• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tôi như ánh dương rạng rỡ
  3. Trang 37

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 36
  • 37
  • 38
  • More pages
  • 45
  • Sau

Chương 32

T

ư Tịnh hơi ngượng ngập, cười khan rồi nói: “Thế ạ”. Tôi không nói gì.

Buổi tiệc đang rất náo nhiệt, nhưng không khí xung quanh tôi lại lặng phắc, rõ ràng mọi người đều đang nói chuyện mà tôi lại thấy thật xa xôi, yên tĩnh đến độ gần như có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của mình.

Diệp Dung hỏi Trang Tự với vẻ thân mật: “Sao anh đến đây, không cần đi chúc rượu với vợ chồng lão đại à?”.

Bọn Tư Tịnh không hẹn mà cùng quay sang nhìn Trang Tự, nhưng anh lại như không nghe thấy, lặng lẽ uống một ngụm rượu, không nói năng gì.

Bàn tiệc im lặng mãi một lúc sau, cuối cùng vẫn là Tư Tịnh lên tiếng: “Tớ thấy họ hàng nhà họ cũng uống giỏi quá, chắc không cần Trang Tự đâu. Đúng rồi, Trang Tự, Trác Huy nói mấy hôm trước nhìn thấy cậu ở tòa nhà Vinh Tư”.

Trác Huy nói tiếp: “Đúng thế, hôm qua quên hỏi cậu, tuần trước có phải cậu đến tòa nhà Vinh Tư không? Tôi đến đó có việc, thấy một người rất giống cậu, muốn gọi lại mà chớp mắt đã không thấy đâu, phải cậu không? Sao cậu chạy tới đó?”.

“Bây giờ tôi làm việc ở đó.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, khoảng cách rất gần như vang vọng trong lồng ngực tôi.

Trác Huy ngạc nhiên: “Cậu đổi công việc bao giờ thế?”.

“Anh…”, Diệp Dung cũng buột miệng cùng lúc với anh ta, rồi lập tức mím chặt môi.

“Một tháng trước.”

“Cậu kín tiếng nhỉ, đổi công ty cũng không nói, nhưng ngân hàng A đã rất mạnh rồi, cậu còn chạy đi đâu?”

“Vẫn là ngân hàng A, nhưng chuyển bộ phận thôi.”

“Bộ phận nào?”, một bạn khác hỏi tiếp.

“Phòng ngân hàng đầu tư.”

Tất cả đều ngớ người, tỏ ra bàng hoàng.

Kiểu ngân hàng vốn đầu tư hoàn toàn của nước ngoài như ngân hàng A thì dưới trướng còn chia ra ngân hàng thương mại và ngân hàng đầu tư, ngân hàng thương mại chuyên về nghiệp vụ tín dụng truyền thống, trước kia Trang Tự đến công ty chúng tôi chắc là làm về mặt tín dụng của ngân hàng thương mại. Ngân hàng đầu tư thì thuộc kiểu nghiệp vụ hoàn toàn khác, làm về IPO11 hoặc thu mua…

11 IPO: viết tắt của từ Initial Public Offering, nghĩa là phát hành công khai cổ phiếu lần đầu tiên.

Kiểu ngân hàng lớn như vậy, vào được ngân hàng thương mại đã rất khó, chứ đừng nói là ngân hàng đầu tư của họ, không phải nhân tài cực kỳ xuất sắc thì không vào nổi, thế mà anh chỉ trong nửa năm đã nhảy được vào ngân hàng đầu tư của ngân hàng A…

Nhưng, nếu ở phòng đầu tư thì phải thường xuyên đi tiếp đãi khách hàng, tính cách của Trang Tự có hợp không?

Suy nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu đã bị tôi gạt phắt. Chuyện này có liên quan gì tới tôi chứ, tôi nghĩ đến những điều đó thì cũng quá buồn cười. Hơn nữa, tuy Trang Tự kiêu ngạo thanh cao, nhưng nhân duyên lại cực kỳ tốt. Trước kia ở trường từ thầy cô đến bạn học đều rất thích anh, ngay cả Khương Duệ cũng phục anh sát đất. Trước mặt những người khác, anh cũng không tỏ ra nghiêm khắc, khó chịu như đối với tôi.

Mặt cao ngạo lạnh lùng của anh chắc chỉ tặng miễn phí tất cả cho tôi chăng…

Trác Huy như bị cứng lưỡi: “Tôi biết cậu rất lợi hại lại liều mạng, sớm muộn gì cũng vươn lên, nhưng tốc độ này cũng nhanh quá, nếu là phòng đầu tư thì lương tháng chắc vượt trội nhỉ? Nghe nói tiền thưởng cuối năm là sáu con số đấy. Với tốc độ này của cậu, trong vòng mấy năm lương trăm vạn cũng không lạ”.

“Có là gì đâu”, giọng Trang Tự có một vẻ giễu cợt. Tôi không kìm được quay sang nhìn.

Lại đúng lúc chạm vào ánh mắt anh.

Tôi ngẩn người, bỗng nhớ trước lúc tốt nghiệp, sau khi biết anh vào ngân hàng A, ánh mắt anh nhìn tôi…

Hình như muốn biết tôi sẽ có phản ứng thế nào.

Chỉ là hôm nay ánh mắt ấy càng sâu thẳm hơn, như cách một lớp băng lạnh lẽo.

Mọi người trong bàn chỉ có Tiểu Phượng là không quan tâm lắm tới vấn đề này, cô nàng đang truy hỏi Lâm Tự Sâm về “tình sử” của chúng tôi.

“Hóa ra anh và Dưa Hấu là tình công sở à! Anh là sếp của Dưa Hấu thì chắc cũng học chuyên ngành giống bọn em đúng không? MBA12 ạ?”

12 MBA: viết tắt của Master of Business Administration là bằng thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh.

“Không phải”, Lâm Tự Sâm trả lời chậm rãi, giọng cũng trầm xuống, “Tôi học y”.

“Gì ạ? Vậy thì khác biệt quá, vậy sao anh không làm bác sĩ?”

Sao nó nhiều chuyện thế nhỉ! Tôi vội quay sang cắt ngang câu chuyện.

“Cậu hỏi nhiều thế làm gì?”

Tiểu Phương “nhõng nhẽo”: “Hỏi chút cũng không được sao, đừng có chiếm hữu như thế, Dưa Hấu à, trước kia tớ không phát hiện ra cậu lại ghen như vậy đấy. Tớ chỉ thắc mắc là học y mà sao không làm bác sĩ thôi”.

Lại còn nói!

Tôi trừng mắt. “Thế có gì mà lạ, chưa từng thấy người nào toàn tài à”.

Lâm Tự Sâm bật cười, “Cô ấy chưa từng thấy người nào tự biên tự diễn như em thôi”, sau đó nói như trấn an tôi, “Không sao đâu”.

Làm sao mà không sao, rõ ràng bình thường là người bình thản, nhưng sự hẫng hụt trong giọng nói lúc nãy ngay cả tôi cũng nghe ra.

Tôi đánh trống lảng: “Món canh cá này ngon quá, anh ăn chưa?”.

Anh nhìn tôi, khóe môi hơi cong cong, “Chưa”.

Anh như không có ý động tay, thế là tôi tự động quay bàn xoay, múc một bát đưa cho anh, sau đó lại múc thêm một bát cho Tiểu Phượng, tiện thể cũng múc cho mình.

Tôi buông thìa canh xuống, khựng lại, cố gắng quay đi thật tự nhiên, cúi xuống húp canh, không tránh khỏi vẫn liếc thấy Trang Tự.

Anh đang cầm ly rượu lên, uống cạn.

Bàn ăn tiếp tục trò chuyện, chủ yếu vẫn là cánh đàn ông với nhau.

“Cậu đến ngân hàng đầu tư cũng rất hợp, dù sao cậu cũng làm việc tám mươi giờ một tuần, không giống tôi, làm cho qua loa lấy lệ.”

“Anh cũng biết mình làm qua loa à”, Tư Tịnh nãy giờ không nói gì, mở miệng là trách móc Trác Huy, cô nàng nhìn Trang Tự, ánh mắt có phần phức tạp, “Thật không ngờ cậu thăng tiến nhanh như thế, chắc sẽ sớm mua được nhà ở Thượng Hải thôi”.

Tiểu Phượng vừa húp canh vừa ậm ừ nói: “Chẳng phải Trác Huy nhà cậu vừa tới Thượng Hải là gia đình anh ấy mua nhà cho rồi sao, đợi khi có nhà thì chắc hai người cũng kết hôn nhỉ?”.

Trác Huy cười khà khà, Tư Tịnh không nói gì, quay sang nói chuyện với Diệp Dung đang im lặng đến bất ngờ.

Một bạn nam khác xen vào: “Đúng rồi Trang Tự, gần đây tôi mua hai loại cổ phiếu, nếu cậu rảnh rỗi giúp tôi xem thế nào? Cậu đừng có không nghĩa khí như hồi đại học đấy nhé! Tôi nghe nói là năm tư cậu mua cổ phiếu, hôm sau nó tăng vọt”.

Trác Huy phụ họa: “Đúng rồi! Tiếc là cậu ta lập tức bán ngay”.

Trang Tự cúi xuống rót rượu cho mình: “Công việc bây giờ không thể đầu tư như vậy được nữa, tài khoản của tôi đã xóa lâu rồi”.

“Nói thì nói thế thôi nhưng cho ý kiến thì…”

Lời cậu ta nói được một nửa đã bị cắt ngang, trong tiếng ồn ào náo nhiệt, cô dâu chú rể cầm ly rượu tới chúc.

Chú rể vừa tới đã xin tha: “Cảm ơn mọi người đã nể mặt, đều là anh em cả, tôi không chúc riêng từng người, mọi người cùng uống vậy”.

Thấy anh ta đã uống đến mặt đỏ bừng bừng nên mọi người cũng không phản đối, cùng đứng lên, chúc mừng vài câu rồi cầm ly lên.

Những chiếc ly thủy tinh đựng đầy rượu chạm vào nhau trong không trung.

Không biết vì sao mà ly rượu của Trang Tự hình như cầm không vững, vừa chạm vào lại nghiêng về phía tôi, tôi không kịp tránh, rượu vang bên trong sánh ra tay áo len màu trắng của tôi, nhanh chóng loang thành một mảng lớn.

Tư Tịnh “Á!” lên một tiếng, mọi người đều dừng lại. “Xin lỗi!”, Trang Tự quay sang nhìn tôi, tuy nói xin lỗi nhưng vẻ mặt lại không tỏ vẻ gì là hối lỗi, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.

“… Không sao”, tôi nhận lấy khăn giấy Lâm Tự Sâm đưa, lau qua loa.

Lão đại hỏi: “Dưa Hấu, không sao chứ?”.

“Không sao”, tôi cầm ly lên, lần nữa chúc họ, “Trăm năm hòa hợp!”.

“Xin lỗi, lúc nãy cầm ly không vững, tôi tự phạt ba ly.” Trang Tự cũng quay đi, xin lỗi cô dâu chú rể, sau đó cầm chai rượu vang lên rót đầy một ly, ngửa cổ uống cạn.

Lại cúi xuống rót đầy, thêm ly nữa. Rồi ly thứ ba.

Anh uống xong ba ly, mọi người mới sực tỉnh, lần lượt uống cạn rượu trong ly mình.

Lâm Tự Sâm cười, chậm rãi uống hết.

“… Cảm ơn cảm ơn, mọi người cứ ăn từ từ đi nhé!”, chú rể chào mọi người rồi dẫn cô dâu đi đến bàn tiếp theo.

Tôi lại cầm khăn giấy lau vài cái, vẫn có chút dinh dính. “Em đến nhà vệ sinh một chút.”

Tôi nói với Lâm Tự Sâm. Anh không trả lời.

Trong một khoảnh khắc, xung quanh yên tĩnh đến lạ lùng. Lúc ngồi thì không chú ý, bây giờ đứng giữa hai người đàn ông cao lớn như nhau, bỗng cảm thấy có một cảm giác đè nén kỳ quặc.

Tôi ngước lên, Lâm Tự Sâm mới từ từ nhìn tôi, chậm rãi nói: “Đi đi”.

Nước róc rách chảy qua kẽ ngón tay.

Âm thanh vui vẻ bên ngoài văng vẳng, tôi ngước lên nhìn mình trong gương, không biết có phải vì tối qua chơi quá khuya hay không mà bỗng thấy hơi mệt…

Thực ra cũng có thể về được rồi, tuy hơi sớm nhưng nếu viện cớ là đường về Tô Châu khá xa thì hình như cũng tạm chấp nhận.

Ừ, trở lại rồi cáo từ lão đại.

Tôi quyết định như thế, sau đó tắt vòi nước rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Về lại sảnh tiệc phải đi qua hành lang rất dài, tôi cúi đầu chậm rãi quay về, lòng trống rỗng, đến khi một đôi giày da màu đen bỗng xuất hiện trong tầm mắt, chặn đường của tôi.

Tôi ngước lên.

Phù rể đẹp trai trong buổi tiệc, đang đứng trước mặt tôi.

Sao anh lại ở đây? Cũng muốn đi vệ sinh?

Tôi nên chào không? Hay là không nói gì mà cứ đi?

Tôi không ngờ anh lại lên tiếng trước.

“Số điện thoại di động của cậu là bao nhiêu?”

Bước chân dè dặt khựng lại, mấy giây sau, tôi nói: “Vẫn là số cũ”.

“Tôi cũng vẫn số cũ”, anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo.

“Nhớ gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi.”

Quả nhiên… Anh đang muốn đền tiền quần áo cho tôi?

Tại sao tôi không hề thấy bất ngờ.

“… Không cần đâu.”

“Cũng phải”, anh gật gù, giọng nói có vẻ châm biếm, “Vẫn chưa chúc mừng cậu, môn đăng hộ đối”.

Anh và Diệp Dung mới thật sự là một đôi môn đăng hộ đối thì có.

“Cậu cũng vậy, chúc mừng.” Im lặng.

Tôi cất bước, định rời đi thì anh lại cười giễu. “Nhiếp Hy Quang, lúc nãy tại sao lại nhìn tôi như vậy?”, anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy mỉa mai, “Đứng núi này trông núi nọ? Hay là đối với tôi vẫn tình cũ khó quên?”.

Tôi bỗng thấy vô cùng khó chịu.

Anh muốn chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ tôi vẫn chưa dứt được anh, vẫn còn thích anh?

Phải…

Đúng thế!

Tôi ngẩng lên, ép bản thân nhìn thẳng vào anh mà không tránh né, “Hôm qua, Diệp Dung xin lỗi mình, mình rất kinh ngạc, mình tưởng cậu ấy cả đời sẽ giả vờ chưa từng xảy ra chuyện đó, chết cũng không nhận lỗi. Có điều cậu ấy đã xin lỗi rồi, mình nhớ ra mình vẫn nợ cậu ấy một câu trả lời”.

Tôi nhìn anh không chớp, “Lúc đó cậu ấy hỏi mình, ‘Lẽ nào cậu không còn thích Trang Tự?’, mình nghĩ bây giờ mình đã có thể trả lời cậu ấy”.

“Không thích nữa!”, tôi nói từng chữ.

“Nhờ cậu chuyển lời, cậu ấy hãy yên tâm, hạnh phúc của người khác, mình không dòm ngó đến.”

Lời xin lỗi không nên có nhất trên thế giới này, chính là xin lỗi vì tình yêu của chính mình.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 36
  • 37
  • 38
  • More pages
  • 45
  • Sau