• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Tiểu thư tinh ranh
  3. Trang 4

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 29
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 3
  • 4
  • 5
  • More pages
  • 29
  • Sau

Mở đầu

London, 1816.

William Dunford khịt mũi oán thán khi thấy bạn bè trao cho nhau ánh mắt khát khao. Quý cô Arabella Blydon, một người bạn thân thiết của anh trong hai năm trở lại đây, vừa mới kết hôn với Huân tước John Blackwood, và giờ họ đang nhìn nhau đắm đuối. Bùi đến chết mất.

Dunford nhịp chân và đảo mắt liên tục, hy vọng có thể tách đôi uyên ương này ra. Ba người bọn họ, cùng với bạn thân của Dunford là Alex, Công tước xứ Ashbourne, và vợ anh ta, Emma, cũng là chị họ của Belle, đang trên đường tới một buổi khiêu vũ. Cỗ xe của họ gặp sự cố và giờ họ đang đợi chuyến xe khác.

Dunford quay lại khi nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên con đường trải sỏi. Cỗ xe mới đỗ xịch trước mặt nhưng dường như Belle và John không để ý đến điều đó. Trông họ như đang sẵn sàng lao vào yêu nhau ngay lập tức vậy. Đến mức này thì Dunford không thể chịu đựng hơn được nữa. Anh kêu bằng một giọng ngọt ngào khiếp lên được: “Nào nào! Những kẻ cuồng yêu này!”.

Cuối cùng thì John và Belle cũng rời mắt khỏi nhau và quay lại nhìn Dunford đang tiến về phía họ.

“Nếu hai người có thể ngừng việc hôn hít lại thì chúng ta đã lên đường được rồi đấy. Hai người có nhận thấy xe đã đến rồi không?”

John hít một hơi thật sâu trước khi quay sang Dunford nói: “Tôi thấy người ta có dạy cậu phép lịch sự cũng bằng không”.

Dunford cười thích thú. “Có hề hấn gì đâu. Giờ thì đi được chưa?”

John quay lại phía Belle và chìa tay ra. “Đi nào em yêu!” Belle đáp lại cử chỉ thân mật đó bằng nụ cười thật tươi, nhưng khi họ đi ngang qua Dunford, cô quay lại và khẽ rít lên: “Cậu chết với tôi”.

“Biết là cậu sẽ cố mà.”

Năm người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi trên xe. Nhưng chỉ được vài phút, John và Belle lại nhìn nhau đắm đuối. John đặt tay lên tay vợ và nhẹ nhàng gõ nhịp ngón tay khiến Belle khẽ thốt lên hài lòng.

“Ôi, lạy Chúa!”, Dunford quay sang Alex và Emma kêu lên, “Xem họ kìa! Hai người không thấy buồn nôn à?”.

“Một ngày nào đó”, Belle hạ thấp giọng, “cậu sẽ gặp người phụ nữ trong mơ của mình, lúc đấy tôi sẽ khiến đời cậu khốn khổ cho xem”.

“E là không có ngày đó đâu Arabelle thân mến. Người phụ nữ trong mơ của tôi hoàn mỹ đến mức không tồn tại đâu.”

“Thôi xin cậu”, Belle khịt mũi. “Tôi cá là trong vòng một năm tới cậu sẽ bị trói tay xích chân mà vẫn sung sướng ấy chứ.” Cô ngồi lại với nụ cười thỏa mãn. Ngay bên cạnh, John cũng hài lòng không kém.

Dunford ngả người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Cậu cá rồi đấy nhé. Nếu thua thì cậu mất gì nào?”

“Thế cậu thì sao?”

Emma quay lại nói với John, “Hình như anh cưới nhầm một con bạc rồi”.

“Nếu biết trước thế này, chắc chắn tôi sẽ quyết định thận trọng hơn.”

Belle vừa huých đùa người chồng mới cưới vừa hất ngang ánh mắt nhìn Dunford. Cô gặng hỏi: “Thế nào?”.

“Một nghìn bảng.”

“Xong.”

“Em điên à?”, John kêu lên.

“Thế mà em tưởng chỉ đàn ông mới biết đánh bạc đấy.” “Chẳng ai lại đi cá cược ngốc nghếch thế cả, Belle”, John nói, “Em vừa cược với người có thể điều khiển được kết quả.

Em sẽ thua chắc thôi”.

“Đừng đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu như thế, anh yêu. Mặc dù với Dunford chắc hẳn chỉ có dục vọng mà thôi.”

“Cậu làm tôi tổn thương rồi đấy”, Dunford đặt tay lên tim như muốn nhấn mạnh và nói, “Chả nhẽ tôi lại vô cảm đến thế sao?”.

“Chả nhẽ lại không ư?”

Dunford mím chặt môi. Không lẽ cô ấy nói đúng? Anh cũng không biết nữa. Nhưng dù sao có thêm một nghìn bảng trong một năm cũng không tệ. Kiếm tiền cũng dễ đấy chứ.