năm trăm đô la.
“Òa!” Steve hù, ôm lấy eo cô từ sau lưng. “Ai là người vừa gọi điện cho cô đấy?”
“Dừng lại đi, Steve, tôi đang đếm.”
“Greg không chờ được chứ gì?” Anh ta nói, bỏ đi. Jenny vẫn cần mẫn đếm, đầu cúi xuống. Hơi nóng bốc lên từ lỗ thông khí dưới chân cô. Khi cô về tới nhà chắc nhà sẽ lạnh lắm. Cô sẽ bật máy điều nhiệt và căn nhà sẽ ấm lên trong vòng mười phút, nhưng tối nay cô sẽ ở một mình, không có ai ăn tối cùng. Nhưng Robert ở đó, ở Langley, cách đó chưa đầy hai lăm cây số. Anh không nói sẽ quay lại New York. Jenny tự hỏi có nên tin những gì anh nói về vợ mình không. Vậy nhưng cô không nghĩ Robert sẽ nói dối hay, cho dù anh có cố làm vậy thì cũng sẽ không giỏi che giấu, hay sẽ không giỏi như ngày hôm qua nếu thực sự lúc đó anh đã nói dối, nên cô buộc phải tin chuyện anh đã có vợ. Có thể họ sẽ không tìm ra cách để hòa giải, cô nghĩ. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ? Chẳng ai cả. Cô không mong Robert sẽ quay lại hay không quay lại với vợ mình, vì ước nguyện về một chuyện như thế chỉ vô ích. Thứ hai nữa, mà thực ra là điểm chính yếu, đó là cô hy vọng Robert được hạnh phúc. Thật kỳ lạ khi anh luôn nói mình cũng mong điều tương tự đến với cô. Jenny tính tổng cộng – mười một nghìn, năm lăm đô la và mười bảy xu – và cất két vào trong hộc, khóa nó lại bằng chiếc chìa nằm trong chùm chìa của cô. Rồi cô mang phiếu gửi tiền, hóa đơn hủy, các khoản trả tiền nợ, gia hạn nợ và phiếu gửi tiền quỹ Giáng sinh tới chỗ Rita, người đang ngồi ở chỗ máy kiểm tiền trong văn phòng.
“Bà McGrath nghĩ là mình bị trả thiếu mười đô,” Jenny nói, “nên hãy báo lại cho tôi nhé. Đây là số tổng của tôi.”
“À, cái bà già đó. Bà ta nghĩ mình bị trả thiếu tiền hai lần một tuần,” Rita nói, không rời mắt khỏi công việc đang làm.
Jenny rời ngân hàng lúc bốn giờ hai mươi. Cô hy vọng Robert sẽ tỏ ra cộc cằn, kiên quyết và không đồng ý gặp Greg. Cô có thể hình dung đến chuyện anh ta trở nên kích động đến mức sẵn sàng tấn công Robert, thậm chí là nện anh nhừ tử. Greg từng tập quyền anh ở một phòng gym và rất tự hào về nắm đấm của mình. Một thứ thật khủng khiếp để thấy tự hào, Jenny nghĩ. Bất kỳ một gã khốn nạn nào cũng có thể học cách đánh vào mặt ai đó. Cô không tưởng tượng nổi cảnh Robert đánh người. Trông anh rất hòa nhã, và đối với Jenny thì đó chính là phẩm chất nam tính nhất trong tất cả, sự hòa nhã. Cô tưởng tượng ra khuôn mặt của Robert trước mặt, mái tóc nâu dày, đôi mắt nâu sáng, khuôn miệng với khóe môi bên trái trễ xuống, cái cằm có một vết chẻ nhạt, cô hình dung ra anh hệt như ngày hôm qua sau khi đi trượt tuyết, mặc áo sơ mi trắng, quần màu xám đậm, cúi xuống lò sưởi để quẳng một khúc gỗ vào, và xương cô như tan ra thành nước, và cô phải bám chặt lấy vô-lăng để giữ xe chạy bon bon trên đường.
Về đến nhà, cô mở tủ lạnh rồi cất xà lách và sườn mà cô đã mua cho bữa tối ở cửa hàng Wayside trên đường từ Humbert Corners về nhà, sau đó cô đi tắm. Đây không phải thời điểm mà cô hay tắm, nhưng cô nghĩ tắm táp sẽ giúp mình thả lỏng và giết thời gian trong lúc chờ cuộc điện thoại không thể tránh khỏi từ Greg tối nay. Vì sao có người cứ phải làm cuộc sống khó khăn đến như thế? Khi Fritzie Schall ở Scranton, người mà cô đã từng rất yêu, đá cô để theo một cô gái khác, cô đã chấp nhận sự thật đó, không hề cố gắng gọi điện hay tìm gặp anh ta. Nhưng gã Greg này!
Cô mặc một cái áo len và váy cũ, đi đôi giày đế bệt, rồi ra tưới nước cho cây cối. Rồi cô phủi bụi trong phòng khách, rửa nốt hai cái đĩa trong bồn rửa mà cô đã phải bỏ lại sáng hôm nay vì suýt muộn giờ làm. Cô ngồi xuống phòng khách với một tách cà phê cùng cuốn Keats và Shelley ấn bản của Modem Library. Cô mở tới trang về Keats. Nhưng sau cùng thì, Keats không phải là điều cô muốn. Mà là Blake. Cô lấy quyển sách to đùng về Donne và Blake từ trên giá. Cô đã gạch chân vài đoạn trong cuốn Vần Điệu:
Dưới mọi đớn đau và khát khao
Là niềm vui xoắn xuýt lụa là.
Cô nhớ nhiều năm trước cô vẫn nghĩ “khát khao” chỉ một loại cây.
Người giễu cợt niềm tin của đứa trẻ
Sẽ bị giễu cợt bởi tuổi tác và cái chết.
Người dạy đứa trẻ hoài nghi
Nấm mồ thối rữa không thể trốn.
Người trân trọng niềm tin của đứa trẻ
Sẽ chiến thắng địa ngục và cái chết.
Nhịp điệu mạnh mẽ của các dòng thơ cũng có tác dụng an ủi như ý nghĩa của chúng vậy.
Cô nhảy bật dậy trước tiếng điện thoại. Mới sáu giờ năm phút. “Điện thoại đường dài. Xin giữ máy.”
Đó là mẹ của Jenny, gọi điện từ Scranton. Bà thấy buồn bực vì bức thư cô gửi về thông báo sẽ không cưới Greg nữa.
“Có chuyện gì không ổn vậy, Jenny? Con còn làm bố con lo lắng nữa đấy.”
Cô có thể thấy mẹ mình ngồi thẳng người trên một cái ghế lưng thẳng trong sảnh, chắc là đang đeo tạp dề, vì gia đình cô thường ăn tối lúc sáu giờ, và mẹ cô hẳn sẽ lùi bữa tối lại vài phút, vì gọi điện sau sáu giờ rẻ hơn.
“Không có gì xảy ra hết đâu mẹ. Chỉ là con không yêu anh ấy đủ nhiều. Con đã biết từ cách đây vài tuần rồi, vậy nên...”
“Không có người nào khác chứ, Thỏ con?”
Jenny mừng vì Greg chưa gọi điện cho bố mẹ cô. Cô nửa muốn nửa không muốn kể cho họ nghe về Robert. Một người đàn ông đã có vợ, họ sẽ thốt lên một cách hãi hùng. Nhưng cô cũng đã hình dung đến cảnh ngồi ở bàn ăn tối với họ, tiêu khiển cho họ với những gì Robert đã nói, đã làm, miêu tả diện mạo của anh, sự chín chắn của anh – hệt như cái cách cô vẫn luôn nói về đám con trai con gái mà cô đã thích ở trường học. Cô phải kể về những người mình quý mến, dù hành động ấy có thể thật ngây thơ.
“Có đúng không, Jenny? Có, đúng không?”
“Có, nhưng con không nghĩ mình sẽ gặp lại anh ấy vì con không thể. Trời ơi, mẹ, mẹ đối xử với con như đứa con nít vậy!”
“Thế con còn mong đợi gì ở gia đình mình khi chúng ta đã gần đến nước chuẩn bị gửi thiệp cưới và rồi nhận được một bức thư như vậy từ con? Giờ thì người đó là ai?”
“Tên anh ấy là Robert.” Cô thích nhắn nhủ tên anh về tới Scranton qua đường dây điện thoại.
“Robert gì?”
“Mẹ, chuyện đó không quan trọng vì con không nghĩ mình sẽ gặp lại anh ấy.”
“Mẹ chắc chắn như thế là tốt nhất. Vậy con đã gặp anh ta ở đâu?”
“Con đã gặp anh ấy một cách hết sức bình thường,” cô nói, nhấn mạnh chữ “bình” như cô vẫn làm khi muốn tỏ ra nói thật. “Nhưng bọn con đã thống nhất sẽ không gặp lại nhau nữa, thế thôi.”
“Vậy mẹ cho là nó không quan tâm nhiều đến con không thì đã muốn gặp con rồi. Giờ, mẹ gợi ý con nên nguôi nguôi lại một chút rồi nghĩ lại về Gregory. Nó là một chàng trai dễ chịu, ổn định, Thỏ con à, và nó rất mê con, chuyện đã rõ rành rành. Bố con cũng quý nó,” bà nói thêm như thể điều đó đóng đinh mọi chuyện. “Giờ thì mẹ phải dập máy vì đây là một cuộc điện thoại đường dài, nhưng mẹ nghĩ việc phải nói chuyện với con ngay tối nay là rất quan trọng.”
“Don thế nào hả mẹ?”
“Don ổn. Tối nay nó qua nhà bạn làm bài tập về nhà và ăn tối ở đó luôn, nên giờ nó không có ở đây, không thì mẹ đã bảo nó chào con rồi.”
Bài tập về nhà, Jenny nghĩ, trong khi Don đã học năm hai cao đẳng. Mẹ cô nói cứ như thể nó mới mười tuổi.
Cuối cùng họ dập máy, đều hứa sẽ viết thư.
Jenny làm món sườn, nghĩ rằng nếu cô không bắt đầu nấu chúng thì chắc tối nay sẽ chẳng được ăn món gì cho chắc dạ. Món ăn yêu thích của cô là salad, và cô có thể sống với chúng, salad xà lách, củ cải, cần tây, cà chua, đậu que sống, cà rốt, tất cả những thứ có màu xanh mọc trên mặt đất. Đó là lý do gia đình gọi cô là Thỏ con. Bố cô sợ cô thiếu máu. Gia đình cô luôn sợ hãi một thứ gì đó. Một phút sau Jenny cất một dẻ sườn đi. Một thôi là đủ cho bữa tối. Cô cất cái dẻ còn lại vào tủ đá rồi bắt đầu làm salad.
Greg gọi điện ngay trước bảy giờ.
“À, chào buổi tối,” anh ta nói. “Anh có tin thú vị cho em đây. Gã Forester sẽ về New York.”
“À thế à?” Jenny nói. “Em đoán là anh thấy tin tức đó thú vị chứ em thì không.”
“Như nhau thôi. Đó là quyết định mới đây của anh ta. Anh ta quá nhát gan không dám cho anh biết địa chỉ nhà. Anh nghĩ điều đó cũng có thể thú vị với em.”
“Không hề.”
“Và anh còn một chuyện nữa phải báo cho em đây. Anh đã gọi tới số điện thoại cũ của anh ta ở New York với tâm lý được chăng hay chớ và gặp được vợ anh ta.
Họ sắp ly dị đấy Jenny, và theo những gì cô ta kể thì anh có thể hiểu vì sao. Anh ta điên lắm.” “À, thế à?”
“Đúng thế đấy.”
“Đó là lí do để ly dị à? Em nghi ngờ đấy.”
“Không, chỉ là do ngoại tình ở New York, em biết đấy. Anh chắc chắn là gã Forester cũng phạm cái tội đó. Nhưng vợ anh ta nói rõ là anh ta bị điên. Em không nghĩ là gã Forester sẽ tự khai điều đó với em chứ? Em có biết là mình đã tự đặt tính mạng vào vòng nguy hiểm khi mời anh ta tới nhà ăn tối không? Mời anh ta ăn tối! Trời đất ơi! Thỉnh thoảng anh nghĩ em cũng cần đi khám não đó, Jenny.”
“Em chán ngấy mấy lời khuyên của anh rồi!” Jenny nói, giận dữ hơn bất kỳ lần nào từng nói chuyện với anh ta. “Cái ý tưởng gọi điện cho vợ anh ấy ở New York! Trời ơi, anh có nghĩ mình đang can thiệp một cách vô lý vào chuyện của người khác không?”
“Anh gọi đó là điều tra và anh mừng vì mình đã làm vậy. Anh đã dọa cho gã khốn đó phải chạy khỏi thị trấn, Jen, và em nên cảm thấy may mắn vì điều đó. Tiện đây, Rita bạn em chưa từng nghe đến tên hắn. Em có gì để nói về điều đó nào?”
“Trời ơi, trời ơi, cả ngày hôm nay anh chỉ dành để nói chuyện điện thoại thôi à?”
“Vì sao em lại bảo hắn là bạn của Rita?”
“Vì anh tọc mạch quá chứ sao, em phải nói điều gì đó để làm anh im lặng.”
“Anh không giữ im lặng đâu, bé à.”
“Nếu anh nghĩ là làm những chuyện này sẽ khiến em quý mến anh hơn thì anh đã nhầm.”
“Không. Không. Có thể anh không. Nhưng biết được sự thật là tốt nhất, không phải sao? Gã Forester chưa tiết lộ hết sự thật. Hắn sẽ không thừa nhận chuyện em say nắng hắn ta hay hắn cũng biết điều đó đâu.”
“Biết điều gì cơ?” Cô vặn lại.
“Ôi, Jenny, đừng cãi nhau vô ích nữa. Chuyện vợ hắn bảo hắn bị điên khiến anh nghĩ đến một chuyện. Có phải thằng đó chính là cái tên biến thái nhìn trộm em không Jen? Có phải vì thế mà em quen nó không? Có đúng không?”
“Anh mất trí rồi,” Jenny nói.
“Em đang khóc vì chuyện gì vậy? Vì Chúa, Jenny, anh không cố ý làm em khóc. Nghe này, anh ghé qua được chứ? Anh đang ở Langley. Mất chưa đầy nửa tiếng để tới đó.”
“Em không muốn gặp anh.”
“Hừ,” anh ta gầm ghè. “Gã Forester không kể hắn gặp em như thế nào khi nghe anh nhắc về Rita. Anh đã hỏi có phải hắn rình rập quanh nhà em không sau khi thuật lại những tiếng động mà chúng ta đã nghe thấy. Anh còn kể cho hắn những điều vợ hắn nói nữa. Gã đó buồn bực thấy rõ, cô Thierolf ạ. Hắn sẽ biến khỏi thị trấn, và nếu hắn ta không làm vậy thì anh sẽ tự tay thu xếp chuyện đó.”
Jenny dập máy. Cô đi ra bồn rửa bát và rửa mặt bằng nước lạnh. Greg chết tiệt! Anh ta còn là một kẻ tọc mạch xấu xa hơn cả Susie Escham. Rita có thể đã nắm được tình hình và xác nhận đã giới thiệu Robert cho cô, nhưng chắc là Greg đã chất vấn mãi không thôi nên mới lộ ra như thế. Và dù không hề xấu tính, Rita lại không được sáng dạ.
Cô rất muốn gọi điện cho Robert, báo rằng mọi chuyện không có gì quan trọng, đừng để nó quấy rầy anh và hãy quên nó đi. Nhưng sau cùng thì, Robert đã nói tất cả những gì muốn nói. Anh không muốn gặp lại cô nữa. Việc đúng đắn phải làm bây giờ là đừng gọi cho anh, dù chỉ để nói một vài lời an ủi thân mật, cô nghĩ. Cô tự hỏi vợ anh là kiểu phụ nữ như thế nào mà lại nói một điều khủng khiếp đến vậy về chồng mình với một kẻ ất ơ xa lạ.