Vệ Đằng lủi thủi đi về trạm xe bus, ngồi xuống chiếc ghế chờ cứng ngắc đợi xe, cảnh vật trước mắt đều trở nên nhạt nhòa.
Phía sau dính nhớp chất lỏng, theo từng bước đi của cậu chảy xuống dưới, cảm giác rất khó chịu, bức bối, thậm chí sống lưng cũng nổi da gà.
Nghĩ tới thái độ lạnh lùng, cao ngạo của Tiêu Phàm, trong lòng càng thêm chua xót.
Chết tiệt, ông đây không phản kháng để mặc anh lấy hết mọi ưu việt, hết lần này đến lần khác làm đủ các tư thế tôi cũng không hề lên tiếng. Anh đã ăn sạch không còn một mảnh xương thì thôi, bây giờ còn chê bai ăn không ngon.
Vệ Đằng tôi từ bé đến lớn, khi nào thì bị người khác bắt nạt thế này.
Chỉ có Tiêu Phàm, tôi tự nguyện để anh bắt nạt, anh bắt nạt xong rồi lại nói vô vị, chết tiệt, sau này mà còn bám lấy anh, tôi đổi sang họ của anh, gọi là Tiêu Đằng!
Vệ Đằng tức phát điên, ngồi trên ghế chửi rủa, được một lúc, chuyến xe bus đầu tiên trong ngày đã xuất hiện.
Vệ Đằng lên xe mới phát hiện mình không mang theo ví.
Tài xế lạnh lùng nhìn cậu, Vệ Đằng bĩu môi, vừa định xuống xe thì thấy một con sói đang đứng sau lưng mình.
Vệ Đằng lên xe, Tiêu Phàm tự động bỏ vào bốn đồng tiền xu.
Cậu lắc lắc cổ, không thèm để mắt đến anh, đi về phía sau tìm chỗ ngồi.
Trên xe có vài vị khách, nói chuyện không tiện, hơn nữa Vệ Đằng lại cố tình chen vào hàng ghế đã có người ngồi.
Tiêu Phàm lúng túng, đành ngồi ở hàng ghế phía trước cậu, quay xuống nói chuyện:
“Vệ Đằng, anh...”
Vừa mở miệng đã thấy dáng vẻ hoàn toàn phớt lờ của đối phương, cậu đang nhắm mắt giở vờ ngủ.
Tiêu Phàm đành thu lại những lời định nói.
Chuyến xe gặp ngay giờ cao điểm buổi sáng nên hành khách bị nhồi nhét kinh khủng.
Mỗi lần bác tài đạp phanh, Vệ Đằng vì cơ thể khó chịu nên nhíu mày, trái tim Tiêu Phàm cũng như bị ai nhéo đau một cái.
Cô gái ngồi chung hàng ghế với Vệ Đằng cuối cùng cũng xuống xe, Tiêu Phàm vội ngồi thế chỗ.
Mặc dù nhắm mắt nhưng Vệ Đằng vẫn cảm thấy Tiêu Phàm ngồi xuống cạnh mình, bất giác cười nhạt tự chế giễu bản thân.
Tiêu Phàm, anh chơi đủ chưa, không cần chạy đến xem trò cười nữa đâu. Con mèo bắt được chuột, vờn đi vờn lại đến khi con chuột kiệt sức thì ăn luôn. Ăn xong là xong. Anh thì hay rồi, ăn xong rồi còn cố ý châm chọc món đồ đã thân tàn ma dại, đến lúc nào mới chịu dừng đây?
Tiếc là tôi không còn tâm trạng chơi cùng anh nữa, tôi mệt rồi, chơi với người phức tạp như anh rất mệt mỏi.
Trình độ không cùng đẳng cấp, người chịu thiệt luôn là tôi, anh không thích tôi, vậy thì mặc kệ tôi đi, thế là được chứ gì?
“Em... định về trường à?”
Vệ Đằng có chút bất ngờ, giọng nói của Tiêu Phàm nghe rất nhỏ nhẹ, thậm chí còn hơi lắp bắp.
Đếch gì, định đổi kịch à?
“Đúng thế, về trường. Anh cũng về sao?”, Vệ Đằng cong môi, cười nhạt trả lời, “Trùng hợp ghê, đi cùng đường”.
Tiêu Phàm không biết nói gì, chỉ ngượng ngùng ho một tiếng.
Hồi lâu sau, vẫn là Tiêu Phàm lên tiếng.
“Anh nghĩ... chúng ta nên nói chuyện rõ ràng.”
Vệ Đằng trợn mắt, sáng dậy không phải chính anh mặt tối sầm lại nói quên hết đi là tốt nhất sao? Bây giờ đuổi theo làm gì?
À, hay là cảm thấy ôm ấp cơ thể tôi rất sảng khoái, thoải mái, nên muốn thương lượng để về sau tôi tiếp tục giúp anh thỏa mãn?
Ông đây mặc kệ.
“Điểm dừng tiếp theo, cửa Bắc Đại học Thiên Hà, quý khách xuống xe vui lòng...”
Hệ thống âm thanh trên xe bus vang lên, Tiêu Phàm đứng dậy nhường chỗ, Vệ Đằng đi lướt qua, liền bị anh túm lấy tay, nhét tuýp thuốc mỡ dùng ngoài da vào bàn tay cậu, rất ấm, như thể bị anh nắm cả chặng đường nên hơi ấm vẫn còn vương lại.
“Cái này, anh nghĩ có tác dụng với em, về đến phòng...”
“Cảm ơn.”
Vệ Đằng nhận tuýp thuốc, bỏ vào túi áo, thản nhiên xuống xe không buồn quay đầu lại.
Xe bus tiếp tục đi, Tiêu Phàm đứng trên xe nhìn theo tấm lưng đứng thẳng của Vệ Đằng, thở dài bất đắc dĩ.
Cậu ngốc có tư duy đơn giản, chắc chắn nghĩ mình chạy lại chỉ để đùa cợt, cho rằng mình đưa thuốc để châm chọc.
Đúng là hết cách, một Tiêu Phàm làm chyện gì cũng gọn gàng cẩn thận, bây giờ đối diện với Vệ Đằng lại rối bời sai sót.
Thậm chí còn không nói cho ra ngọn ngành.
Hình như là do... sau khi xác định bản thân phải lòng cậu, tự dưng lúng túng không nói nên lời.
Không phải đang xấu hổ chứ?
Tiêu Phàm đờ người, nhìn vào cửa kính tự nhéo cằm mình.
Mình mà cũng xấu hổ? Đùa sao?
Quên không nói với cậu ấy, nghiêm túc mà nói thì đêm qua cũng là lần đầu tiên của mình.
Hơn nữa còn là cùng với người mình yêu.
Đương nhiên, hồi dậy thì mình đã được cha dạy qua kiến thức về lĩnh vực này, bản thân cũng vì tò mò mà bắt chước, cụ thể thì thôi, không nhớ lại làm gì.
Sờ lên mặt, đúng là có chút nóng.
Quả nhiên công phu của mình vẫn thua Diệp Kính Văn.
Mặc dù khoác danh hiệu hắc bạch song lang, nhưng tiếc là bất kể mặt nào, trình độ biến thái hay độ dày của da mặt, mình đều không thể địch nổi. Diệp Kính Văn ăn sạch Lâm Vi xong vẫn thản nhiên làm mặt ngây thơ vô tội, mình thì không xong rồi, quá kích động nói năng lung tung làm tổn thương Vệ Đằng, bây giờ đối mặt cậu ấy lại còn ngại ngùng xấu hổ.
Chậc, Tiêu Phàm, thực ra mày kém cỏi lắm.
Nghĩ lại chuyện đêm qua, đừng nói da mặt, mà toàn thân đều nóng bừng lên.
Thở sâu, bình tĩnh.
Tiêu Phàm cong môi cười cười, cơ thể của Vệ Đằng, quả là... thôi không nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ biến thành sói thật mất, mà còn là con sói háo sắc nữa chứ.
Xuống xe ở cửa Nam, bước vào quán ăn hẹn trước, trong chớp mắt Tiêu Phàm đã nhận ra Lâm Vi đang ngồi ở góc khuất.
Trông thần sắc cậu ta không tốt lắm, đôi mắt cụp xuống, những ngón tay cầm cốc trắng bệch lạ thường.
Không biết có phải do đã chắc chắn tình cảm với Vệ Đằng không, bây giờ đối diện với người mà mình đã từng yêu khắc sâu trong tâm khảm, Tiêu Phàm chợt thấy bình thản vô cùng.
Còn nhớ sau khi Lâm Vi và Diệp Kính Văn chia tay, chính mình đã đóng vai vật hy sinh, một thời gian suốt ngày bám dính lấy Diệp Kính Văn, vì vậy trong trường mới sinh ra danh hiệu hắc bạch song lang.
Sau đó bọn họ lại về với nhau, Lâm Vi cũng đi tìm mình nói chuyện. Toàn những câu ngớ ngẩn như “Tôi luôn xem cậu là bạn”...
Lúc đó cực kỳ uất hận, cứ cảm thấy Lâm Vi là hồ ly, biết rõ tình cảm của mình, nhưng lại dám thốt ra bạn bè rồi tri kỉ, đúng là rất quá đáng.
Chỉ là bây giờ đối mặt với cậu ta, cảm thấy hai người hoàn toàn có thể làm bạn được.
Vốn dĩ chẳng có thâm thù đại hận gì cả, chỉ là sự ương ngạnh của tuổi trẻ, phút bồng bột nhất thời, chỉ là một giấc mộng, trong đó cậu thản nhiên mỉm cười, còn bản thân thì đứng im lặng phía sau.
Bây giờ tỉnh mộng rồi mới nhận ra đối với Lâm Vi và Diệp Kính Văn, kết cục tốt nhất chính là tình bạn.
Vốn dĩ không thể xen vào thế giới riêng của hai người, bình tâm suy nghĩ mới hay trên đời này còn có người đáng trân trọng hơn đang chờ đợi mình.
Tiêu Phàm mỉm cười ngồi xuống trước mặt Lâm Vi.
Một nụ cười xóa tan mọi oán nợ tình thù, thực ra tất cả vốn rất đơn giản.
“Cậu đến rồi. Nhanh quá!” Lâm Vi uống một hớp trà, nụ cười dịu dàng vẫn như xưa, nhưng Tiêu Phàm nhận ra nỗi đau khổ mà cậu đang cố kìm nén.
“Cậu với Diệp Kính Văn là như thế nào?”, Tiêu Phàm không vòng vo, vừa ngồi xuống liền vào thẳng vấn đề.
“Bị người nhà phát hiện, tạm thời chia tay.” Lâm Vi cười buồn, “Cậu biết đấy, tình yêu muốn lâu bền được thì phải vượt qua cửa ải gia đình, bọn mình không qua được nên...”. Lâm Vi dừng lại một chút rồi khẽ thở dài nói tiếp, “Thực ra Diệp Kính Văn nói hết với cậu rồi phải không?”.
“Cụ thể như thế nào mình không rõ, chỉ biết lần này vẫn là cậu bỏ cuộc”, Tiêu Phàm thẳng thắn nói.
“Mình có nguyên tắc của mình, điểm này cậu không cần khuyên mình.” Lâm Vi cười nhẹ, “Thực ra ngay từ lúc khai giảng mình đã về nước rồi, hôm nay mới nói với cậu, mình sợ Diệp Kính Văn biết được hành tung của mình. Mình đã hứa với cha, tạm thời sẽ không gặp anh ấy, vì thế mới giấu cả cậu”.
“Vậy hôm nay cậu gặp mình vì lí do gì?”
“Mình sẽ lại xuất ngoại, đến chào cậu một tiếng. Có lẽ bọn mình sẽ không gặp nhau trong nhiều năm.”
Lâm Vi nở nụ cười nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy đau lòng.
Cậu ta lúc nào cũng thế, bất luận xảy ra chuyện gì đều dùng nụ cười để ngụy trang. Diệp Kính Văn và Lâm Vi, hai tính cách cực đoan, hôm nay đi đến kết cục này, ai cũng có trách nhiệm.
Một người quá nông nổi, vì mục đích mà bất chấp hậu quả. Một người bề ngoài thì hiền lành, thực ra rất ngoan cố, cái gì cũng giữ trong lòng, đau khổ, khó chịu mấy cũng nhẫn nhịn. Hai người chẳng ai chịu thua ai, chẳng ai chịu xuống nước để cùng nhau nói chuyện rõ ràng, vì vậy hiểu nhầm xảy ra không dứt, đến hôm nay, hai bên đều thương tích đầy mình.
Tiêu Phàm bất lực thở dài, yêu người đơn giản như Vệ Đằng là tốt nhất.
Suốt ngày tính này tính nọ, giống hành quân vậy, mệt mỏi muốn chết.
“Mình cảm thấy rất mệt, vì vậy mình muốn buông anh ấy trước, tập trung vào học tập, sự nghiệp, cũng là dành cho mỗi người chút thời gian để thành thục hơn”, Lâm Vi đột nhiên nói.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn: “Cậu chắc chắn rằng cậu ấy sẽ đợi cho đến ngày cậu thành thục?”.
“Không chắc.” Lâm Vi nghiêm túc nhìn Tiêu Phàm, khẽ bật cười, “Mình muốn cược một ván bằng chính hạnh phúc đời mình”.
Tiêu Phàm cũng cười theo, nâng cốc chạm nhẹ vào cốc Lâm Vi, xem như từ biệt, coi như lời chúc phúc.
“Coi bộ tâm trạng của cậu rất tốt, có phải đã tìm được bến đỗ tình cảm rồi không?”, Lâm Vi hỏi.
Quả thật, chẳng có gì lọt qua con mắt của người thông minh.
“Coi là vậy đi.” Tiêu Phàm nhún nhún vai, chợt cảm thấy biểu cảm đắc ý, phấn khởi quá trước mặt người đang thất tình thì không hay lắm, liền khép nụ cười lại, ho một tiếng nói thêm: “Thực ra mới đi được nửa chặng đường”.
“Vậy thì cố gắng hành động, đi nốt nửa chặng đường còn lại đi.” Lâm Vi không suy nghĩ nhiều, cười mỉm, uống cạn nước trong cốc, “Mình... muốn biết tình hình hiện nay của anh ấy”.
“Mình biết mà, hai người đúng là...” Tiêu Phàm có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói tiếp, “Bệnh đau dạ dày của cậu ta tái phát, bây giờ đang dưỡng bệnh ở Mĩ, tạm nghỉ học kỳ này, thủ tục mình giúp cậu ta thu xếp”.
Lâm Vi nắm chặt cốc, “Anh ấy vẫn ổn chứ?”.
“Nghe thì cũng không có vẻ sắp chết.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Vi thở phào, cúi đầu uống nước, mới phát hiện nước trong cốc đã cạn từ khi nào rồi. Hồi lâu sau ngẩng đầu lên, “Chuyện của chúng ta đã làm cậu lo nghĩ mấy năm nay, mình lúc nào cũng cảm thấy áy náy. Nếu như cậu tìm thấy người xứng đáng với tình cảm của cậu, mình sẽ chúc phúc”.
“Cảm ơn, mình biết câu tiếp theo cậu định nói gì. Bọn mình là bạn, đúng không?”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, không cần nói rõ cũng đều hiểu được.
Thì ra Lâm Vi về nước để làm thủ tục chuyển trường, hiện nay cậu ta là nghiên cứu sinh năm nhất, sau chuyến công tác với thầy giáo hướng dẫn, lần này trở về nước để thu xếp thủ tục chính thức đi du học.
Lâm Vi nói sau khi lấy được tấm bằng Tiến sĩ nghành Y cậu sẽ quay lại, nhưng sẽ không làm bác sĩ.
Tiêu Phàm đến sân bay tiễn, nghe cậu nói vậy, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Ba người bọn họ đều cao ngạo, rất có chủ kiến, Tiêu Phàm tin rằng bất luận Lâm Vi chọn con đường đi như thế nào đều có lý do, thế nên anh không cần nói nhiều, tiễn cậu vào phòng chờ.
Trước khi Lâm Vi lên máy bay, Tiêu Phàm nhận được một tin nhắn.
“Có người yêu mới là vội vàng tống cổ mình đi, haizzz, quà sinh nhật khi nãy bỏ vô túi áo cậu, tặng bù, vẫn còn kịp ^_^”
Đột nhiên có chút cảm động.
Thực ra ngày trước thầm yêu cậu ta đã biết, con người Lâm Vi ngoài mặt hiền lành dễ gần, nhưng rất ít người có thể bước vào trái tim cậu ta. Cậu ta không tin tưởng, luôn tỏ ra dửng dưng với chuyện tình yêu.
Bản thân yêu đơn phương cậu ta suốt mấy năm, chưa bao giờ được đáp lại, không ngờ cậu ta lại nhớ ngày sinh nhật của mình. Xem ra, cậu ta đúng là đã xem mình như bạn tri kỉ rồi.
Bạn tri kỉ.
Hừ, tôi là vú già, là quản gia của hai người mới phải.
Tiêu Phàm càu nhàu trong bụng, nhưng khóe môi lại cong lên cười cười, sờ túi áo thấy một chiếc hộp nhung.
Một chiếc đồng hồ đeo tay.
Chợt nghĩ đến đêm qua, coi Vệ Đằng như quà sinh nhật chén sạch sành sanh, Tiêu Phàm cười càng sung sướng, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em gái:
“Tiêu Tình, hôm qua Vệ Đằng có đem quà đến không?”
Vệ Đằng không quen Tiêu Tình lắm, tiệc sinh nhật dĩ nhiên là đến vì mình, tên ngốc đó đúng là làm người ta thương xót.
“Đúng rồi anh, một cái túi to, không biết là gì, em không dám mở ra.”
“Em có về trường không? Mang qua cho anh.”
“Vâng, chiều nhé.”
Cầm lấy túi đồ, khóe môi Tiêu Phàm bất giác run rẩy.
Trong chiếc túi lớn đặt một hộp giấy.
Mở hộp giấy, hóa ra là... một cuốn sách.
Tiêu Phàm phì cười, Vệ Đằng ngốc, tặng sách thì cứ tặng trực tiếp, làm gì phải cho vào hộp như thế này, em không cảm thấy đựng một cuốn sách chiếm chưa đến nửa phần không gian, lại được bọc một lớp giấy kỳ quặc rất buồn cười sao? Không thấy chiếc hộp này giống cỗ quan tài lắm à?
Mặc dù miệng cười giễu cợt, nhưng anh vẫn cẩn thận cầm sách lên, hóa ra là cuốn Sự tự do trong khuôn khổ Pháp luật.
Bên trong có một tấm thiếp với dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng bút máy: Tiêu Phàm, sinh nhật vui vẻ! By Vệ Đằng.
Chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim, đôi mắt cay cay.
Đồ ngốc, cuốn sách này anh đến thư viện hỏi mấy lần đều không tìm được, không ngờ em vẫn còn nhớ.
Còn vì anh mà tìm mua, bọc bằng tờ giấy kỳ quái, rồi lại cho vào chiếc hộp ngớ ngẩn nữa chứ.
Nhưng đây lại chính là món quà quý giá nhất mà anh nhận được từ bé đến giờ.