• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tôi như ánh dương rạng rỡ
  3. Trang 39

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 38
  • 39
  • 40
  • More pages
  • 45
  • Sau

Chương 34

T

rong hai mươi hai năm cuộc đời ngắn ngủi của tôi, chưa từng nghe câu nói nào khiến tôi liên tục hơn tuần lễ cũng không ngủ ngon nổi như vậy…

Cho dù ngủ thiếp đi, cũng sẽ nằm mơ những giấc mơ kỳ quặc.

Có lần tôi mơ thấy Trang Tự.

Thực ra không thể nói là mơ thấy anh, vì anh chưa bao giờ xuất hiện chính thức trong giấc mơ của tôi.

Tôi mơ thấy mình và Khương Duệ đứng trong vườn hoa nhỏ nhà cậu, tôi hỏi Khương Duệ vẻ đầy ắp tự tin: “Sao nào? Có phải thời cơ sắp đến rồi không? Mau đứng ở góc độ con trai phân tích cho chị, bây giờ tỏ tình có phải là khả năng thành công sẽ rất lớn?”.

Khương Duệ còn tự tin hơn tôi: “Thì chị đã lao vào từ lâu rồi, còn góc độ cái gì nữa, chị của em có cần thế không?”.

Sau đó là tôi tươi cười hớn hở đi tìm Trang Tự. Sau đó tôi nóng đến tỉnh dậy.

Tôi ôm chăn ngồi trên giường, vô cùng vui mừng vì hôm nay hứng lên đắp thêm một tấm thảm, nếu không tiếp đó là cảnh tỏ tình bị từ chối chăng.

Tôi không hề muốn nhớ lại cảnh đó chút nào.

Tuy lúc ấy tôi không hề thấy buồn, thậm chí còn chẳng chút nản lòng, tự tin tràn đầy lập tức chuẩn bị tinh thần lần sau “chiến” tiếp.

Lúc thật sự đau buồn và nản lòng là sau khi biết mối quan hệ giữa Dung Dung và anh, là khi gửi tin nhắn xin lỗi nhưng không được đáp trả, là khi anh lạnh lùng nhìn tôi bị Dung Dung chỉ trích, là những mệt mỏi dần tích tụ theo thời gian…

Nói ra thì, lúc đó tôi cũng đã cẩn thận vạch ra kế hoạch… Rất nghiêm túc và chăm chỉ thu thập tư liệu về anh, hỏi thanh mai trúc mã của anh xem sở thích của anh là gì, nhờ Khương Duệ giúp tôi bóng gió xa gần xem anh thích mẫu con gái thế nào, buổi tối nằm trên giường so sánh với bản thân, lúc thì cười lúc lại buồn…

Lâm Tự Sâm nói anh thức suốt đêm để lên kế hoạch cho cả năm…

Cũng là thế chăng?

Tôi trèo xuống giường, cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn và hình ảnh mà anh gửi cho tôi lúc ở Thượng Hải.

Sông Hoàng Phố trong màn đêm, ly rượu vang dở dang trên ban công, cảnh tượng vốn không có tình cảm lẫn màu sắc, lúc này nhìn lại, bỗng khiến người ta thấy chua xót.

“Đang nghĩ xem kế hoạch trong năm điều chỉnh như thế nào.”

Tin nhắn của anh nói thế.

Lúc anh nói câu này, tâm trạng như thế nào?

Sau đó anh nói, “Anh cho em chọn”, thì có tâm trạng ra sao?

Tôi từng thích Trang Tự đến thế, nhưng nếu bắt tôi chạy đi nói với anh, giữa tôi và Dung Dung tôi để anh chọn, thế thì chi bằng giết tôi cho nhanh còn sướng hơn.

Lâm Tự Sâm, tại sao có thể nói như vậy bằng một giọng kiên quyết đến thế?

Tôi buông điện thoại xuống, nằm bò ra bàn, rõ ràng buồn ngủ rũ rượi, nhưng tôi biết đêm nay mình lại mất ngủ.

Kết quả việc ngủ không đủ là cả buổi sáng cứ lờ đà lờ đờ, cũng may hôm nay… không có sếp ở đây. Buổi trưa đến nhà ăn để dùng cơm, mùi thơm của thức ăn cũng không thể vực dậy tinh thần tôi.

“Hy Quang, lần này cậu đi Thượng Hải dự đám cưới, chắc không cãi nhau với phó tổng Lâm nữa đấy chứ?”

Tôi giật thót, đồ ăn vừa gắp rơi bộp xuống bàn.

Ân Khiết tỏ ra đau đớn vì xót của, “Cái đồ lãng phí thức ăn này, ôi trời, thịt bò kho ngon thế này mà nỡ bỏ đi, chê mỡ thì đừng có chọn chứ!”.

Ai chê mỡ đâu… Tớ bị cậu dọa cho giật mình thì có! Đang ăn ngon lành tự dưng lại nói đến từ then chốt đó làm gì!

Vũ Hoa thấy miếng thịt bò rơi trên bàn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt quở trách: “Đúng thế, chê thịt mỡ thì cậu cho tớ hay Ân Khiết là được rồi, bò kho đầu bếp mới tới làm rất ngon, rất nhiều quán bò bên ngoài nấu cũng không bằng”.

“Thì lương cao mà”, Ân Khiết vừa ăn vừa ậm ừ nói, “Chẳng phải bắt đầu từ mùng Một năm nay công ty sẽ tăng tiền ăn mỗi bữa để bù đắp hay sao. Này tớ nói cho nghe, công ty bây giờ hào phóng như thế, chắc tiền thưởng cuối năm sắp tới đây cũng không thấp đâu nhỉ?”.

“Khó nói lắm, nghe các nhân viên cũ nói năm ngoái cơ bản là không tăng.”

“Quý tư năm nay hoạt động kinh doanh tốt như vậy, chắc không đến nỗi đâu, phong cách của phó tổng Lâm khác hẳn với các sếp trước đây, cậu thấy đấy, người ta vừa tới là nhà ăn cũng đầy món ngon.”

“Đây đâu phải chuyện do một mình anh ấy quyết định? Phải do tổng bộ phê chuẩn nữa chứ.”

Thấy chủ đề đã xoay sang chuyện tăng tiền lương, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ ăn xong trên đường về văn phòng, Ân Khiết lại xoay câu chuyện trở lại.

“Hy Quang, cậu lại đắc tội với phó tổng sao?”

“… Đâu có!”

“Vậy hôm trước anh ấy gọi cậu đến làm biên bản họp, cậu giả bộ đau bụng chạy vào toilet không thấy ra là sao?”

“Làm xong cũng nhét vào chỗ tớ, bắt tớ đưa đến cho phó tổng Lâm ký tên là thế nào?”

“Đúng đấy!”. Vũ Hoa đứng cạnh bổ sung, “Lần trước tớ và cậu cùng đi thang máy, phó tổng Lâm vừa vào là cậu lập tức nhìn chân để làm gì? Còn chưa tới nơi cậu đã chạy đi làm gì?”.

Tôi mới muốn hỏi, các cậu quan sát kỹ thế để làm gì!

Tôi chỉ không muốn luyện tập tim thôi, không được hả?

Tôi lặng lẽ nhìn họ mấy giây, cuối cùng đã chọn lựa một cách khó khăn giữa “diệt khẩu” và “bịt kín miệng họ”.

“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn thế nào, cá chiên xù và hạt sen?”

“Cậu đừng học đánh trống lảng nhé! Thực ra tớ thấy cậu không giống như đắc tội với phó tổng, chắc không phải…

Ái da, cậu đánh tớ làm gì? Tớ chưa kịp nói gì hết, cậu có tật giật mình hả!”

Ân Khiết đang la hét thì di động của tôi đổ chuông. Tôi bước ra ngoài nghe, giọng bác sĩ Phương phẫn nộ vẳng tới: “Tiểu Nhiếp à, mời anh ăn cơm đi! Anh muốn mách lẻo với em, tên đàn em của anh thật khốn kiếp, nói giúp anh viết luận văn mà bây giờ cúp luôn điện thoại của anh, cậu ta qua cầu rút ván!”.

Thế là buổi tối tôi cho Ân Khiết và Vũ Hoa leo cây, cùng bác sĩ Phương mặt đối mặt ngồi trong một quán ăn nào đó nhìn ra đường.

“Khốn thật, anh giúp cậu ta bao nhiêu việc, mà cậu ta nói cúp máy là cúp máy ngay! Tiểu Nhiếp, em nhất định phải nhìn rõ bộ mặt thật mặt người dạ thú của cậu ta nhé!”

“Cho em nằm viện mười ngày, là do cậu ta làm, anh rất có y đức.”

“…”

“Còn nữa, cậu ta cứ nằng nặc nằm ì trong bệnh viện để thảo luận bệnh án với bọn anh, đương nhiên, cậu ta cũng giúp anh viết bệnh án và chẩn đoán xuất viện… Còn gì nữa nhỉ? Ồ, cùng ăn cơm? Mấy việc này đều do cậu ta làm, chắc chắn em đã biết, cái việc vô sỉ là bắt cóc em đi tham dự hôn lễ của đàn em thì chắc không cần anh nói nhỉ?”

“… Không cần đâu”, tôi ngần ngừ, “Nhưng, cái đó, anh Phương… Anh thật sự đến để mách lẻo à?”.

Bác sĩ Phương chớp chớp mắt, “Ối chà” một tiếng, “Tiểu Nhiếp, em ở cạnh đàn em anh lâu rồi, có tiến bộ, khá lắm!”.

Anh ta không hề tỏ ra lúng túng khi bị vạch mặt, cười híp mắt nói: “Anh ấy à, thuần túy là buồn chán thôi, tiện thể với bộ dạng cậu ta bây giờ, anh sợ ảnh hưởng đến khí chất luận văn của anh, em hiểu mà!”.

… Thực ra thì không hiểu lắm, luận văn có khí chất à? Tôi chọc chọc cái đầu cá bị mình gắp trong vô thức, “Anh ấy… nói với anh rồi à?”.

“Cái tên ấy tẩm ngẩm tầm ngầm, ban đầu nếu không phải cần anh giúp quá mới chịu thua, thì chuyện theo đuổi em sẽ không nói với anh, tình hình bây giờ thì, có cần nói không?” Phương sư huynh làu bàu, “Gọi điện cho cậu ta, một tiếng, ‘bận’, cúp máy luôn, rõ ràng là ‘không còn mặt mũi nào Giang Đông phụ lão13’ mà”.

13 Nguyên văn “vô diện kiến Giang Đông phụ lão”: Giang Đông ý chỉ quê nhà, câu này có nghĩa là vì thất bại mà không còn mặt mũi nào về quê gặp cha mẹ.

Hóa ra là có Giang Đông phụ lão thật…

Bác sĩ Phương tò mò liếc nhìn tôi, “Tiểu Nhiếp à! Đàn em của anh mà em còn không thích, thì mắt nhìn của em phải cao đến đâu?”.

“…”

Mà vì sao tôi lại ngồi đây cùng đàn anh của Lâm Tự Sâm để bàn luận về vấn đề tình cảm của mình nhỉ, nhưng, trông bộ dạng hóng chuyện tò mò của bác sĩ Phương thế này, tôi lại cảm thấy chẳng chút e dè là vì sao?

“Phúc lợi cũng phải nộp tiền bảo hiểm thì mới có thể hưởng thụ được”, tôi nói nhỏ.

Trên thế gian này, chẳng có gì khiến người ta bất an hơn là không làm mà vẫn được hưởng.

“Phúc lợi gì? Tiền bảo hiểm gì? Tiểu Nhiếp, lời em nói sao anh nghe không hiểu gì hết, cảm giác thâm nho này, càng lúc càng giống đàn em của anh rồi”.

“… Đàn anh, ăn cá đi!”

Tôi rất ân cần dùng đũa chung gắp một miếng cá cho anh ta.

Tốc độ ăn của anh Phương nhanh như bay, ăn hết hai bát, anh ta buông đũa, thỏa mãn nói: “Thế, hôm nay anh trực ca đêm, không tiễn em về được, anh nhắn tin cho đàn em rồi, lát nữa cậu ấy tới thay anh đưa em về”.

Tôi há mồm trợn mắt một lúc lâu: “Đàn anh, anh thế thì quá trắng trợn rồi…”.

Phương sư huynh không hề thấy ngượng: “Thế hả? Ối chao xin lỗi nhé, bác sĩ khoa ngoại bọn anh, bình thường làm phẫu thuật quá tỉ mỉ tinh tế, trong cuộc sống thì lại đặc biệt đơn giản và lỗ mãng. Quen là được!”.

Đang nghe anh ta nói huyên thuyên, như có linh cảm tôi bỗng ngước lên, liền thấy ngay Lâm Tự Sâm, anh đang đi xuyên qua sảnh lớn huyên náo, tới chỗ chúng tôi.

Bác sĩ Phương ngước lên nhìn theo ánh mắt tôi, lại quay lại, xuýt xoa: “Thấy chưa, đàn em của anh, năm ấy xách hộp cơm đi ăn cơm, mà đẹp trai đến độ cả nhà ăn đổ nghiêng đổ ngửa, bây giờ tuy hơi già, nhưng sức quyến rũ năm nào cũng không hề giảm sút nhỉ? Tiểu Nhiếp à, em nghĩ đi, nếu mà túm được cậu ta rồi, các chị em Học viện Y bọn anh năm đó sẽ không ngại ngàn dặm mà tỏ lòng ngưỡng mộ lẫn đố kỵ với em đâu, cảm giác khoái trá làm sao! Có kích động không? Có sảng khoái không?”.

“Anh, đừng dọa cô ấy nữa.”

Theo giọng nói vui vẻ, Lâm Tự Sâm đã xuất hiện trước mắt, áo khoác màu xám nhạt hờ hững lướt qua những sợi tóc buông thả trên bờ vai tôi.

Tôi cảm thấy không khí bỗng trở nên đổi khác.

Anh cởi áo khoác ra vắt lên trên ghế bên cạnh, nho nhã ngồi xuống: “Anh chưa ăn gì, có phiền không nếu anh ăn hết?”.

“Hôm nay Tiểu Nhiếp khao, cô ấy không có ý kiến thì anh cũng thế.”

Tôi vội vàng lắc đầu, rồi bắt đầu nhìn món đầu cá trong bát, chăm chú nghiên cứu xem phải ăn nó thế nào.

Không đợi tôi nghiên cứu ra, bác sĩ Phương đã chùi miệng rồi chạy mất. Lâm Tự Sâm lẳng lặng ngồi ăn, cứ như đói lắm vậy. Cũng phải, cuối năm, công ty rất nhiều việc, chuyện mở rộng xưởng lại xảy ra vấn đề, anh còn phải chạy đến tổng bộ Thượng Hải họp cuối năm, tổng giám đốc Trương lại không quản lý công việc, anh rất bận rất bận…

Nếu không phải anh bận như thế, tôi cũng sẽ không trốn tránh anh thuận lợi như vậy…

“Đi thôi!”

“À… vâng ạ!”, tôi vội đứng lên, thò tay lấy ví tiền nhưng bị Lâm Tự Sâm đưa tay giữ lại.

Tôi bất giác ngước lên nhìn anh, hôm nay đây là lần đầu tiên tôi nhìn vào mắt anh.

Rõ ràng chỉ trong phút giây ngắn ngủi, nhưng tôi bỗng chú ý đến rất nhiều chi tiết mà trước đây mình không để ý, chẳng hạn hàng mi của anh lại rất dài, thế nên đôi mắt càng trở nên sâu không thấy đáy.

“Để anh.”

“Nhưng, hôm nay là em mời anh Phương …”

Đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi chăm chú, “Trước kia chỉ chọc em thôi, bây giờ đã rõ ràng cả rồi, lẽ nào còn để em trả tiền?”.

Tôi không biết nên trả lời thế nào, lặng lẽ rụt tay lại. Nhìn anh lấy thẻ ra thanh toán, rồi theo anh ra khỏi quán.

Cơn lạnh và tiếng huyên náo ập đến cùng lúc.

Tôi hơi co người lại, Lâm Tự Sâm nhìn tôi, “Xe anh đậu không xa đâu”.

“Ồ”, tôi đáp.

Đi mấy bước, anh nói, “Hôm nay anh ấy tìm em, anh không hề biết. Những gì anh ấy nói, em đừng để tâm”.

Không cần để tâm ư?

“Anh ấy nói, lúc đó em không cần nằm viện tới mười ngày.”

Lâm Tự Sâm “À” một tiếng, tủm tỉm, “Hóa ra là đã báo cáo vượt cấp rồi”.

“Như thế thật sao?”

“Ừ, lúc đó cuống lên, mặc kệ cả y đức, điều khoản không công bằng gì đó cũng chấp nhận.”

Tôi không nói gì. Tôi nhận ra mình đã đánh giá thấp sự thản nhiên và… vô sỉ của Lâm Tự Sâm quá rồi, tôi còn ngỡ chí ít anh sẽ ngượng ngùng xấu hổ. Nhưng, lại bỗng dưng nhớ tới bản thân trước kia, thích một người hình như cũng thản nhiên và thẳng thắn như vậy.

Tôi không kìm được bắt đầu nghĩ, nếu ban đầu người tôi quen là Lâm Tự Sâm, thì sẽ như thế nào?

Liệu tôi có yêu anh từ cái nhìn đầu tiên?

Là anh thích tôi trước, hay là tôi thích anh trước?

Hai người đều đi thẳng vào chủ đề, liệu có cùng lúc…

Thế thì chắc sẽ tốt lắm…

“Nếu em quen anh trước thì tốt rồi.”

Vừa dứt lời, tôi đã thấy phiền não, sao trong vô thức tôi lại nói những lời trong lòng ra. Câu này thực sự là… không thỏa đáng cho lắm.

Quả thực… bây giờ tôi cứ đụng phải Lâm Tự Sâm là hành vi lại bất thường.

Quả nhiên, Lâm Tự Sâm trầm ngâm một lúc thật lâu, ánh đèn ven đường chiếu lên mặt anh tạo một cái bóng âm u, vẻ mặt anh rất thâm trầm mà khó đoán. Tôi có phần bất an, cố ý tìm chủ đề để nói: “Anh phải giúp anh Phương viết luận văn sao?”.

Một lúc sau anh mới trả lời tôi, có vẻ lạnh nhạt: “Ừ, luận văn của anh ấy có liên quan đến một đề tài trước kia anh nghiên cứu, anh cho chút ý kiến mà thôi”.

Tôi bỗng sực nhớ đến chuyện mình thắc mắc đã lâu: “Anh Phương có biết anh…”.

Lâm Tự Sâm nhanh chóng hiểu ý khi tôi chưa kịp nói xong, vẫn đáp gọn: “Biết, trước kia anh gặp tai nạn trên đường cao tốc, gần với Tô Châu nhất, được đưa thẳng tới bệnh viện của anh ấy”.   

Tôi bỗng hơi bực bác sĩ Phương.

“Vậy mà anh ấy còn bắt anh viết luận văn!”, thế chẳng phải rạch vết thương của người ta hay sao!

Anh có vẻ bất ngờ quay sang, rồi bật cười, cảm giác u ám tan biến hết, “Cuộc sống bắt phải đối diện với chuyện tay bị thương mà. Yếu đuối hơn năm cũng đủ rồi, chẳng lẽ yếu đuối cả đời?”.

Tôi hơi ngẩn người.

Người đàn ông này, lúc nào cũng vô tình để lộ một “khí thế” khiến người khác phải bối rối.

“Thực ra mấy hôm nay anh đã suy nghĩ lại”, anh hơi thở dài, “Hôm đó anh đã quá manh động, làm em sợ”.

Anh bỗng nhảy trở lại vấn đề này, vẻ tự nhiên tôi giả vờ nãy giờ tan biến trong phút chốc, lắp ba lắp bắp, “Không… không có”.

“Làm sao không có, mới mấy ngày thôi mà mắt có quầng thâm rồi kìa.” Ánh mắt anh nhìn tôi vừa dịu dàng vừa trách móc, “Hy Quang, xin lỗi! Anh không nên nói những lời đó khi em chưa hề chuẩn bị, nếu làm phiền em, anh rất xin lỗi!”.

Tôi bỗng đứng khựng, đờ đẫn nhìn anh.

Câu nói này sao mà quen thế, giống như… chính tôi đã từng nói.

--- Xin lỗi, mình không biết cậu và Dung Dung ở bên nhau, nếu không mình sẽ không nói thế với cậu. Mong rằng không làm phiền gì đến cậu.

Trong tích tắc, một nỗi chua xót ập tới vây quanh tôi.

Lời xin lỗi không nên có nhất trên thế giới này, chính là xin lỗi vì tình yêu của chính mình.

“Đừng nói thế!”

Tôi phải nói với anh thế nào đây, tình cảm của anh rất đáng quý trọng, tuy tôi không dám đón nhận, nhưng tôi rất trân trọng, rất cảm động, tôi đứng ngồi không yên, thấp thỏm băn khoăn là vì không thể báo đáp, chứ không phải vì trốn tránh anh.

Nhưng người không khéo ăn nói như tôi, lúc này chỉ có thể lặp lại lần nữa, “Đừng nói như thế”!

Hình như anh cũng ngẩn ra vài giây, chắc phản ứng của tôi đã làm anh giật mình. Vẻ mặt anh xuất hiện nỗi phiền muộn, lại có phần luống cuống chân tay, “Được rồi, anh không nói thế nữa. Nhưng, anh đã nói gì nhỉ? Hại em sắp khóc rồi này. Sao thích khóc thế nhỉ?”.

“Đừng xin lỗi.”

“Ừ, anh không xin lỗi. Anh chỉ… thấy em trốn tránh anh rất vất vả”, anh cười, “Sau này anh không thế nữa, anh hứa”!

“Vậy em cũng đừng trốn tránh anh được không? Em mệt như vậy, mà anh phối hợp để em trốn cũng rất vất vả.”

Hửm?

Lẽ nào mấy hôm nay tôi trốn tránh thành công không phải vì tôi thông minh nhanh nhẹn?

Anh cười khổ sở, “Ngày nào cũng phải nghĩ cách chạy đến xưởng và Thượng Hải, ngày mai anh không nghĩ ra cái cớ nào để đi Thượng Hải nữa, em cũng đừng chạy được không?”.

Tôi bỗng thấy ngượng ngùng, gật đầu lia lịa, “Không đâu”.

“Thật không?”

Lại gật.

“Ừ, vậy hôm nay làm thêm giờ với anh?”

Tôi gật… được một nửa, “Hả?”.

Cuối cùng trong việc làm thêm giờ “thường nhật”, tôi tìm lại được cách ở cạnh Lâm Tự Sâm. Buổi tối làm xong, rốt cuộc tôi đã không còn mất ngủ, đêm nào cũng ngủ ngon lành.

Buổi sáng thức dậy ngắm mình trong gương, quầng thâm đã biến mất, tôi nghiêm túc suy nghĩ, khả năng mình mắc hội chứng cưỡng ép làm thêm giờ cao bao nhiêu, tại sao làm thêm giờ xong mà lại trông có vẻ khá khẩm hơn, không làm thêm thì lờ đờ mất tinh thần cơ chứ?

Hôm đó vẫn là một ngày bận rộn.

Đã mấy ngày Lâm Tự Sâm không có ở văn phòng, công việc tồn đọng cũng rất nhiều, cả buổi sáng sau khi ngồi ở bàn làm việc, tôi vừa quay sang là có thể thấy bóng dáng cao ráo của anh sau cửa kính.

Đương nhiên là tôi không rảnh rỗi mà đi quan sát anh. Công việc của tôi cũng cả đống. Buổi sáng là dự toán, buổi chiều những phần thưởng sẽ phát trong cuộc họp cuối năm đã được mang tới, tôi và đồng nghiệp phòng Hậu cần cùng xuống lầu nhận phần thưởng.

Đồng nghiệp xuống lấy đồ cùng tôi là Tiểu Đoàn, một người cũng khá thân thiết. Tôi cầm danh sách đối chiếu, trong lúc làm việc cũng trò chuyện với nhau. Đang nói thì Tiểu Đoàn bỗng nhắc tới một bộ phim, “Không biết cô đã xem chưa, nghe nói rất hay, nếu không xem thì sắp hết chiếu rồi, thứ Bảy tôi…”.

“Bộ phim này không thích hợp để cô ấy xem.”

Giọng nói nhã nhặn bỗng vang lên ngay bên cạnh.

Tôi và Tiểu Đoàn cùng quay sang, thấy phó tổng giám đốc Lâm Tự Sâm cùng mấy chủ quản bên khu xưởng đang đứng sau lưng chúng tôi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào anh, anh tỏ ra bình thản như không, thong thả thêm một câu: “ Lần trước ở rạp cô ấy xem được một nửa là ngủ mất”.

Tôi: “…”.

Rất tốt, lần này trong tích tắc mọi người đều dán mắt vào tôi, ngoại trừ Lâm Tự Sâm.

Anh như chưa từng nói hai câu đó, chỉ hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía thang máy, vừa đi vừa trao đổi công việc với các chủ quản, “Anh trao đổi với bên thi công, phương án cho hệ thống thoát nước phải sửa chữa lại…”.

Nếu không phải do vẻ mặt như đang chu du ở thế giới khác của các chủ quản, thì tôi phải hoài nghi rằng hai câu vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của tôi.

Đoàn người nhanh chóng đi mất. Để lại tôi và Tiểu Đoàn nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Đoàn ngượng ngùng cười: “Bộ phim này cô xem rồi ngủ mất thật à?”.

“Đúng thế!”

Hình như… còn dựa vào vai anh.

“Thực ra tôi chỉ muốn hỏi cô đã xem chưa, có hay không, tôi và bạn gái thứ Bảy này sẽ đi xem.”

“Thực ra cũng khá hay, chí ít nửa phần đầu rất hay, tôi ngủ thiếp đi là vì…”

Vì người bên cạnh khiến người ta yên tâm quá mà…

Nhận xong phần thưởng, Tiểu Đoàn chạy lên trên lầu gọi người xuống chuyển đồ, tôi ở lại cạnh đống đồ xem lại danh sách lần nữa, viết ghi chú…

Trong một lúc, trước cửa tòa nhà văn phòng chỉ còn mình tôi.

Viết ghi chú một lát, tôi ngừng bút, đứng một mình tại chỗ, ngẫm nghĩ, rồi bật cười.

Lưng bỗng bị vỗ một cái thật mạnh.

Vừa quay lại, Ân Khiết đã lao bổ vào tôi, “A a a, tớ nghe rồi nhé, Nhiếp Hy Quang, nếu cậu còn phủ nhận phó tổng Lâm đang theo đuổi cậu thì tớ sẽ tuyệt giao với cậu ngay!”.

Giống như Lâm Tự Sâm đã nói, anh theo đuổi tôi không phải là gánh nặng của tôi, cũng chẳng có gì xấu hổ cả. Cho dù bây giờ tôi chưa buông được, không thể đón nhận, cũng không cần thiết phải tỏ ra khó chịu, tránh tránh né né.

Tôi từng dũng cảm theo đuổi một người, tại sao không thể dũng cảm được người ta theo đuổi như vậy?

Tôi thở dài một hơi như thể bỗng buông bỏ được cái khóa không biết từ bao giờ đã xuất hiện trong lòng.

Ân Khiết vẫn đang túm lấy tay tôi lắc lắc, ép tôi trả lời. Tôi cười với cô nàng, trong ánh mắt chờ đợi đó, tôi nghiêm túc thốt ra hai chữ…

“Đoán đi?”

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 38
  • 39
  • 40
  • More pages
  • 45
  • Sau