Thanh diện thú dương chí(1)
Thanh Diện Thú Dương Chí gặp Trương Đoan Đoan tại "Hân Châu thực quán". Họng lão Cam bị tật. Giọng thều thào. Nói năng rất nhọc, nhưng vẫn hay chuyện. Thanh Diện Thú Dương Chí húp bát canh cừu, chén xong 5 cái bánh nướng, thì lão Cam đến thanh toán. Nhận tiền xong, lão ngồi phía đối diện, rỉ rả: Đường vành đai 5, đoạn gần đây. Chỗ cầu vượt Đại Hồng Môn ấy. Sẩm tối qua. Có một tay nhảy từ trên cầu xuống. Muốn kết liễu đời, nhưng số không chết. Chỉ toi mất chiếc giò. Nhưng mà, trên đường vành đai 5, có tới 5 chiếc xe húc đít nhau "rầm rầm". Một chiếc Mercedes quay ngang đường. Một chiếc xe chở than biển số Sơn Tây. Đang chạy ở làn bên cạnh. Lại tông tiếp, làm nó bay lên trời. Lúc rơi xuống, một đầu của chiếc Mercedes lại va vào thành cầu. Trên xe có một nam, một nữ. Người đàn ông bị vỡ xương chậu. Người đàn bà chết tại trận. Chuyện mới chỉ bắt đầu thôi nhé. Cái người đàn bà bị chết ấy, lại không phải là vợ của gã kia. Là người thứ 3. Chỗ này, sự cố còn chưa xử lý xong, thì chỗ kia, là nói ở bệnh viện ấy, đã rối như canh hẹ lên rồi.
- Bác đừng có bảo đây là sơ ý nhé. Thật, chẳng ai ngờ. - Lão Cam nói.
Trong bụng Thanh Diện Thú Dương Chí đang mải nghĩ chuyện khác, không để ý đến câu chuyện của lão Cam. Gã vơ lấy chiếc túi đang đặt trên bàn:
- Lão Cam này, bánh nướng hôm nay làm bằng bột gì đấy? Mùi như bị thiu.
- Bác rõ tinh mồm. Nhưng bác trách nhầm rồi. Không phải tại bột, mà là tại vừng rắc bánh. Cái lão Hồ bán vừng đem vừng cũ năm ngoái trộn với vừng mới năm nay. Chỉ bằng một hạt vừng, tôi cũng có thể nhìn thấu bụng dạ con người.
Lão Cam chợt hỏi:
- Bận trước, tôi nhờ bác tìm hộ người ấy. Bác đã tìm thấy chưa?
Thanh Diện Thú Dương Chí và lão Cam cùng quê Sơn Tây. Chính xác thì lão Cam là người Hân Châu, còn Thanh Diện Thú Dương Chí là người Tấn Thành. Mặc dù người phía nam, phía bắc tỉnh, nhưng tựu trung vẫn là đồng hương. Thanh Diện Thú Dương Chí thường đến "Hân Châu thực quán" ăn cơm. Nhưng tuyệt nhiên không phải vì tình đồng hương, mà là vì món canh cừu hầm. Lão Cam hầm canh cừu rất tuyệt. Xương cừu là loại mua ở chợ đầu mối. Cùng một thứ nguyên liệu, nhưng canh cừu hầm của lão Cam tươi hơn, đậm đà hơn, thơm hơn của người khác. Lão Cam cậy có món canh cừu độc chiêu, bày vẽ thêm món bánh nướng, vài ba món ăn nguội, ăn nóng. Nhưng Thanh Diện Thú Dương Chí lại không khoái. Gã nghe người ta nói, canh cừu của lão Cam sở dĩ ngon là vì lão ta cho bột thuốc phiện vào canh, ăn vào rất dễ nghiện. Đêm hôm 25 tháng trước, cả nhà lão Cam đang ngủ say, thì một tên trộm lẻn vào nhà. Sau xét ra, hắn ta chỉ là một tên trộm qua đường, chưa hề tăm tia trước địa bàn đánh quả, cũng chẳng hiểu đếch gì con người lão Cam. Mặt trước quán ăn là vài thứ bàn ghế lỉnh kỉnh, chẳng có gì đáng để ăn trộm cả. Gian bếp phía sau để bát đĩa xoong chậu, cũng chẳng có gì đáng trộm. Khó khăn lắm mới cạy được cửa vào trong nhà, nên tên trộm vẫn muốn nhón ít tiền tiêu. Hắn ngỡ tiền để ở buồng ngủ - nơi cả nhà ngủ. Nhưng lão Cam là người cẩn thận. Lão cấm bao giờ để tiền ở phòng ngủ. Kiểm kê số tiền kiếm được trong ngày xong, lão đều gói ghém tiền vào một chiếc túi ni-lông, rồi cho vào trong một chiếc hũ đựng vừng đặt ở bếp. Bên trên hũ toàn là vừng, nhưng bên dưới giấu tiền. Lão Cam không cất tiền ở phòng ngủ, vì sợ vợ con lấy tiêu lung tung. Vốn chỉ để phòng vợ con, nào ngờ phòng được cả trộm. Tên trộm mò mẫm một lượt trong buồng ngủ, hết tủ đến hòm, lại đến quần áo già trẻ trai gái trong nhà đã thay ra, đến ngay cả chiếc gối lão Cam gối đầu, hắn cũng sờ soạng, nắn tìm, nhưng cũng chỉ mò được có ba tệ năm hào. Tên trộm nghĩ lung lắm mà vẫn chưa ngộ ra. Hắn thộn mặt, ngồi thu lu cạnh giường. Nào ngờ, lão Cam đã tỉnh giấc từ lâu, nhưng không lên tiếng. Đến khi thấy tên trộm ngẩn tò te, ngồi chồm hổm cạnh giường thì không chịu nổi nữa, bật cười khùng khục. Giả thử lão Cam hô "có trộm", tên trộm lại chẳng sợ, vì đấy là chuyện xảy ra như cơm bữa. Đằng này, bỗng dưng có người lại cười. Đã thế, họng lão Cam bị tật, giọng cười thều thào, làm tên trộm sợ sởn tóc gáy. Tự hắn hô "có trộm" rồi phóng vội ra cửa. Nhưng hắn không đi tay không. Khi chuồn qua nhà ăn phía trước nhà, hắn thuận tay nẫng luôn chiếc áo jacket da lão Cam treo trên tường. Trong jacket không có tiền. Gọi là jacket da nhưng không phải da thật, mà là giả da. Cũng giống như quán ăn của lão Cam vậy, bé bằng nắm tay, những vẫn mang cái tên "Hân Châu thực quán" đến hách. Nhưng, trong túi áo jacket da lại có một quyển vở toán dành cho học sinh tiểu học. Cạnh "Hân Châu thực quán" là một khu chợ đầu mối. Qua chợ là đến một công trường xây dựng. Người bán hàng ở chợ, công nhân làm việc ở công trường thường đến "Hân Châu thực quán" của lão Cam ăn cơm. Họ ăn cốt lấy no, chứ không cần ngon. Điều này tạo kẽ hở để lão Cam giở trò khôn vặt trong nấu nướng, chế biến món ăn. Những người này chẳng có bấy nhiêu tiền mang theo người. Cứ ăn, cứ uống, tiền không đủ thì nợ chủ quán. Đến ăn một mình, thường họ không nợ tiền. Một bữa ăn hết bao nhiêu tiền, họ đều đã tính trước. Nhưng khi có khoảng ba đến năm người đến ăn, một người trong bọn trả tiền, thì rất dễ bị nợ. Vì có người trả tiền hộ, nên cả bọn đều mở lòng, đánh chén tì tì. Đồ nhắm không đủ, rượu không đủ, thì kẻ chiêu đãi lại giả vờ hào hiệp, gọi thêm món, thêm rượu. Tiền mang theo không đủ, đành nợ. Lần sau ăn cơm trả. Từng khoản nợ như vậy đều được ghi chép cẩn thận trong quyển vở toán. Quyển vở toán lại được cất trong túi áo trong chiếc jacket da của lão Cam. Lúc đầu, lão Cam vốn không để quyển sổ ghi nợ trong túi áo jacket da, mà treo nó trên tường, ngang hàng với chiếc jacket. Nhưng rồi một hôm, lão Tháp – người Nội Mông, bán xương cừu ở chợ đầu mối – đến "Hân Châu thực quán" ăn cơm. Trong lúc chờ món ăn, nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, Tháp bèn lấy quyển sổ xuống. Vừa xem, vừa đọc to tên của những người ghi nợ cùng số tiền họ nợ. Tháp đọc hứng lắm. Lão Cam thấy trong quán còn có những thực khách khác, sợ nếu để chuyện này lan ra ngoài, các con nợ sẽ phật ý, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của mình, bèn giằng lấy quyển sổ ghi nợ từ tay lão Tháp, rồi tiện tay nhét vào trong túi áo jacket. Vốn chỉ là một cái nhét tình cờ. Nhưng sau thành quen. Cứ ghi nợ xong là lão Cam liền đút ngay quyển sổ vào trong túi áo jacket. Nào ngờ, cuốn sổ này lại bị kẻ trộm cuỗm mất. Từng khoản nợ thì vụn vặt, nhưng cộng cả vào, dễ cũng đến hơn nghìn bạc. Thực ra, ai nợ của "Hân Châu thực quán", lão Cam đều nhớ rất rõ. Trong bụng lão cũng có một cuốn sổ nợ. Nhưng sổ nợ bị mất trộm, với dân làm ăn, đây rõ là xúi quẩy. Với lại, không có chứng từ sổ sách làm bằng, con nợ quỵt như bỡn. Thế nên lão Cam muốn tìm lại cuốn sổ nợ. Gã đồng hương Thanh Diện Thú Dương Chí thường đến "Hân Châu thực quán". Nghe giọng điệu nói năng, có vẻ như gã rất thông thuộc bọn người hạng này. Dương Chí rốt cuộc làm nghề gì, lão Cam chưa từng hỏi, bản thân gã cũng chưa từng nói tới. Nhưng dựa vào hành vi cử chỉ thì cũng có thể đoán biết được đại khái. Lão Cam bèn nhờ Dương Chí tìm hộ tên trộm. Lão Cam thủ thỉ:
- Tôi cũng đếch cần cái jacket da. Chỉ cần nó đem trả tôi cuốn sổ, tôi cho nó thêm hai mươi tệ.
Thanh Diện Thú Dương Chí nghe xong, nhổ một bãi nước miếng xuống đất:
- Vừa muốn tôi tìm người, vừa muốn thu tiền cơm của tôi. Chỉ bằng một bữa cơm, tôi cũng có thể nhìn thấu bụng dạ con người đấy.
Lão Cam tay nắm chặt tiền, nhưng miệng giả lả:
- Bác cứ nói thế. Hay, để tôi trả lại tiền bác vậy.
Thanh Diện Thú Dương Chí không thèm để ý đến lão Cam, xách túi đi. Trước khi ra khỏi cửa, gã lấy một tờ giấy ăn trên bàn lau miệng. Bỗng để ý thấy một cô gái gầy gò ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa. Trước mặt là bát mỳ cừu tạp pí lù. Nhưng cô ta không ăn, mà thơ thẩn nhìn người qua lại bên ngoài cửa sổ. Đèn đường trên phố đã sáng. Người đi lại có phần vội vã. Ra khỏi "Hân Châu thực quán", đi độ nửa chặng xe buýt, Thanh Diện Thú Dương Chí sờ túi lấy thuốc lá, mới ớ ra là đã để quên thuốc ở "Hân Châu thực quán". Muốn quay lại lấy, nhưng thấy chẳng đáng. Bèn tạt qua quầy thuốc lá bên đường mua một bao, bóc vỏ, rút một điếu, châm lửa, rồi đi tiếp. Cô gái hồi nãy ăn mỳ trong quán đã bắt kịp Thanh Diện Thú Dương Chí, hỏi:
- Này ông anh, vui vẻ tí không?
Thanh Diện Thú Dương Chí lúc này mới biết, cô gái ăn mỳ khi nãy là "gà". Để ý, thấy cô ta mặt nhỏ xương, độ 17-18 tuổi gì đó. Quan sát một chút, thấy cô gái không giống gà đứng đường. Gà đứng đường thường nhìn người ta với ánh mắt của mèo nhìn chuột, chẳng coi chuyện này là cái thá gì. Nhưng ánh mắt cô gái nhìn Thanh Diện Thú Dương Chí lại giống như chuột nhìn mèo. Nói câu đó xong, mặt đỏ lựng lên. Không phải vì cô ta là "gà", mà vì cái đỏ lựng ấy. Cũng chẳng phải vì cái đỏ lựng, mà vì cái sự xấu hổ của "gà" – ở vào thời buổi này thì rõ là của hiếm – làm Thanh Diện Thú Dương Chí xao lòng. Vốn chẳng muốn cũng muốn. Thanh Diện Thú Dương Chí gật đầu. Cô gái bèn dẫn gã đến nơi ở của cô ta. Thanh Diện Thú Dương Chí vừa đi vừa hỏi:
- Cô em người ở đâu?
- Cam Túc.
- Làm bao lâu rồi?
Cô gái liếc Thanh Diện Thú Dương Chí, rồi cúi đầu:
- Em nói hôm qua, ông anh cũng chẳng tin. Em đến Bắc Kinh tìm anh trai. Chẳng ngờ, anh ấy đã đổi chỗ. Gọi điện, thì anh ấy tắt máy di động. Em làm cái này chẳng vì cái gì, chỉ là để kiếm tiền tàu xe. Ông anh nghĩ sao thì tùy.
Thanh Diện Thú Dương Chí bật cười khùng khục:
- Đời anh và cô em ấy mà, có khi chỉ gặp nhau lần này thôi. Cô em có làm một năm thì anh đây cũng chẳng thua lỗ gì. Còn nếu hôm qua cô em mới làm thì anh cũng chẳng lời lãi gì.
Hai người đi tiếp. Thanh Diện Thú Dương Chí nói:
- Cô em bao nhiêu tuổi?
Cô gái ngước mặt lên:
- 23.
Thanh Diện Thú Dương Chí khá bất ngờ. Những cô làm nghề này thường nói ít tuổi đi. Cô gái này trông chỉ độ 17-18, nhưng lại bảo 23, rõ người thật thà. Thanh Diện Thú Dương Chí hỏi tiếp:
- Cô em tên gì?
- Em họ Trương. Ông anh cứ gọi em là Trương Đoan Đoan.
Thanh Diện Thú Dương Chí biết tỏng "Trương Đoan Đoan" là tên giả. Nhưng chỉ cần gióng tên, người ta trả lời, thế là tên thật. Một cái tên, thật hay giả, đếch quan trọng. Mới vài ba câu bắt chuyện mà đã đi qua hai bến xe buýt. Hình như vẫn chưa đến nơi cần tới. Thanh Diện Thú Dương Chí dừng lại:
- Còn bao xa?
Trương Đoan Đoan chỉ về phía trước:
- Không xa lắm đâu. Ngay trước thôi.
Hai người lại đi. Nhưng cái "ngay trước" này cũng phải cuốc bộ thêm hơn một chặng xe buýt nữa. Cuối cùng rẽ vào một con hẻm. Con hẻm có phần bẩn thỉu. Ba nhà vệ sinh công cộng nằm sát nhau. Nước trong nhà vệ sinh tràn ra hẻm. Đèn đường bị hỏng. Phải căng mắt nhìn đường rồi mới dám đặt chân xuống. Đến kịch con hẻm, rẽ, lại là một con hẻm khác. Thanh Diện Thú Dương Chí liếc nhìn xung quanh:
- An toàn không?
- Để cho an toàn, em mới đưa ông anh đi xa thế.
Cuối cùng, cũng đến cuối hẻm. Cuối hẻm có một căn nhà. Cửa nhà mở ra hẻm. Vết rạn vôi trên tường chi chít như vân quả dưa Mỹ. Trông biết ngay, bức tường này trước đây không có cửa. Cửa nhà là sau này cơi tạm. Cánh cửa là một tấm gỗ dán mỏng. Gió thổi nhẹ cũng lung lay. Khung cửa là mấy thanh gỗ được đóng đinh với nhau. Đoan Đoan lấy chìa khóa trong túi quần, lom khom mở cửa, rồi vào phòng, bật đèn. Thanh Diện Thú Dương Chí nhìn quanh, thấy trong hẻm không một bóng người, mới yên tâm. Gã bước nhanh vào phòng như chớp xẹt. Trương Đoan Đoan chốt cửa lại. Thanh Diện Thú Dương Chí ngó chiếc phòng, độ 7-8 mét vuông. Cạnh tường kê một chiếc giường. Nền nhà lỉnh kỉnh bát đĩa xoong chậu. Trương Đoan Đoan cất tiếng:
- Ông anh muốn bật hay tắt đèn?
Thanh Diện Thú Dương Chí nghĩ giây lát:
- Tắt đèn đi. Như thế an toàn hơn.
Đèn tắt. Hai người bắt đầu cởi quần áo. Lúc trên giường, Thanh Diện Thú Dương Chí mới tin Trương Đoan Đoan đã 23 tuổi thật. Tay, miệng có những tác dụng gì, cô ta biết tuốt. Lúc đầu, Thanh Diện Thú Dương Chí còn chủ động. Nhưng đến khi chính thức nhập cuộc, thì Trương Đoan Đoan lại bắt đầu điều khiển Thanh Diện Thú Dương Chí. Trông cô ta gầy gò, Thanh Diện Thú Dương Chí không dám làm bạo quá. Ngờ đâu, chỉ mới vài hiệp, Thanh Diện Thú Dương Chí đã bị cô Trương Đoan Đoan mảnh khảnh nằm dưới nhào vần như bi. Thanh Diện Thú Dương Chí lúc này mới ngộ ra, câu "trông mặt mà bắt hình dong" là sai bét. Thanh Diện Thú Dương Chí vốn chẳng hứng thú gì. Trong bụng mải nghĩ đến việc khác. Nhưng sau một hồi bị Trương Đoan Đoan mơn trớn, giờ nổi cơn hăng. Đang phê, bỗng "Rầm". Cửa bật mở. "Tách". Đèn trên trần bật sáng. Rầm rập. Ba gã đàn ông lao vào. Mồm miệng phả ra mùi hôi. Trong mùi hôi lại phả ra mùi rượu. Quá bất ngờ. Thanh Diện Thú Dương Chí sợ toát mồ hôi hột. Lúc đầu tưởng công an, nhưng tên nào tên nấy da xù xì, cổ to bè, trông chả giống. Khi định thần, Thanh Diện Thú Dương Chí vội vơ quần áo. Nhưng quần áo của gã, và cả chiếc túi, đã bị một tên ôm gọn trong bụng từ khi nào. Một tên khác chẳng nói chẳng rằng, giáng vào mặt Thanh Diện Thú Dương Chí một cái tát rõ nặng tay:
- Mẹ mày chứ, dám cưỡng bức vợ tao à!
Thanh Diện Thú Dương Chí đang trần như nhộng, không dám giơ tay che mặt, chỉ khư khư che chắn "thằng em" phía dưới:
- Ông anh, ông anh nhầm rồi.
Rồi nhìn sang Trương Đoan Đoan. Trương Đoan Đoan lúc này đã biến thành một người khác. Ả bưng mặt, rưng rức:
- Em đang nấu cơm trong nhà, thì nó lẻn vào, cầm dao bức em.
Rồi chỉ lên bệ cửa sổ. Thì ra, trên bệ cửa sổ có một con dao. Tên thứ ba giằng lấy con dao, chỉ vào mặt Dương Chí:
- Muốn xử theo phép công hay xử kín?
Lúc này, Thanh Diện Thú Dương Chí mới hiểu. Gã đã gặp phải một băng trấn lột. Trương Đoan Đoan chính là con mồi bọn chúng thả bên ngoài. Thanh Diện Thú Dương Chí chỉ vì một chút sơ sểnh đã cắn câu. Đến lúc này, Thanh Diện Thú Dương Chí mới hiểu, "trông mặt mà bắt hình dong" là sai bét. Tên giữ quần áo bắt đầu lục lọi quần áo của Thanh Diện Thú Dương Chí, lấy ra chiếc điện thoại di động và ví, lôi ra tiền và thẻ ngân hàng. Lại vơ chiếc túi du lịch đeo hông lên ngó nghiêng. Dây túi trước đây bị đứt, sau buộc lại. Mở túi, lấy ra một sấp tiền. Rồi một tấm chứng minh thư. Gã xem chứng minh thư và đọc:
- Lưu Nhảy Vọt.
Liền ngước mặt lên hỏi:
- Mày là Lưu Nhảy Vọt?
Thanh Diện Thú Dương Chí biết mình xúi quẩy, chẳng thèm để ý đến gã. Nhưng điều đó chẳng khiến ai bận tâm. Tên cướp cúi thấp đầu xem tấm ảnh trên thẻ chứng minh thư, rồi nhìn kỹ Dương Chí đang trần như nhộng:
- Chả giống.
Lúc này, Thanh Diện Thú Dương Chí mới hiểu. Tai họa bắt đầu từ "Hân Châu thực quán" của lão Cam. Tất cả đều tại cái túi này. Lúc ở "Hân Châu thực quán", Thanh Diện Thú Dương Chí đã mở túi lấy tiền. Và, Trương Đoan Đoan đã nhìn thấy.