Gần đây chuyện viết luận văn của Tiêu Phàm không được suôn sẻ, cộng thêm lời tỏ tình đột ngột của Vệ Đằng khiến tâm trạng anh không được tốt.
Đi uống rượu cùng thầy giáo, không tiện bộc lộ cảm xúc, anh đành kìm nén.
Đám đàn em trong trường cũng thật phiền toái, biết hôm nay là sinh nhật anh, chúng lũ lượt kéo đến kính rượu, hồ hởi mời này mời nọ.
Mặc dù đã tìm cớ từ chối hơn nửa nhưng rốt cuộc vẫn phải uống vài cốc, toàn thân anh nóng lên.
Cuối cùng anh đành phải mượn cớ nói bố mẹ đang chờ, phải về trước.
“Bố mẹ anh thật tốt, lại còn đặc biệt trở về chúc mừng sinh nhật của anh nữa cơ à?”
“Đúng thế đúng thế, ngưỡng mộ thật...”
Tiêu Phàm đau đầu như muốn nứt ra, ậm ừ một tiếng, sau khi chào thầy giáo, liền đi ra ngoài gọi một chiếc taxi.
“Đi đâu?”
“Đại học Thiên Hà.”
Tài xế cho xe chạy, Tiêu Phàm tựa lưng vào ghế thở dài thườn thượt.
Hôm nay là sinh nhật anh nhưng đến tận bây giờ vẫn không có lấy một tin nhắn chúc mừng.
Bố mẹ ở nơi xa, bận rộn việc làm ăn nên quên mất cũng dễ hiểu, bản thân chưa bao giờ hy vọng họ sẽ nhớ tới. Sinh nhật chỉ là chuyện nhảm nhí, chả có gì khác ngày bình thường, cũng lớn rồi nên chẳng so đo làm gì.
Tiêu Phàm trước nay không hề để tâm đến các ngày lễ tết, thậm chí trước đây bố mẹ muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, anh cũng không thấy hứng thú gì.
Nhưng năm nay, tự dưng lại cảm thấy trong lòng trống trải.
Dạo trước có một Vệ Đằng lúc nào cũng bám lấy anh, trời đổ mưa xong nổi gió cũng lấy cớ để gửi tin nhắn, sau khi bị từ chối, anh và cậu không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Quả nhiên cậu ta cũng chỉ là bồng bột nhất thời mà thôi.
Hay lời cự tuyệt đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta?
Tiêu Phàm cảm thấy cách suy nghĩ của mình hết sức buồn cười, rõ ràng lúc từ chối chỉ hy vọng cậu ta không có bất cứ dính líu gì đến mình nữa, nhưng bây giờ không có liên lạc gì lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Thậm chí còn kỳ vọng, vào ngày sinh nhật, tên ngốc đó sẽ gửi tin nhắn đến, nói: “Tiêu Phàm, chúc mừng sinh nhật! Tôi mời anh đi ăn nhé”. Phía sau thêm hai chữ “hì hì” và một cái mặt cười nữa.
Nhưng đến lúc này di động vẫn im bặt.
Rốt cuộc bản thân đang chờ mong điều gì đây? Thật sự là rất buồn cười.
Tiêu Phàm hít sâu, quay đầu nhìn ra bên ngoài, những giọt mưa dày đặc rơi chồng chéo lên cửa kính, vừa rồi thời tiết còn rất tốt, chỉ chớp mắt trời đã đổ mưa.
Đúng lúc đó di động trong túi áo kêu lên, tiếng chuông báo có tin nhắn mới, Tiêu Phàm giật mình đánh thót, vội vàng lôi di động ra xem.
“Anh à, sinh nhật vui vẻ! Đêm nay anh không về phải không? Ha ha, em đã chuẩn bị cho anh một món quà đặc biệt, đặt ở phòng ngủ của anh. Em biết gần đây tâm trạng anh không tốt, hy vọng anh có thể thư giãn một chút. Anh không ra ngoại ô thì về ký túc vậy, nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
Tiêu Phàm nhíu mày, đáp lại: “Cảm ơn”.
Trong lòng cảm thấy mất mát, hóa ra là tin nhắn của Tiêu Tình.
“Bác tài, phiền bác cho cháu về vườn hoa trung tâm khu ngoại ô phía bắc.” Tiêu Phàm nói với tài xế xong quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Đột nhiên không muốn quay lại ký túc mà muốn đến căn nhà ông để lại, kỳ nghỉ này chi bằng cứ tá túc ở đó, thay đổi tâm trạng một chút.
Giờ này chắc bữa tiệc của cô em đã kết thúc rồi, cũng không phải nhìn thấy đám bạn của nó, đỡ phải bực mình.
Mưa càng lúc càng to, sau khi thay đổi lộ trình, taxi giảm tốc độ, những ánh đèn đủ màu trên đường chiếu qua cửa kính, trong xe lúc sáng lúc tối.
Tiêu Phàm tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, rượu uống không nhiều nhưng cũng chẳng ít, hơi say, cơ thể nóng bừng, quang cảnh trước mặt cũng trở nên mơ hồ.
Sau khi xuống xe, vì không đem theo ô, từ đây đến biệt thự cũng gần, Tiêu Phàm liền chạy thẳng một mạch.
Nhớ tới trận mưa dữ dội ở Quế Lâm hồi đó, Vệ Đằng nắm lấy tay anh chạy như điên, khóe môi Tiêu Phàm bất giác cong lên.
Lúc mở cửa bước vào, phòng khách im phăng phắc, không một tiếng động.
Phòng của Tiêu Tình ở tầng dưới, lúc đi qua nghe thấy bên trong vọng ra hai câu đối thoại.
Tiêu Phàm thu cánh tay định gõ cửa lại, trong túi áo có một đôi hoa tai mua cho em gái, nhưng con bé đang ở cùng bạn, không tiện bước vào, thôi để ngày mai tặng vậy.
Quay người bước lên lầu, vào phòng ngủ việc đầu tiên là tắm một cái.
Trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng nước chảy, Vệ Đằng dụi mắt, nhìn thấy khe hở ở cửa phòng tắm.
Ai vậy?
Mở to mắt nhìn, chỉ thấy ánh sáng nhạt nhòa, hồi lâu sau, đèn tắt, có người bước ra.
Trong phòng tối như hũ nút, Vệ Đằng cảm giác một loại áp lực kỳ lạ tràn ra từ trên người người đó.
Cơn sợ hãi làm men rượu vơi đi một nửa, sau khi tỉnh táo lại, có thể cảm nhận được hơi thở của người đó, là Tiêu Phàm?
Sao anh ta lại ở đây? Là mộng xuân à? Như vậy cũng hơi quá đà.
Vệ Đằng véo mạnh đùi mình, đau! Không phải mộng sao?
Vừa định lên tiếng thì cảm thấy một cơ thể ấm áp chui vào trong chăn, hai người đều không mặc đồ, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau làm cả hai đều run rẩy.
“...”
Tĩnh lặng.
Không gian trở nên khác lạ, Vệ Đằng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cảm nhận được sự nóng bỏng của cơ thể Tiêu Phàm vừa tắm xong, làn da khỏe mạnh, mặt cậu nóng bừng như phát sốt.
Không ngờ ngay sau đó, Tiêu Phàm quay lại nằm đè lên cậu.
Ngón tay trỏ nâng cằm cậu lên, giọng nói trầm ấm hoặc nhân mê người: “Tiêu Tình thật có lòng, món quà này đủ đặc biệt, nhỉ?”.
Vệ Đằng sợ đến nỗi không dám cử động, thân thể hai người dán chặt, những nơi làn da đụng chạm nóng như lửa đốt.
“Chậc, cậu là ai? Tự giác gớm nhỉ, cởi sạch quần áo leo lên giường tôi, sốt ruột vậy cơ à?”
Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, giơ tay định bật đèn.
Nếu anh ta biết là mình, thì sẽ thế nào? Một cước đạp mình văng xuống đất? Hay bắt mình mặc đồ vào rồi cút đi?
Trong nháy mắt, bao nhiêu tình huống hiện lên trong suy nghĩ của Vệ Đằng.
Ăn trước tính sau... Châu Vũ đã nói thế.
Ăn cơm trước kẻng... San San cũng nói qua.
Có ba cách để thu phục người đẹp lạnh lùng, làm bộ dễ thương, khờ khạo “ăn” luôn người đó, hoặc giả vờ không biết gì bị người đó “ăn” luôn, sau đó nhõng nhẽo ăn vạ …
Vệ Đằng đã có chủ ý, lật người một cái, Tiêu Phàm không kịp trở tay, bị đè xuống dưới.
Tiêu Phàm cười khẽ, tên này không biết đến từ đâu, giống như mèo hoang vậy, còn dám đè lại mình?
Bàn tay lơ đãng lướt qua lưng cậu, làn da ấm áp như noãn ngọc, cũng coi như có lễ phép, không cởi quần lót.
Tại sao lại cảm thấy... rất giống Vệ Đằng?
Tiêu Phàm lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái kia sang một bên. Vệ Đằng sao có thể xuất hiện ở đây được? Có lẽ mình uống say rồi, nhưng ý nghĩ quái đản cứ ám ảnh trong đầu anh.
“Cậu muốn làm gì đây?”, Tiêu Phàm cười hỏi, ngay sau đó một đầu lưỡi lỗ mãng xâm nhập khoang miệng anh.
Ngây ngốc hôn loạn lên, hơi thở dồn dập của Vệ Đằng phả từng chập lên mặt Tiêu Phàm làm anh thấy ngứa.
Tiêu Tình biết mình là gay, chẳng lẽ đã tìm một anh chàng đến hâm nóng chăn đệm cho mình ư? Nó có to gan lớn mật đến đâu chăng nữa cũng không dám làm như vậy, chẳng lẽ con người này thực sự là cậu ngốc kia?
Tiêu Phàm nhíu mày, đẩy cái người đang không chịu nằm yên trên người mình ra.
“Cậu có biết cậu đang làm gì không?”, giọng anh lạnh băng.
“Ưm…” Đối phương phát ra âm thanh rền rĩ, sau đó lại bắt đầu liếm vành tai Tiêu phàm, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, có chút né tránh, hình như vẫn còn rụt rè xấu hổ.
Lưng Tiêu Phàm cứng đờ, anh hạ thấp giọng nói: “Cậu đang quyến rũ tôi phải không?”.
Đối phương dường như không biết nặng nhẹ, đầu lưỡi vẫn tiếp tục khiêu khích ở tai anh.
Tiêu Phàm vòng tay ôm lấy eo cậu, dùng lực lôi cậu vào lòng mình, khiến cho thân thể hai người dán càng chặt, xem cậu ta tiếp tục chơi trò gì đây.
Vệ Đằng bị kéo đến trong lòng Tiêu Phàm, nằm trên ngực anh thở hổn hển, người này sức lực thật lớn.
Không thể bị lộ, tuyệt đối không được cho anh ấy biết, cứ coi như uống say làm bậy, uống say làm bậy thì không cần giải thích. Ngày mai tỉnh dậy, sẽ nói tôi tưởng mình đang làm một giấc mộng xuân, chẳng hay biết gì cả.
Sau đó, biết đâu anh ấy sẽ cảm thấy áy náy...
Như vậy sẽ không nỡ đối xử tàn nhẫn với mình nữa?
Vệ Đằng hạ quyết tâm, thả lỏng cơ thể, ôm chặt cánh tay Tiêu Phàm, hôn nhẹ lên đó.
“Cậu có biết hậu quả không?”, Tiêu Phàm hỏi nhưng giọng nói có vẻ dịu dàng hơn.
Vệ Đằng vẫn tựa vào lồng ngực anh, khe khẽ gật đầu, dĩ nhiên là biết chứ, lần trước sau khi vô tình nhìn thấy GV trong máy tính của Châu Ngư, cậu đã đặc biệt đăng ký thành viên trên một diễn đàn của người đồng tính, tải về rất nhiều thứ để tìm hiểu được nhiều kiến thức hơn về lĩnh vực này.
“Không hối hận?” Ngón tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng đặt lên mông Vệ Đằng, đưa tay về phía nơi bí ẩn của cậu, rồi lại rời khỏi.
Sự kích thích như có như không làm toàn thân Vệ Đằng run rẩy.
Vệ Đằng hít thở thật sâu. Đại họa không chết cuối đời tất có hạnh phúc, tôi không tin anh còn có thể giết chết người ở trên giường. Vì thế cậu lại khẳng khái gật đầu.
Thân thể của hai người dán chặt, Vệ Đằng khẽ động đậy, da thịt nóng bỏng va chạm vào nhau, hơi thở cả hai dần dần hỗn loạn.
Tiêu Phàm dùng tay vuốt ve cặp mông của Vệ Đằng, cười khẽ nói: “Đây là do cậu tự tìm, con mồi tự dâng lên miệng, không có lý nào lại không ăn, đừng có hối hận”.
Vệ Đằng cảm thấy eo bị túm lấy, cơ thể hoàn toàn nằm gọn trong lòng anh, một trận quay cuồng, chớp mắt đã bị Tiêu Phàm lật đè xuống giường, lưng chạm vào thành giường cứng rắn lạnh lẽo.
Vệ Đằng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Mai có phải ngày tận thế hay không cũng kệ, bất kể thế nào, đêm nay hãy phóng túng hết mình đi.
Đã yêu anh ấy nhiều như vậy, lần đầu tiên là cho anh, sau này nhất định không hối hận.
Ngón tay linh hoạt của Tiêu Phàm rất nhanh cởi quần lót của Vệ Đằng ra, cũng tháo bỏ món đồ cuối cùng trên người mình. Thân thể hai người ma sát chặt chẽ, nơi tiếp xúc gợi nên sức nóng mãnh liệt.
Vệ Đằng giơ tay ôm chặt vai Tiêu Phàm, rúc đầu vào lồng ngực anh, để mặc cho ngón tay linh hoạt của anh đùa bỡn “cậu bé” của mình. Hoàn toàn không giống với tự mình giải quyết, nơi ấy bị ngón tay thon dài của Tiêu Phàm chạm vào, lập tức không hề rụt rè đứng thẳng lên, run rẩy trong tay anh.
Tiêu Phàm dường như rất có hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút vào gốc, rồi nghịch một chút ở đỉnh, lại nắm lấy vuốt một phen, tra tấn Vệ Đằng run rẩy toàn thân.
“Ưm… A… A…”
Theo động tác của ngón tay, những âm thanh mê người phát ra từ bờ môi Vệ Đằng, Tiêu Phàm mỉm cười cắn cắn vành tai cậu: “Lần đầu à? Phản ứng đáng yêu thật”.
Nói xong, còn ác ý nhấn nhấn đỉnh chóp nơi chất lỏng đã sớm tràn ra.
“A…”
Những âm thanh phát ra kỳ quái đến nỗi Vệ Đằng cũng không dám tin, thanh âm mê hoặc lòng người như vậy lại phát ra từ cái cổ họng kém cỏi của chính mình thật sao? Mặt nóng bừng, chắc chắn là đỏ như tôm luộc rồi. May mà không bật đèn, trong đêm đen chẳng nhìn rõ gì cả.
Hơi thở của Tiêu Phàm phảng phất mùi rượu. Vệ Đằng biết anh đã uống rượu, cũng biết anh coi mình là con mồi chủ động dâng lên miệng, lập tức sẽ ăn luôn, nhưng cậu cam tâm tình nguyện, dù thế nào đây cũng là cơ hội rất tốt, hơn nữa là cơ hội cuối cùng.
Dường như Tiêu Phàm nhận ra Vệ Đằng không tập trung, cầm lấy bộ vị đã sớm đứng thẳng, vuốt ve nhanh chóng, còn cố ý nhéo nhéo quả bóng nhỏ ở dưới.
“A…”
Vệ Đằng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, máu toàn thân hướng xuống dưới, thân thể run rẩy vài cái, lần đầu tiên cứ như vậy xuất ra trong tay Tiêu Phàm. Ngại quá, hiệu suất của mình rất cao. Vệ Đằng tự an ủi bản thân như vậy. Cậu xuất tinh xong, toàn thân mềm nhũn nằm trên giường không chút sức lực, bộ dáng như thể tùy người xâm lược.
Tiêu Phàm tạm dừng một lát, thấy Vệ Đằng yếu đuối nằm trên giường, nghĩ rằng quả nhiên đây là lần đầu tiên của cậu ấy, chỉ chạm vào một chút mà đã kích động đến vậy.
Cũng không biết tại sao trong lòng Tiêu Phàm chợt trỗi dậy niềm hả hê khôn tả, vuốt ve làn da của cậu, cảm nhận nhịp thở dồn dập, sao lại giống tên nhóc Vệ Đằng lúc nào cũng vung tay múa chân vậy chứ?
Có lẽ bản thân đã uống quá nhiều, trước mặt cũng trở nên mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng.
Cậu ta đã nói không hối hận, nằm trên giường đợi sẵn, mình còn do dự gì nữa?
Tiêu Phàm hạ quyết tâm, giữ Vệ Đằng nằm yên, nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra, ngón tay hướng về vị trí bí ẩn nhất.
Nhận thấy cơ thể của người nằm dưới cứng đờ, Tiêu Phàm đoán có lẽ do đây là lần đầu tiên nên cậu không quen, vậy nên động tác càng dịu dàng hơn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu như an ủi, tay còn lại thì đem chất lỏng vừa rồi bôi xung quanh cửa động, ngón trỏ không hề do dự đẩy vào. Thân thể trong lòng Tiêu Phàm càng cứng ngắc, vừa rồi còn mềm nhũn, giờ đã thành cương thi .
“Ưm ưm… ư ư…”
Tiếng kêu của Vệ Đằng có chút đáng thương, cậu lại không biết âm thanh như vậy càng kích thích thú tính của đối phương. Tiêu Phàm ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục đưa ngón tay hướng sâu vào trong.
Chết tiệt, nơi này vừa nóng vừa chặt, thật muốn thô lỗ tiến vào cơ thể tuyệt vời này, anh nhẫn nhịn nãy giờ đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Cậu còn kêu la cái gì, bây giờ nói không muốn thì cũng đã muộn rồi! Tiêu Phàm đột nhiên rất muốn bắt nạt một chút con mèo hoang nhỏ không biết nặng nhẹ đã tự cởi hết đồ nằm trên giường anh này.
Suy nghĩ hiện tại của Vệ Đằng lại là, mông của mình có bị anh ta làm cho nở hoa không? Tuy rằng xem GV thấy mấy người con trai bị đè đều tỏ ra hưởng thụ, nhưng mới một ngón tay mình… mình đã sắp hỏng mất. Khỉ thật, còn xoay đến xoay đi, có để yên không hả! Không thể tăng hiệu suất lên sao?
Vệ Đằng biết bây giờ muốn rút quân đã quá trễ, vì thế đành ôm chặt vai Tiêu Phàm, hai chân vòng lên thắt lưng anh, chủ động nghênh đón.
Đến đây đi! Không chết là được. Cậu hạ quyết tâm, nhắm mắt, chân kẹp chặt eo Tiêu Phàm, giật một chút.
Chậc, cậu nhóc này thật đúng là rất nhiệt tình, Tiêu Phàm tán thưởng, rồi cho thêm một ngón tay vào, khuếch trương thêm hành lang vừa chật hẹp vừa nóng bỏng. Vốn dĩ định dịu dàng một chút, nào ngờ cậu chàng còn không biết điều vặn vẹo liên tục.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, để bộ vị đã sớm cứng rắn tại lối vào khó nói kia. Vệ Đằng cảm giác được thứ vừa nóng vừa cứng kia đặt ở trên người mình, vội vàng nắm chặt bả vai Tiêu Phàm, nghiến răng ken két.
Tiêu Phàm cười, cúi xuống hôn cậu, thì thầm bên tai: “Đừng nghiến răng, khó nghe lắm”.
“Hả?” Vệ Đằng lập tức chuyển sự chú ý. Đáng tiếc mới nói được nửa chữ, đã nghẹn lại trong cổ họng.
Chết tiệt, cứ thế xông vào sao?
Phía sau cậu đột nhiên bị một vật cứng đâm vào, như dùng lưỡi dao nóng bỏng đâm vào thân thể. Trực tràng chật hẹp bị bắt buộc mở rộng như bị xé rách, đau đớn vô cùng. Vệ Đằng há to miệng thở mạnh, đau chết mất, quả thật là địa ngục trần gian, chết tiệt, chết tiệt!
Trong lòng tức tối muốn chửi bới, nếu đối phương không phải là chàng trai mà cậu rất thích thì Vệ Đằng sớm đã đạp cho hắn một cước văng luôn ra cửa sổ rồi.
Tiêu Phàm cũng không dễ chịu, anh bị nơi chật hẹp đó bao vây chỉ muốn điên cuồng tiến lên trong thân thể này, khổ nỗi đối phương hoàn toàn cứng ngắc, nếu bản thân vẫn lấn tới nhất định sẽ làm cậu bị thương nặng. Ở yên một chỗ không thể tiến cũng chẳng thể lùi, Tiêu Phàm đành cố gắng bắt buộc bản thân chịu đựng, hít sâu một hơi, ghé vào tai cậu dịu dàng nói: “Đừng sợ, thả lỏng một chút”. Chính anh cũng không hiểu tại sao, chỉ biết rằng không muốn làm cậu bị thương.
Tiêu Phàm nhớ tới cái tên ngốc Vệ Đằng cả ngày tươi cười nhốn nháo kia, trong lòng đột nhiên thấy thật mềm mại, bất giác mỉm cười. Nghĩ đến người đó, cảm giác người đang nằm trong lòng mình, dù là hơi thở, xúc cảm, làn da, cả độ ấm cũng đều rất giống cậu ấy.
“Vệ Đằng à...” Giọng nói quá nhỏ, Vệ Đằng không nghe thấy, chỉ ra sức điều chỉnh nhịp thở.
Đêm đã khuya, hai người không có cách nào nhìn thấy biểu cảm của đối phương, cũng không biết đã vô tình để lỡ những gì.
“Hít sâu, thả lỏng…” Tiêu Phàm nhẹ giọng dỗ cậu, những nụ hôn không ngừng đặt lên da thịt, ngón tay cũng lướt tới lưng cậu, một lần lại một lần kiên nhẫn vuốt ve.
Vệ Đằng tim đập như muốn nhảy ra ngoài, thở dồn dập, chợt nghe thấy âm thanh dịu dàng của Tiêu Phàm, dần thả lỏng cơ thể, khẽ động đậy thắt lưng, thử tiếp nhận anh.
Tiêu Phàm nhận được sự cho phép, lập tức tiến lên không chút khách khí, những nơi thân thể tiếp xúc nóng bỏng đáng sợ, mỗi lần va chạm đều mang theo âm thanh da thịt ma sát kịch liệt, trong đêm tối tĩnh lặng càng có vẻ rõ ràng.
“A… Ư…”
Vệ Đằng liều mạng chịu đựng song những tiếng rên rỉ vẫn tràn ra bên môi, nhuộm đẫm một phòng xuân sắc.
Có thể do uống say, cũng có thể vì hai người đều nghĩ về người trong lòng mình, muốn hết mình tận hưởng, thế nên cuộc hoan ái này trở nên vô cùng mãnh liệt.
Đến tiếp sau, hai chân Vệ Đằng bị Tiêu Phàm gác qua vai, thắt lưng được đệm bằng một chiếc gối, tay anh nâng cặp mông căng tròn của cậu, điên cuồng đưa đẩy hưởng thụ khoái cảm cực hạn.
Những cú đẩy khi sâu khi nông kéo dài liên tục, hai mắt Vệ Đằng mê mang, không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ còn cảm giác sự tiếp xúc giữa hai cơ thể càng trở nên chân thật.
Trong cơn đau tê tái, một dòng khoái cảm kỳ lạ chạy dọc sống lưng đến khắp cơ thể cậu, mỗi lần bị anh thô lỗ đẩy vào, toàn thân cậu đều run rẩy. Cảm nhận được sự tốt đẹp đó sau, Vệ Đằng bắt đầu trầm tĩnh lại, không hề cứng ngắc như lúc đầu. Cậu ôm sát Tiêu Phàm, mở rộng thân thể, hoàn toàn đem bản thân giao phó cho anh. Tựa như đem cả trái tim cho anh.
Sự giao hòa làm Vệ Đằng cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc vô bờ, mặc dù Tiêu Phàm không biết chân tướng, không thể tính là hai trái tim đang hòa vào nhau.
Cũng bởi thế nên cậu có cảm giác hạnh phúc này là trộm đến được, tim Vệ Đằng càng đập mạnh hơn.
Tiêu Phàm có chút kích động, có thể là do hơi men, cũng có thể vì cảm giác con người này rất giống với cậu nhóc Vệ Đằng đáng yêu trong lòng anh.
Một người quy củ, trầm tĩnh như anh, hôm nay lại không khống chế được bản thân.
Sau khi xuất ra một lần, anh vẫn không nghĩ rời khỏi, thậm chí vẫn chôn lại trong cơ thể cậu, không muốn thoát ly.
Cô đơn lâu đến vậy, anh chỉ cảm thấy sự phóng túng này không hề tầm thường, dường như người mình đang ôm vào ngực chính là kỳ vọng của bản thân.
Trong cơn mơ màng, không thể nghĩ ra được rốt cuộc là vì lẽ gì. Trong sự kích động đó, anh lại lật người cậu nằm úp sấp, làm một lần nữa.
Vệ Đằng nâng mông, vùi mặt vào gối, hai tay níu chặt ga giường. Cảm thụ từng cú thúc mãnh liệt, cảm thụ một lần lại một lần mây mưa ngập tràn khoái cảm, thân thể cả hai người kết hợp thân mật.
Vệ Đằng thầm nghĩ, xin ngày mai hãy đến muộn hơn thường ngày, mình không muốn nhìn thấy Tiêu Phàm mặt mày tối sầm đá mình ra ngoài...
Mà Tiêu Phàm dĩ nhiên không tối mặt đá Vệ Đằng ra ngoài.
Hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời sau cơn mưa đặc biệt chói chang.
Vệ Đằng dụi mắt, định ngồi dậy thì thấy một người.
“Dậy rồi?” Nét mặt Tiêu Phàm vẫn nghiêm nghị, lạnh lùng như thường, thậm chí có chút khó coi.
Vệ Đằng lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, tim đập thình thịch, khẽ thu bàn tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi:
“Sao tôi lại ở đây?”
Tiêu Phàm ném cái nhìn băng giá về phía cậu, “Lúc tôi về phòng, cậu không mặc gì đang nằm trên giường tôi...”.
Trái tim Vệ Đằng đau nhói.
Đúng thế, anh cho rằng con mồi tự dẫn xác đến, không có lý nào lại không ăn. Không ngờ đó lại là cái tên Vệ Đằng mặt dày phải không?
“Đêm qua tôi uống say rồi, vì thế...” Vệ Đằng làm bộ không hề hấn gì gãi đầu gãi tai, “Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, coi như một giấc mơ đi, ha ha”.
“Thật sự là say sao?” Tiêu Phàm rướn người về phía cậu, “Vậy tại sao cậu lại gật đầu?”.
Thấy Vệ Đằng không trả lời, lại nói: “Cậu muốn đến với tôi như vậy sao?”.
Hiện tại cậu mới phát hiện, anh đã mặc quần áo tươm tất, còn bản thân vẫn đang lõa lồ, toàn thân xanh xanh tím tím, ở trước mặt anh có vẻ thật nực cười.
“Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, tôi cố tình đó! Anh hài lòng chưa? Thì cứ coi như tôi dụ dỗ anh, tôi chính là người vô liêm sỉ thế đó, cũng đâu phải lần đầu tiên anh quen tôi. Tôi không cảm thấy thiệt thòi, cũng không bắt anh phải có trách nhiệm gì.” Vệ Đằng hét to, cổ họng đau đớn, giọng nói sau một đêm kêu rên trở nên khàn khàn nghe rất buồn cười.
Khóe mắt bỗng cay cay, Vệ Đằng cảm thấy bản thân kích động như vậy càng nực cười, sau một lúc im lặng, cậu kéo chăn trùm kín người, rúc đầu vào gối.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không vì chuyện này mà bám lấy anh đâu.”
Giọng vẫn khàn khàn nhưng không còn kích động như vừa nãy, thay vào đó là sự mệt mỏi chán chường.
Hồi lâu sau Vệ Đằng mới nghe thấy giọng nói của Tiêu Phàm cùng với tiếng bước chân xa dần.
“Như thế là tốt nhất, hãy quên đi.”
Hãy quên đi?
Đau cũng đã đau rồi, có thể nói quên là quên ư? Anh thì thoải mái rồi, người bị đau là tôi chứ không phải anh.
Bất kể là cơn đau như xé rách, vẫn là khoái cảm kỳ lạ, hay ánh mắt lạnh lẽo sáng sớm tỉnh dậy của anh, tôi sợ tôi sẽ ghi nhớ cả đời.
Cho dù đến lúc này, tôi cũng không hối hận, cơ hội đêm qua tôi đã nắm lấy, đó chính xác là một cơ hội để tôi có thể hoàn toàn nản lòng mà bỏ cuộc.
Tiêu Phàm...
Anh chắc thấy tôi rất ngốc, chỉ vì thích anh, bị anh giày vò cũng cam tâm tình nguyện không hề hối tiếc, rất ngốc nên đùa rất vui phải không?
Cởi sạch chờ sẵn trên giường anh, rất buồn cười phải không?
Trên đời này chẳng có ai yêu anh hơn tôi.
Tiếc là trái tim tôi không phải sỏi đá, anh cấu véo một lần không đủ, hôm nay còn giẫm đạp nó một hồi, anh tưởng tôi thích anh là có thể để anh tùy ý chà đạp ư?
Chết tiệt!
Tiêu Phàm mặt mày lạnh băng đi đến gõ cửa phòng Tiêu Tình.
Tiêu Tình và Vệ Nam vừa tỉnh giấc, nghe thấy tiếng gõ cửa, dụi mắt chạy lại mở cửa, lập tức bị giật mình đánh thót.
“Anh...”
Ánh mắt lạnh lùng như muốn lăng trì người đối diện.
“Ha ha, sao anh lại trở về...” Tiêu Tình có chút ngượng ngùng cười cười với Vệ Nam, rồi lập tức lôi anh trai ra hành lang.
“Em giải thích đi, vì sao Vệ Đằng lại nằm trên giường anh?”
Tiêu Tình sững sờ, “Anh ấy uống say, điều hòa phòng khách bị hỏng nên em đã dìu anh ấy vào giường anh nghỉ ngơi một chút, chẳng phải anh nói sẽ không về sao...”.
Bị gương mặt đáng sợ của ông anh làm cho hãi hùng, Tiêu Tình lắp bắp giải thích, thanh âm nhỏ bé như muỗi kêu.
“Vậy món quà đặc biệt mà em nói là gì?”
“Em mua tặng anh một đĩa game, mặc dù trước giờ anh không chơi mấy thứ này, nhưng dạo gần đây em thấy tâm trạng anh không tốt, nhân kỳ nghỉ này nên thư giãn một chút...”
Bị ánh mắt đến từ địa ngục của anh lướt qua, Tiêu Tình lập tức ngậm miệng.
Hóa ra chỉ là hiểu lầm.
Chỉ là hiểu lầm thôi...
Tiêu Phàm cười nhạt quay đi, trái tim đau nhói, giống như bị người ta giằng xé.
Bản thân đúng là hơi say, nhưng không say đến nỗi thần trí đảo điên, đáng lẽ đã phải sớm nhận ra đó là cậu. Hơi thở, làn da, còn có cặp mông cong, đôi chân thon dài, cả tiếng “ưm ưm” đáng thương khi rên rỉ… Giống lần ôm cậu khi say rượu như đúc. Chiếc lưỡi thô lỗ xâm nhập khoang miệng, động tác liếm vành tai ngây ngốc cũng giống như tính cách phóng khoáng mạnh mẽ của cậu như đúc.
Nhưng tại sao lại phớt lờ đi? Tại sao cứ một mực ôm chặt cơ thể đó?
Rốt cuộc là do say quá không phát hiện ra? Hay đã phát hiện ra rồi nhưng vẫn cứ lấy cái cớ say rượu, đâm lao phải theo lao?
Tiêu Phàm, mày thật là vô liêm sỉ, nhìn thấu tình cảm của cậu ấy đối với mày, biết rõ nếu là mày thì cậu sẽ không phản kháng, rằng trên đời này không thể có người giống người như thế, biết rành rành là cậu ấy, còn lấy cớ cho là quà tặng của em gái...
Tiêu Tình là cô bé ngây thơ, sao có thể tặng một món quà như vậy chứ?
Tiêu Phàm, rốt cuộc mày đang lừa ai?
Đấm mạnh lên tường, Tiêu Phàm nhắm mắt lại, thở thật sâu nhưng vẫn không tài nào trấn tĩnh được trái tim đang đập dữ dội.
Bây giờ phải làm sao đây?
Bao nhiêu năm nay anh chưa từng cảm thấy bất lực, hoang mang thế này.
Dù là đêm qua, lúc ôm cơ thể đó, vì cảm thấy rất giống Vệ Đằng, bất giác động tác dịu dàng hơn, nhẫn nại hơn chút.
Ở đâu lại có người giống người như thế chứ?
Thực ra chỉ là đang tự dối mình, dối người mà thôi. Thực ra trong thâm tâm hiểu rất rõ.
Thật ra… đã sớm động lòng rồi phải không?
Nếu không tại sao lại chịu đựng những tin nhắn lải nhải không dứt của cậu, tại sao lại làm những trò điên khùng cùng cậu hết lần này đến lần khác? Những việc vớ vẩn vô nghĩa nếu là trước kia sẽ không thèm đếm xỉa, như chạy trong mưa, thi chạy việt dã, tại sao chỉ cần Vệ Đằng mở miệng đề nghị là mình sẽ tự động đồng ý?
Tại sao đến giờ vẫn còn giữ sợi móc di động rẻ tiền mà cậu mua ở Quế Lâm? Chẳng lẽ bởi vì trên đó khắc hai chữ Tiêu Phàm ngớ ngẩn không chịu được?
Tại sao lúc cậu nói dạ dày đau, lại cảm thấy đau lòng? Sao lại vội vội vàng vàng chạy đến bên cậu? Lúc phát hiện mình hiểu nhầm lại cảm thấy tức giận như thế?
Tại sao một người lúc nào cũng trầm tĩnh nghiêm nghị như mình, khi đối mặt cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái vô cùng?
Tại sao đêm qua, lúc đầu chỉ là định trêu đùa, về sau hoàn toàn mất tự chủ?
Thực ra có rất nhiều chuyện, nếu bình tâm suy nghĩ là có thể dễ dàng tìm được đáp án.
Thực ra bản thân sớm đã động lòng, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Rốt cuộc là sợ làm tổn thương cậu ta, hay sợ sau khi động lòng, mình sẽ bị cậu ta làm tổn thương?
Hoặc có lẽ do bản thân hay sợ sệt.
Cảm tình với Lâm Vi, bỏ ra và nhận lại không bao giờ ngang bằng, cảm xúc đè nén ấy vô cùng khó chịu. Sợ phải yêu, sợ sẽ bị tổn thương lần nữa. Lòng kiêu hãnh không cho phép bản thân tiếp tục lấn sâu trong vũng bùn tình yêu để rồi tiếp tục bị tổn thương. Vì thế mới từ chối Vệ Đằng một cách dứt khoát, quyết liệt như vậy.
Thực ra chỉ là do bản thân yếu đuối, sợ rằng một khi bỏ ra sẽ không thu lại được.
Sợ Vệ Đằng bồng bột nhất thời, sợ cậu sẽ không chịu nổi tính cách lạnh lùng khó gần của mình mà chẳng mấy chốc bỏ đi.
Tiêu Phàm dựa vào tường, nhắm mắt lại thở thật sâu, đợi bình tĩnh lại mới lấy hết dũng khí đi lên lầu.
Bất luận thế nào, chuyện này không thể lẩn trốn, Vệ Đằng là người ngây thơ ngay thẳng, trải qua đêm hôm qua, không biết chừng cậu ấy đã hận mình.
Tiêu Phàm lúc này đột nhiên rất muốn nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng, sau đó nói một câu “Anh xin lỗi”, vừa nãy anh kích động quá đã nói những lời bồng bột, nhất định đã khiến Vệ Đằng buồn lắm.
Thực ra chỉ vì bản thân quá hoảng loạn, giống như giấc mơ đột ngột trở thành hiện thực làm người ta hoang mang, vì thế mới nói không lựa lời.
Thở dài một cái, anh khẽ đẩy cánh cửa thì phát hiện trên giường trống trơn.
Khăn trải giường nhàu nát với những vết đỏ trắng loang lổ. Dường như chúng muốn nhắc lại sự điên cuồng đêm qua của chủ nhân.
Tiêu Phàm chau mày, rất muốn cho mình ăn tát, rõ ràng biết đây là lần đầu tiên của cậu, lẽ ra nên nhẫn nại một chút, phải tìm chất bôi trơn mới đúng...
Nhưng đối mặt với Vệ Đằng, anh dễ dàng mất tự chủ như thế đó.
Chạy đến cửa sổ mới phát hiện có một bóng dáng nhỏ gầy phía xa, đang chậm chạp bước về trạm xe bus.
Trái tim Tiêu Phàm lại đau nhói, mặc dù hôm qua lúc ôm cậu, biết là cậu không gầy như vẻ ngoài, cơ thể rất đầy đặn. Nhưng lúc này nhìn từ sau lưng cậu, khóe mắt bỗng dưng muốn rơi lệ.
Vệ Đằng, em hối hận rồi sao? Nếu như em không hối hận, thì hãy ở bên cạnh anh được không? Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc trước em, con người anh đã yêu ai thì ngoan cố cứng đầu, bất chấp tất cả, em biết không?
Tiêu Phàm túm lấy áo khoác, đang định xuống lầu thì tiếng di động vang lên.
“Mình là Lâm Vi, mình về nước rồi.”