Susie Escham, bạn của Jenny, là một cô gái tầm hai mươi tuổi. Cô ta kể là mình sống kế bên nhà của Jenny, tức là chỉ cách đó khoảng một cây số trên cùng một con đường, và cô ta sẽ học kinh doanh ở Langley. Cô ta đã tự nguyện khai toàn bộ những thông tin này cho Robert. Và từ sau đó, dù là khi họ đang trượt xuống đường dốc thoai thoải tới bìa rừng, hay tự bám vào sợi dây thừng đu lên, Robert đều cảm thấy Susie đang đánh giá anh, quan sát anh với vẻ hứng thú và đầy tò mò. Không nghi ngờ gì Susie biết Greg, biết Jenny và Greg đã đính hôn, và do đó thấy kỳ lạ khi Jenny có một “anh bạn trai” khác. Robert cảm thấy mình thật già cỗi, như một người trưởng thành ở giữa đám thanh thiếu niên. Anh cố gắng tỏ vẻ thờ ơ và vô tâm với Jenny.
Cô đang trong tâm trạng phấn khích, cười lớn Robert khi anh ngã, và anh bị ngã đến hai lần, rồi lao xuống để giúp anh đứng dậy. Cô có vẻ trượt tuyết khá giỏi và có thể trượt xuống những ngọn đồi có tính thách thức hơn thế này.
“Anh có biết Greg không?” Susie hỏi Robert.
Họ đang uống cà phê nóng từ chiếc bình giữ nhiệt mà Susie mang theo. Jenny đã uống hết cốc của mình và đứng cách đó vài mét, chuẩn bị tiếp tục trượt xuống đồi.
“Không, tôi chưa từng gặp cậu ấy,” Robert nói. “Ồ? Tôi tưởng anh quen Jenny lâu rồi chứ.”
Robert không rõ Jenny đã kể gì với cô ta. Đôi mắt đen, sáng ngời của Susie dính chặt vào anh. Cô ta có một cái miệng nhỏ, đầy đặn, luôn trực nở nụ cười, và giờ thì đang cười một cách tinh quái, môi mím chặt lại. “Không, chưa lâu.” Lâu hay không lâu là một vấn đề có tính chủ quan, Robert nghĩ.
“Anh đã gặp Jenny như thế nào?”
Những câu hỏi tọc mạch khiến anh thấy vừa thú vị vừa bực bội. “Qua một người bạn chung,” anh đáp. Rồi anh đứng dậy khỏi băng ghế gỗ và lần tìm thuốc lá. “Cô có muốn một điếu không?”
“Tôi không hút thuốc, cảm ơn anh. Jenny bảo anh làm việc ở Langley nhỉ?”
“Phải. Langley Aeronautics.” Robert liếc nhìn xuống hai ống quần của mình, chúng được nhồi bên trong đôi bốt trượt tuyết đi thuê một cách quê mùa. “Tôi nghĩ mình sẽ thử trượt lần nữa đây,” anh nói, đi về phía hàng người đứng xếp hàng. Jenny đang bám dây leo lên.
“Anh có một căn nhà ở Langley à?”
“Không, chỉ là một căn hộ thôi,” anh nói vọng lại rồi lủi ra xa quá tầm nói chuyện.
Jenny bỏ một tay ra khỏi dây và chìa về phía anh. “Chà!” Cô hổn hển nói, hai má ửng hồng lên. “Sao họ không lắp cáp treo ở đây nhỉ?”
Robert kiềm chế thôi thúc muốn nắm lấy tay cô và kéo cô lên nốt đoạn còn lại. “Tôi không nghĩ mình sẽ trượt xuống lần nữa đâu,” anh nói, cau mày nhìn xuống đoạn đường dốc. “Không, tôi đã chơi đủ rồi.”
“Anh bắt đầu già rồi đấy,” Jenny nói. “Em nói chuẩn đấy.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đến tháng Sáu này tôi sẽ tròn ba mươi.”
Họ ra về trước bốn giờ, Susie và Jenny ngồi trong xe của Jenny còn Robert lái xe của mình. Anh giữ một khoảng cách vừa phải sau xe của họ cho đến tận nhà của Jenny. Cô lái xe qua nhà mình để đưa Susie về, và xe của cô nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt khi Robert rẽ vào nhà cô. Anh hy vọng Jenny không kể cho Susie biết việc anh chuẩn bị được mời tới nhà cô ăn tối. Lời tạm biệt mà Robert nói với Jenny được tính toán để nghe như lời chào cho cả ngày hôm đấy luôn. Anh đợi ở chỗ xe của mình tới khi chiếc Volkswagen của cô đỗ lại bên cạnh.
“Đốt lửa lên nào,” Jenny nói.
Căn nhà cũng đủ ấm, dù Jenny nói nó bị gió lùa khủng khiếp, và cô vẫn đang tìm chỗ để lắp len cách nhiệt và vật chắn gió. Họ đốt lửa trong lò sưởi ở phòng khách, và Robert ra ngoài để lấy thêm củi. Jenny đang ninh gà với sủi cảo. Họ uống rượu bourbon Manhattan trong phòng khách và xem album ảnh của Jenny. Phần lớn các bức ảnh chụp gia đình cô, dù có năm đến sáu anh “bạn trai.”
“Đây là anh chàng mà em đã mê mẩn,” Jenny nói, chỉ một chàng trai tóc vàng vạm vỡ mặc đồ tuxedo.
Đối với Robert thì trông cậu ta hoàn toàn không có vẻ gì là phi thường hay thú vị. “Cái người mà gia đình em không thích đấy à?”
“Phải. Giờ thì em mừng vì họ không quý anh ta. Năm ngoái anh ta đã kết hôn với một cô nàng đần độn. Em nghĩ mình chỉ bị cảm nắng thôi.”
Lật tiếp vài bức ảnh nữa. Jenny và cậu em trai tuổi teen mặc đồ tắm ở trại hè của gia đình cô gần Scranton. Eddie, em trai của Jenny, đã mất năm lên mười hai tuổi.
“Eddie vẽ giỏi lắm. Em nghĩ nó đã có thể trở thành một họa sĩ,” Jenny cô nói. “Em vẫn còn giữ vài bức tranh của nó.”
Robert liếc nhìn cô. Mặt cô buồn bã nhưng không có giọt nước mắt nào. “Người đàn ông mà em nhắc tới, người tới ở nhà em trước khi em trai em ốm – ông ta trông như thế nào?”
“Ồ...” Jenny nhìn xa xăm. “Như một người bình thường,” cô nói. “Tóc nâu, mắt nâu. Tầm bốn lăm tuổi. Hơi nặng cân. Ông ta đeo răng giả.”
Robert mỉm cười với cảm giác nhẹ nhõm kỳ cục. Ông ta trông không hề giống Người Anh em Tử thần trong giấc mơ của anh chút nào. Robert đã sợ như thế.
“Sao vậy anh?” Jenny hỏi.
“À... thỉnh thoảng tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ. Tôi sẽ tới chỗ một người đàn ông mặc đồ thầy tu ngồi một mình ở bàn. Tôi nói ‘Anh là anh Green à?’, hay đôi khi là ‘anh Smith’ hay ‘anh Jones’ hay một cái tên bất kỳ. Rồi anh ta sẽ ngẩng lên nhìn tôi, cười và nói, ‘Không. Người Anh em Tử thần đây.’”
“Và rồi sao?”
“Rồi tôi tỉnh giấc.”
“Anh ta trông như thế nào?”
“Anh ta có mái tóc đen dài lốm đốm bạc ở hai bên thái dương. Một cái răng bên mép của anh ta mạ vàng. Đeo kính gọng đen.” Robert nhún vai. Anh có thể kể nhiều hơn, thậm chí còn vẽ được một bức chân dung chính xác của Người Anh em Tử thần trên giấy. Anh rời mắt khỏi khuôn mặt đang nhìn chăm chú của Jenny.
“Và rồi anh tuyệt vọng,” cô nói.
“À, không lâu đâu. Chỉ khoảng hai phút thôi,” Robert mỉm cười nói rồi đứng dậy. “Tôi không thể làm gì để phụ em nấu nướng sao?”
“Không, cảm ơn. Em nghĩ cái chết sẽ đến như vậy, dưới hình dạng một ai đó. Khi anh gặp hoặc nhìn thấy người đó, em nghĩ anh sẽ biết thôi vì nó sẽ liên quan rất mật thiết tới anh.”
Robert đang định nói rằng suy nghĩ đó thật ngớ ngẩn nhưng lại thôi. Jenny rất nghiêm túc coi trọng các ý nghĩ của mình, điều đó đã rõ mồn một. “Tôi chưa lên xem tầng trên nhà em. Có muốn dẫn tôi đi tham quan một vòng không?”
Trên gác có bốn căn phòng vuông vức hai bên hành lang, cộng thêm một phòng tắm. Các căn phòng được trang trí một cách vừa phải và dễ chịu, và nơi nào cũng có bình hoa, không quá nhiều mà chỉ vừa đủ, có bình còn được đặt trên bục hoa kiểu Victoria cao hơn một mét.
“Em có tua vít không?” Robert hỏi. “Có. Để làm gì vậy?”’
Anh hất đầu về phía một cánh cửa tủ bị long ra, anh đã cố để đóng nó lại. “Tôi có thể sửa nó trong một phút. Cả cửa sổ trong phòng ngủ của em nữa. Nếu tôi gắn lại then cửa thì em không cần dùng sách chống nó lên nữa.”
Cô xuống bếp lấy tua vít và quay lại cùng một cái búa và một hộp vít.
Bốn mươi lăm phút sau, khi Robert xuống nhà thì anh đã gắn lại hai then cửa, một then cửa sổ, và đã tháo một cái giá bằng thủy tinh trông có vẻ xiêu vẹo một cách nguy hiểm trong phòng tắm và gắn nó vào thanh gỗ dưới tủ thuốc. Jenny đã phải lên nhà xem xem anh đã làm gì.
“Trời ơi, là em thì sẽ mất một tuần để hoàn thành tất cả các việc đó!” Cô ta nói.
Robert nhận thấy cô ta đã xức nước hoa. “Tôi có mang rượu vang đấy,” anh nói, sực nhớ ra. Anh xỏ giày đi tuyết của mình vào rồi ra ngoài lấy rượu. Một chai rượu vang trắng, may mắn thay còn có món gà đi kèm.
Họ chỉ mới ngồi xuống bàn được năm phút thì một chiếc ô-tô tiến vào lối vào nhà.
“Chúa ơi, ai vậy không biết,” Jenny vừa nói, vừa đi ra cửa. Phanh xe thắng lại, cửa sập mạnh.
“Greg, anh đã hứa-a rồi mà,” Jenny nói, và Robert đứng dậy. Greg bước vào tới cửa và không cười.
“Greg, đây là... đây là...”
“Robert Forester,” Robert nói. “Chào cậu.”
“Chào anh.” Greg liếc nhìn bàn rồi Jenny, và quay sang Robert. “Tôi đã nghĩ mình phải tới gặp anh.”
“Giờ anh đã gặp rồi đấy. Bọn em đang ăn dở, Greg.” Jenny trông thật khổn khổ. “Anh không thể về được à? Ít nhất là trong lúc này?”
Đó tuyệt đối không phải là điều nên nói ra, vì Robert thấy mắt Greg bùng lên vẻ tức giận.
“Anh không cố ý xông vào giữa bữa ăn, nhưng anh cũng không hiểu vì sao mình nên ra về. Vậy anh sẽ đợi ngoài phòng khách nhé?”
Jenny phát ra một cử chỉ vô vọng và quay về phía Robert.
Greg hùng hổ đi vào phòng khách trên đôi chân xỏ tất, rõ ràng đôi giày của cậu ta đã bị tuột theo đôi ủng cao su.
“Greg, anh có thể đợi ở tầng trên được không?” Jenny nói từ cửa bếp.
Robert mỉm cười lo lắng. Giọng cô nghe như giọng một người em gái đang cầu xin một ân huệ từ một ông anh trai. Greg là một gã trai đô con, cao hơn mét tám. Robert không thích thú gì với suy nghĩ phải đánh một trận với cậu cậu ta.
“Không,” Greg nói và Robert nghe tiếng giấy kêu xột xoạt khi cậu ta ngồi xuống xô-pha.
Ít nhất thì Greg không thể nhìn được họ trong bếp. Jenny ngồi xuống và Robert ngồi theo. Mắt cô ta ầng ậng nước. Robert nhún vai và mỉm cười với Jenny, cầm dĩa lên và ra hiệu cho cô làm theo. Cô nhấc dĩa của mình lên rồi lại đặt xuống. Rồi cô ra phòng khách và cho đĩa nhạc vào máy quay đĩa. Robert đứng dậy khi cô quay lại bàn.
“Em có muốn tôi ra về không?” Anh thì thầm. “Không. Em không muốn anh ra về.”
Họ ăn từng miếng nhỏ nhưng đầy kiên quyết.
Bản ballet Hồ Thiên Nga vang lên. Tình huống đậm chất kịch này khiến Robert thấy nó càng thêm lố bịch, nhưng Jenny đang khó khăn đến mức anh không thể cười nổi. Anh đưa cho cô ta chiếc khăn tay trong túi áo ngực của mình.
“Không có gì phải lo đâu,” anh nói một cách dịu dàng. “Tôi sẽ về ngay lập tức. Em sẽ không bao giờ phải gặp lại tôi nữa.” Anh chạm vào cổ tay trái của cô, bóp nhẹ an ủi rồi thả ra, nhưng cô đã túm lấy tay anh.
“Chuyện này thật thô lỗ và không công bằng. Susie đã gây ra tình cảnh này. Em biết chắc là vậy. Quỷ tha ma bắt cô ta đi.”
“Nhưng có gì quá bi kịch đâu.” Anh rút tay ra khỏi tay cô ta, phải mất đến hai lần mới thoát được. Cà phê có vẻ đã sôi nên anh đứng dậy và tắt máy đi. Jenny đang cúi gằm mặt. Anh chạm vào vai cô ta. “Tôi đi đây,” anh nói rồi nhận ra Greg đang đứng ở cửa. Cậu ta đã tắt nhạc đi.
“Anh... anh...” “Forester,” Robert nói.
“Tôi không có thói quen quấy rầy người khác, nhưng trong hoàn cảnh như thế này... Anh thấy đấy, tôi đã đính hôn với Jenny.”
“Phải, tôi biết,” Robert nói.
Jenny đột ngột quay phắt lại và nói, “Greg, anh đừng có làm lớn chuyện được không?”
“Không. Được rồi. Anh sẽ không làm gì cả,” Greg nói, thở hổn hển đầy tức giận, “nhưng anh nghĩ mình xứng đáng được nghe một lời giải thích.”
“Giải thích cái gì?”
“Thì... có phải anh ta là lý do em không muốn gặp anh không? Không muốn cưới anh?”
“Greg, anh đang khiến chuyện này trở nên thật bẽ mặt đấy!” Jenny nói. “Đây là nhà của em và anh không có quyền...”
“Anh có quyền được nghe giải thích!”
“Greg, tôi không có ý định gì với Jenny cả,” Robert xen vào.
“Không à?” Greg hỏi.
“Tôi chắc chắn cô ấy cũng không có ý định gì với tôi,” Robert nói. “Tôi không biết cậu đã nghe được những gì.”
Yết hầu của Greg nhô lên hạ xuống. “Em đã quen anh ta bao lâu rồi hả Jenny?”
Jenny nhìn thẳng vào Greg và nói, “Em không thấy muốn trả lời câu hỏi đó.”
“Susie đã kể hết cho anh rồi,” Greg nói.
“Thế thì em còn biết làm gì... Em chưa hề nói gì với Susie hết. Em không biết cô ta lấy chuyện đâu ra để kể, nhưng em nghĩ cô ta nên lo chuyện của mình đi thì hơn.” Jenny vẫn ngồi lỳ trong ghế. Tay cô túm chặt lấy lưng ghế.
“Đấy cũng là việc mà anh đang làm đấy, lo chuyện của mình,” Greg nói. “Anh không nghĩ một cô gái đã đính hôn nên có những cuộc hẹn hò bí mật với một người đàn ông khác mà cô ta mê mẩn, nghe đồn là mê mẩn, ít nhất là khi chưa nói gì với anh cả.”
“Ai đã nói thế? Susie à? Em không kể một chuyện gì cho Susie hết.”
“Anh đoán là Susie cũng tự nhận ra được.”
Robert đưa tay quệt trán. “Greg, điều Susie nói là sai, và tôi sẽ hứa với anh là tôi sẽ không gặp lại Jenny nữa nếu chuyện đó gây ra nhiều rắc rối thế này.”
“Nếu nữa cơ đấy!”
Robert lấy áo khoác của mình ra khỏi tủ đồ.
“Anh từ đâu đến, anh Forester? Anh từ đâu đến đây?” “Tôi sống ở Langley,” Robert nói.
“Anh đi khá xa nhà đấy nhỉ.”
“Greg, em không thích cái cách anh đang nói chuyện đâu,” Jenny nói. “Anh đang xúc phạm khách của em đấy.”
“Anh có quyền được biết lý do cô gái mà anh đã đính hôn lại từ chối gặp mặt anh nhiều tuần liền và muốn chấm dứt quan hệ chứ,” Greg trả lời.
“Tôi không phải là nguyên nhân,” Robert nói gọn lỏn khi đi giày cao su vào. “Tạm biệt, Jenny. Và cảm ơn em. Tạm biệt,” anh nói với Greg.
Jenny đã đứng dậy. “Em xin lỗi... vì người bạn thô lỗ của mình. Em vô cùng xin lỗi, Robert.”
“Không sao,” Robert nói, mỉm cười, và ra ngoài. Anh nghe giọng Greg vang lên sau lưng mình, qua cánh cửa đã khép lại. “Được rồi, anh ta là ai?”
Một sai lầm khác, Robert nghĩ khi lái xe đi. Nhưng có thể nó lại có lợi. Greg giờ sẽ đặt ra luật với Jenny và cô sẽ không thể gặp hay gọi điện cho anh nữa. Robert chỉ trích bản thân vì đã gặp cô hôm nay. Anh nên kiên định nói “Không, cảm ơn” khi cô rủ đi trượt tuyết ngoài trời. Khuôn mặt của Greg có vẻ trẻ trung nhưng thô kệch – cái mũi gồ lên mạnh mẽ, hàng lông mày đen rậm, đôi bàn tay to, xương xẩu. Cậu ta mặc bộ vest len sọc màu xám mà Robert đã từng thấy trước đây – trên ve áo có một vết dầu loang, như hôm nay Robert để ý thấy – và áo sơ mi phồng lên dưới mép áo gi-lê và cạp quần. Cậu ta hẳn phải pha đậm dòng máu Ai-len.