• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Trọn đời bên em
  3. Trang 6

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 29
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 29
  • Sau

Chương 3

THEO THÔNG LỆ, năm học mới chính thức bắt đầu vào ngày thứ Hai đầu tiên của tháng Chín. Linnea đến Alamo vào ngày thứ Sáu tuần trước đó. Sáng thứ Bảy, khi trời chưa thực sự bình minh, vài âm thanh từ xa vọng lại đã khiến cô thức giấc.

Trong khoảnh khắc, cô hoàn toàn mất phương hướng về nơi mình đang ở. Cô rên rỉ rồi lăn lộn. Ôi, thật, đây là nhà mới của cô ở Alamo. Nằm trên chiếc giường lạ lẫm, giấc ngủ của cô không được sâu. Cô bị cám dỗ trước việc nhắm mắt và thưởng thức thêm vài giây quý giá, nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng động ở nhà dưới, lập tức nhớ lại toàn bộ sự kiện xảy ra ngày hôm qua.

Chà, Brandonberg, nhấc mình ra khỏi đây thôi, cho họ thấy mày kiên cường thế nào đi!

Nước trong bồn rửa rất lạnh, cô tự hỏi liệu mình có tình cờ đâm sầm vào Theodore hoặc Kristian nếu lẻn xuống nhà để đun nước không. Hẳn là giờ này vẫn chưa có ai nhóm lửa vì khi liếc mắt ra cửa sổ, cô biết trời vẫn còn rất sớm. Cô choàng chiếc áo màu xanh lông xù, cài cúc lên tận cổ họng, thắt lại dây lưng và mang chậu rửa mặt xuống dưới.

Cô cố đi thật khẽ nhưng vẫn làm cầu thang kêu kẽo kẹt.

Nissa thò đầu qua ngưỡng cửa. Bà đang đeo chiếc tạp dề trắng dài đến mắt cá chân. “Dậy rồi à?”

“Cháu... cháu không muốn làm mất thời gian của mọi người.”

“Bữa sáng sẽ không xong trong một giờ tới đâu. Mấy cậu bé phải vắt sữa mười con bò cơ.”

“Mọi người...” Cô nhìn lên và ép chiếc chậu sát hơn vào sườn. “Ra ngoài rồi ạ?”

“Không có gì nguy hiểm đâu. Xuống đây nào!” Nissa nhìn xuống những ngón chân trần đang bấu trên sàn theo mỗi bước đi của cô. “Cháu không có dép đi trong nhà thay vì đi chân trần như thế này sao?”

“Cháu e là không.” Cô không muốn đề cập đến việc ở nhà, cô chỉ cần chạy ra hành lang là có thể đến được nhà vệ sinh.

“Chà, đây hẳn là cơ hội đầu tiên ta có thể sử dụng kim đan đây. Xuống nhanh nào trước khi cháu chết vì lạnh. Nước trong bình đủ nóng rồi.”

Mặc dù cách nói của Nissa thường lỗ mãng và độc đoán, nhưng Linnea thích bà. Căn bếp khi có sự xuất hiện của bà trở nên ấm cúng.

Bà nhấc nắp đậy chiếc lò gang khổng lồ thống trị căn phòng ra, tống xẻng than xúc từ chiếc hốc bên cạnh vào, đậy nắp trở lại và quay về phía tủ đựng thức ăn, tất cả hoàn thành chỉ trong một cử động. Nhìn bà làm việc, Linnea suýt nữa thấy chóng mặt.

Cô trở lại lầu để tắm rửa, tháo băng tay, buộc lại tóc cho gọn gàng rồi quay về với sự lạc quan vốn có của mình.

Linnea mang theo những bộ đồ quá nghiêm túc để mặc vào ngày Chủ nhật. Chiếc váy thủy thủ khiến cô trông trẻ con quá thể. Bộ quần áo Manchester lại dường như quá nóng, và cứng như bìa sách. Và cô muốn để dành chiếc váy mới màu xanh cho ngày đầu tiên ở trường vì đó là món quà mà cha mẹ dành cho cô, cũng là bộ váy người lớn nhất trong tất cả. Vì thế cô chọn chiếc váy xám cùng chiếc áo trắng đơn giản. Khi đã chỉn chu trở lại, cô tự đánh giá chính mình.

Tóc hoàn hảo. Váy khô. Băng tay đã không còn. Quần áo khá phù hợp, thậm chí còn đoan trang. Anh ta có thể tìm thấy lỗi gì ở cô nữa nhỉ?

Đột nhiên cô ý thức được những gì mình đang nghĩ, lắc mạnh đầu. Tại sao cô lại phải lo lắng tới việc làm hài lòng cái tên Theodore già nua thích cằn nhằn ấy nhỉ? Gã là chủ nhà của mình, không phải Chúa tể của mình!

Cô xuống lầu lần thứ hai, thấy bữa sáng và bàn ăn đã sẵn sàng, nhưng những người đàn ông vẫn chưa trở về.

“Chà, nhìn cháu kìa! Thật xinh đẹp!”

“Thật sao?” Linnea vuốt nhẹ thân ngực và do dự nhìn Nissa. “Trông cháu đủ người lớn chưa?”

Nissa ngừng cười, quét ánh mắt lên Linnea để quan sát tổng thể qua gọng kính kim loại có dây. “Chà, đủ rồi, thế được chưa. Ôi, dù sao, ta muốn nói là trông cháu ít nhất đã... ờ... mười chín tuổi.”

“Cháu thật sự đã mười chín tuổi!”

Nissa hết sức nỗ lực để không bật ra tiếng cười khúc khích trước vẻ hài lòng của cô, rồi cô hạ thấp giọng thành tiếng thì thào ra vẻ bí mật. “Cháu sẽ cho bác biết điều này, bác Nissa. Từ lúc gặp Kristian, cháu đã rất lo trông mình sẽ nhỏ hơn vài học sinh trong lớp.”

“Thôi nào”, Nissa gầm gừ, hạ thấp cằm. “Trông cháu thậm chí còn như hai mươi tuổi trong chiếc váy tinh tế này ấy chứ. Quay một vòng nào. Để ta ngắm cháu từ phía sau.” Linnea quay chậm một vòng khi Nissa xoa cằm tư lự. “Ồ! Chắc chắn là hai mươi!”, bà nói dối.

Linnea cười tươi rói, nhưng theo sau là vẻ mặt nghiêm nghị trở lại khi trông cô như thể sắp thú nhận một tội ác khủng khiếp. “Cháu đôi khi cũng gặp... chút rắc rối. Ý cháu là, trong việc cư xử như người lớn ý. Cha cháu thường mắng cháu vì suốt ngày cứ mơ mộng rồi quên béng mất việc mình sẽ trở thành giáo viên. Nhưng từ khi học ở trường Normal, cháu đã cố gắng hết sức để tỏ ra trưởng thành, và nhớ rằng mình là một quý cô. Cháu nghĩ chiếc váy này đã giúp mình khá nhiều.”

Trái tim Nissa trở nên ấm áp trước lời thú nhận của cô gái trẻ. Con bé đang đứng đó, mặc thứ trang phục người lớn, cố tỏ ra mình đã sẵn sàng để đối mặt với thế giới, khi vẫn vô cùng sợ hãi.

“Ta nghĩ cháu sẽ nhớ gia đình lắm. Chúng ta là một đám kỳ lạ và có rất nhiều thứ mới mẻ để cháu làm quen.”

“Ôi, không đâu! Ý cháu là... vâng, cháu chắc chắn là nhớ bọn họ, nhưng..”

“Nhớ thì cứ nói là nhớ”, Nissa ngắt lời. “Chẳng có gì trên đời này cứng đầu cứng cổ hơn một đám Na Uy cứng đầu. Và đó là tất cả những thứ quanh đây. Nhưng cháu là giáo viên! Cháu có tấm bằng cho thấy cháu thông minh hơn tất cả mọi người trong số chúng ta, vì thế khi ai đó bắt đầu tỏ ra ngỗ nghịch, cháu cần hiên ngang đứng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt chúng, chúng sẽ tôn trọng điều đó!”

Ngỗ nghịch với cô ư? Linnea câm lặng nản lòng. Chẳng lẽ tất cả đều giống Theodore sao? Như thể đọc được ý nghĩ của cô, Theodore bước qua ngưỡng cửa, theo sau là Kristian.

Thấy cô, Theodore hơi khựng lại trước khi đến bên chiếc chậu rửa mặt. Kristian thì ngược lại, cậu dừng hẳn và chăm chú nhìn cô một cách công khai.

“Chào buổi sáng, Kristian.”

“C... hào buổi sáng, chị Brandonberg.”

“Trời, em dậy sớm thật đấy!”

Kristian có cảm tưởng cậu đã nuốt phải cả một nắm bông. Trong suốt quá trình đứng như trời trồng, cậu chẳng thốt ra được nửa lời, chỉ ngưỡng mộ những đường nét trẻ trung, tươi sáng cùng mái tóc màu nâu xinh đẹp của cô giáo mới. Cô gọn gàng và tươm tất trong bộ váy tôn lên vòng eo thon thả.

“Bữa sáng đã sẵn sàng”, Nissa nhắc, đi vòng qua cháu trai. “Đừng có lề mề nữa.”

Từ chỗ bồn rửa, Theodore thấy con trai đang đứng như trời trồng, trố mắt nhìn cô gái bé nhỏ mà sáng nay, lại một lần nữa, trông chả khác gì mười ba tuổi. Dáng đứng thậm chí còn hệt một bé gái, hai chiếc giày nghiêm trang đặt cạnh nhau.

Theodore giấu kín suy nghĩ của mình khi nói, “Bồn rửa thuộc về mày rồi đấy, Kristian”, rồi lại quay lưng về phía cô.

“Chào buổi sáng, Theodore”, cô nói, chẳng hiểu sao cô đã thành công trong việc khiến anh cảm thấy mình như gã ngốc vì không chào trước.

Anh quay lại nhìn cô. “Chào buổi sáng. Cô có vẻ đã sửa soạn xong xuôi rồi.”

“Chắc chắn là thế. Đúng giờ là phép lịch sự tối thiểu của những vị vua”, cô vừa nói vừa tiến đến bàn ăn.

Chắc... cái gì? Anh nghĩ thầm, nhận ra sự dốt nát của mình khi thấy cô ngồi xuống ghế.

“Sáng nay John không qua giúp anh sao?”, cô hỏi, buộc anh phải mở miệng nói chuyện khi anh không hề muốn. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế tối qua, vẻ mặt cáu kỉnh.

“John cũng nuôi gia súc. Tôi và Kristian vắt sữa những con bò của chúng tôi, anh ấy vắt sữa những con bò của anh ấy.”

“Tôi tưởng bữa nào anh ấy cũng ăn bên này chứ.”

“Một phút nữa anh ấy sẽ đến nơi.”

Họ bắt đầu dùng bữa sáng, chẳng bao lâu, John bước vào. Dù tất cả đều trao đổi những lời chào buổi sáng tốt lành, nhưng Linnea là người duy nhất ngừng lại quá trình ăn uống, và còn thêm cả một nụ cười đi kèm. Mặt John lập tức đỏ bừng, ngồi vào ghế và không dám mạo hiểm nhìn cô thêm bất cứ lần nào nữa.

Giống tối hôm trước, bữa ăn vang lên những tiếng nhồm nhoàm, sụp soạt, cũng không có bất cứ lời trao đổi nào. Để kiểm tra lý thuyết mà mình mới ngộ ra, Linnea phát biểu thật to và rõ ràng, “Món này ngon quá!”.

Mọi người nhất loạt trở nên căng thẳng, và chiếc thìa trên tay họ dừng lại giữa chừng. Không ai lẩm bẩm bất cứ lời nào. Khi họ chuẩn bị quay lại với công việc ăn uống, cô liền hỏi lớn, “Món này tên là gì ạ?”.

Mọi người đều nhìn cô cứ như thể cô là đứa khờ. Theodore cười khùng khục rồi lại xúc một muỗng đầy.

“Ý cháu là gì, món này là món gì ư?”, Nissa hỏi vặn cô. “Đây là romograut.”

Linnea nghiêng đầu về một phía, nhìn Nissa. “Là gì ạ?”

Lần này, Theodore là người trả lời, “Romograut”. Anh dùng thìa ra hiệu về phía bát của cô. “Cô không biết romograut là gì ư?”

“Nếu biết thì tôi có hỏi không?”

“Chẳng có người Na Uy nào lại hỏi romograut là gì.”

“Có tôi đang hỏi đây. Và tôi chỉ mang trong người nửa dòng máu Na Uy của cha. Từ khi mẹ tôi trở thành đầu bếp chính trong nhà, chúng tôi đã chuyển qua ăn đồ Thụy Điển.”

“Đồ Thụy Điển sao?”, ba người còn lại nhất loạt đồng thanh. “Nếu có bất cứ người Na Uy nào khi sinh ra lại không nghĩ rằng mình luôn khôn ngoan hơn những người Thụy Điển một bậc, chắc chắn chẳng phải những người có mặt trong căn phòng này.”

“Là bột ngũ cốc!”, mọi người nói với Linnea.

Họ vội vã kết thúc bữa ăn để bắt đầu công việc đồng áng. Ngay khi bát đĩa trống trơn, Theodore liền đẩy ghế ra, tuyên bố chắc nịch, “Tôi sẽ đưa cô tới trường. Nhớ mang theo cái mũ gắn lông vũ của cô nếu cần”.

Cơn tức giận của cô ngùn ngụt dâng lên như những con diều trong tiết trời tháng Ba. Điều gì khiến người đàn ông này vui đến thế mỗi khi làm khó cô? Lần này, cô đã tìm được đáp án khiến mình phấn chấn khi trả lời anh, “Anh không cần bận tâm nữa. Tôi đã nhờ Kristian đưa đi rồi”.

Lông mày Theodore nhướng lên tư lự, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người bọn họ. “Kristian sao?”

Mặt Kristian sáng bừng như ngọn hải đăng và cậu bắt đầu nhấp nhổm. “Cũng không mất thời gian lắm, con sẽ nhanh chóng trở lại đồng ngay khi đưa chị ấy đến nơi.”

“Vậy làm thế đi. Đỡ khiến tao rắc rối.” Không nói thêm bất cứ lời nào, anh ra khỏi nhà.

Ánh mắt Linnea dõi theo anh tới cửa, sau đó cô quay lại và thấy Nissa đang nhìn mình. Nhưng tất cả những gì bà nói chỉ là, “Cháu sẽ cần một ít xô chậu, giẻ lau và một cái thang để trèo lên cửa sổ. Ta đã chuẩn bị bữa trưa cho cháu. Chờ chút, ta sẽ mang tới ngay”.

Kristian đưa cô tới trường bằng xe chở hàng đã đưa cô tới đây ngày hôm trước. Họ đi chưa được sáu mét thì Linnea đã nhanh chóng quên béng Theodore. Hôm đó là một buổi sáng thiên đường. Không khí tràn ngập hương ngũ cốc. Tiếng hót của những con chim nơi đồng cỏ vang vọng tới chỗ họ với âm điệu du dương. Trên cánh đồng phía bên trái, vài đóa hướng dương vàng rực vươn mình về phía mặt trời.

“Trông kìa!”, cô chỉ. “Hoa hướng dương. Chúng thật xinh đẹp đúng không?”

Kristian đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô. Vì là giáo viên nên cô không biết nhiều về hoa hướng dương. “Cha em lúc nào cũng nguyền rủa chúng.”

Cô giật mình quay sang cậu. “Vì sao? Nhìn xem, chúng cao hơn tất cả những cây còn lại, và còn hướng mặt về phía mặt trời nữa.”

“Đó là loài gây hại ở nơi này. Chị thử trồng một cây trên đồng thì cả đời này sẽ không đời nào thoát được chúng.”

“Ồ!”

Họ tiếp tục đi. Sau một phút, cô lại mở lời, “Chị đoán mình sẽ phải học rất nhiều về nông trang và những thứ tương tự. Chắc sẽ phải nhờ em đấy”.

“Em sao?” Cậu chuyển ánh mắt màu nâu đang mở lớn vì kinh ngạc sang cô.

“Em có phiền không?”

“Nhưng chị là giáo viên cơ mà.”

“Ở trường thôi. Khi không ở đó, chị cho là mình sẽ học được nhiều điều ở em. Kia là cây gì?”

“Cây kế Nga1”, cậu trả lời, ánh mắt hướng theo ngón tay cô chỉ đến khóm hoa nhạt màu xanh lục.

1 Một loại cây dại, lá có gai, hoa đỏ thắm, trắng hoặc vàng, thường có trên quốc huy của Scotland.

“À.” Cô mất chút thời gian để hiểu điều đó trước khi thêm vào, “Đừng có nói với chị là Theodore cũng nguyền rủa chúng đấy nhé?”.

“Chúng còn đáng sợ hơn cả hướng dương”, cậu xác nhận.

“Nhưng vẻ đẹp có thể được tìm thấy trong rất nhiều thứ, kể cả khi chúng là những thực vật có hại. Chúng ta phải nhìn chúng kỹ hơn. Có lẽ chị sẽ cho các em học vẽ những bức tranh về cây kế Nga trước khi mùa đông tới.”

Thực sự thì cậu không biết phải làm gì với cô gái hay là người phụ nữ này nhỉ? Người cho rằng kế Nga là loài cây xinh đẹp. Cậu luôn nghe thấy những lời nguyền rủa chúng trong suốt cuộc đời mình. Lạ lùng thay, cậu phát hiện ra chính mình đang quay lại nhìn chúng. Khi bắt gặp cậu đang làm điều đó, cô mỉm cười rạng rỡ khiến cậu trở nên bối rối. “Bên kia là đất của John”, cậu giới thiệu khi họ đi qua nó.

“Chị có nghe nói.”

“Họ hàng của em sống rải rác quanh vùng”, cậu tự nguyện chia sẻ, kinh ngạc với chính mình vì trước đây cậu luôn im thin thít trước mặt con gái. Nhưng cậu nhận ra mình rất thích trò chuyện cùng cô. “Khoảng hai mươi người gì đó, chưa kể đến các ông bà.”

“Ông bà ư?”

“Ông cậu và bà dì. Cũng có vài người.”

“Thật không thể tin được!”, cô thốt lên. “Những hai mươi người sao?”

Đầu cậu ngoẹo sang bên vì kinh ngạc, sau đó cậu cười lớn. Cậu chưa từng tưởng tượng nổi một giáo viên lại có thể thốt lên câu “Thật không thể tin nổi” như thế.

Khoảnh khắc đó, Kristian cũng quên mất từ trước tới giờ, cô là cô gái duy nhất mà cậu muốn giúp cô xuống xe lúc họ dừng lại ở sân trường. Ý tưởng chìa tay cho Brandonberg khiến cậu đỏ bừng mặt và nhộn nhạo trong bụng.

Cuối cùng, chỉ vì cậu đã cân nhắc quá lâu mà cô đã nhảy khỏi xe bằng một cú tung người hoạt bát, thầm hứa sẽ làm điều gì đó để chỉnh đốn lại phong thái của những người đàn ông nhà Westgaard, dù cho đó là thành tựu duy nhất của cô ở chốn này.

Từ sau xe, Kristian nhấc thang và theo cô băng qua sân trường, còn cô mang theo xô và giẻ lau.

Tới cửa, cô quay lại nhìn cậu. “Chúng ta quên chìa khóa rồi!”

Cậu ngạc nhiên nhìn cô. “Cửa không khóa. Ở đây chẳng ai khóa cửa cả.” Nói xong, cậu liền đặt chiếc thang xuống nền nhà.

“Không ư?”, cô lại nhìn về phía cánh cửa. Ở thành phố, cửa luôn luôn phải khóa.

“Đây, giờ thì nó đã mở. Chị có thể vào rồi.”

Khi tay chạm vào núm cửa, tim cô đập loạn xa, đầy hy vọng. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này rất nhiều năm rồi. Cô đã biết điều đó kể từ năm tám tuổi, rằng cô muốn trở thành giáo viên. Và không phải giáo viên ở một ngôi trường thành phố. Mà là một ngôi trường giống thế này, nơi dành riêng cho cô và chỉ mình cô chịu trách nhiệm cho sự dạy dỗ mà cô được trả lương.

Cô mở cửa và bước vào phòng chứa đồ hẹp rồi chậm rãi đặt thùng xuống. Sau đó, bằng tốc độ tương tự, cô mở cánh cửa tiếp theo để vào phòng học chính, cô đứng sững lại và say mê ngắm nhìn. Nó mộc mạc và tĩnh lặng như tờ. Trong không gian phảng phất mùi bụi phấn lẫn mùi của sự thách thức, thứ nếu như Linnea Brandonberg từng có những suy nghĩ của một cô bé quan tâm đến mọi thứ quanh mình, thì lúc này cô đã chấp nhận thách thức bằng trách nhiệm của một người đã thực sự trưởng thành.

“Ôi, Kristian, nhìn xem này...”

Cậu đã nhìn lớp học này cả nghìn lần trước đây. Giờ thứ mà cậu đang chiêm ngưỡng chính là cô giáo mới với ánh mắt mở to, háo hức nhìn khắp căn phòng.

Tim cô đập mạnh vì phấn khích. Phòng học này chẳng có gì đặc biệt so với hàng ngàn phòng học ở những ngôi trường khác. Nhưng nơi này thuộc về cô!

Quý cô Brandonberg.

Suy nghĩ này khiến cô choáng váng, cô đi dọc căn phòng rồi rụt chân lại khi một chú chuột chạy về phía mình, sau đó chuyển hướng phóng nhanh theo hướng ngược lại.

Cô ngạc nhiên dừng lại rồi hít nhanh một hơi, “Nhìn kìa! Hình như chúng ta có bạn”.

Kristian chưa từng quen cô gái nào không hét lên vì sợ hãi khi thấy chuột. “Về nhà, em sẽ kiếm một cái bẫy chuột và đặt giúp chị.”

“Cảm ơn, Kristian. Chị e là nếu chúng ta không làm thế, anh chàng đó sẽ ngốn hết toàn bộ số sách ở đây mất thôi, đấy là trong trường hợp nó vẫn chưa kịp làm thế.”

Cô chọn bừa một quyển sách từ trên giá, mở một trang bất kỳ rồi đứng đối mặt với Kristian và đọc to nội dung trên đó. Kristian chằm chằm nhìn cô, tự hỏi bằng cách nào một người lại có thể học được cách đọc như thế và ít nhiều hiểu được những gì người ta viết. Cậu nghĩ trong đời mình, cậu chưa từng quen cô gái nào thông minh hay xinh đẹp hơn cô, và lúc này đây, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều sau khi được cô truyền cảm hứng.

“Chị bắt đầu yêu thích nơi này rồi.” Giọng cô khẽ hơn, ghim ánh mắt sáng ngời, đầy quyết tâm vào Kristian.

“Vâng, cô giáo”, Kristian trả lời và chẳng nghĩ ra điều gì khác để nói. “Em sẽ chỉ cho chị những thứ còn lại, sau đó phải ra đồng.”

“Phần còn lại ư?”

“Ở ngoài. Đi thôi!” Cậu xoay người dẫn đường.

“Kristian.” Cậu dừng bước và quay lại khi nghe cô gọi tên mình.

“Dạy học không bao giờ là quá sớm, đúng không?”

“Đúng thế, chị Brandonberg, em cho là không.”

“Vậy ta sẽ bắt đầu từ những quy tắc lâu đời nhất trong tất cả các quy tắc. Đó là quy tắc phụ nữ luôn được ưu tiên.”

Mặt cậu ửng lên màu hoa hồng dại, móc ngón tay cái vào túi quần sau, rồi lùi bước, chờ cô đi qua. Khi đã ra khỏi cửa, cô lịch sự nói, “Cảm ơn Kristian. Em có thể cứ để cửa mở như thế. Bên trong hơi ngột ngạt”.

Ở bên ngoài, cậu chỉ cho cô vị trí những chiếc bơm và kho than trống ở phía tây. Những đồng lúa mì chen chúc nhau ở phần đất phía bắc và phía đông. Phía tây là một hàng gỗ gòn sừng sững, bên dưới là nhà vệ sinh nhỏ bằng gỗ với những hàng rào bằng lưới bảo vệ lối vào. Sân chơi có hai chiếc xích đu và một dải cỏ phẳng, trông như thể được sử dụng để làm sân bóng chày.

Khi họ đã khám phá xong toàn bộ sân trường, Linnea hướng ánh mắt lên đỉnh vòm, bốc đồng lên tiếng, “Chúng ta rung chuông đi, Kristian, để xem nghe thế nào”.

“Em sẽ không làm thế đâu, chị Brandonberg. Rung nó nghĩa là chị sẽ gọi toàn bộ nông dân ở đây rời khỏi giàn khoan để chạy đến giúp đỡ chị đấy.”

“Ồ. Đó là một tín hiệu cứu hộ sao?”

“Đúng thế. Cũng giống chuông nhà thờ, nhưng nó nằm cách đây ba dặm về hướng ngược lại.” Cậu chĩa ngón cái về hướng tây.

Cô lại cảm thấy mình thật trẻ con nên đề nghị, “Vậy chị chỉ cần chờ đến thứ Hai thôi nhỉ. Chúng ta có bao nhiêu học sinh ở đây?”.

“Khó nói lắm. Khoảng một tá. Cũng có thể là mười bốn. Đa số đều là anh em họ của em.”

“Cuộc sống của em khác quá, em có rất nhiều họ hàng sống quanh mình. Còn ông bà chị mất hết rồi, chị cũng không có cô dì chú bác nào ở trong nước, vì thế, chủ yếu chị sống với cha mẹ và hai cô em gái thôi.”

“Chị có em gái ư?”, cậu hỏi. Cảm thấy tự hào vì đã được cô kể cho nghe điều gì đó riêng tư.

“Hai người. Một đứa bằng tuổi em, tên Carrie. Một đứa kém em bốn tuổi. Tên thật là Paulie nhưng vì con bé đang ở độ tuổi phát triển...” Cô đột nhiên mô phỏng lại tư thế mím môi phồng má, bụng phình ra. “Thế nên cả nhà gọi nó là Bé Mập.”

Kristian bật cười, cô cũng thế.

Không, cậu thực sự không biết nhiều về sự thay đổi của những cô gái. Cậu chưa từng để ý đến chúng trước đây. Ngoại trừ đôi khi cậu phải để ý để tránh đụng mặt với chúng.

Cho tới giờ phút này.

Brandonberg lấy lại nghiêm túc và tiếp tục, “Con bé không thích cả nhà trêu chọc nó, và chị cho là thi thoảng cả nhà đùa hơi quá, nhưng cả Carrie lẫn chị cũng đều phải trải qua quãng thời gian chịu đựng sự trêu chọc như vậy, và chẳng ai bị tổn thương cả”.

Thật khó để cậu tưởng tượng ra hình ảnh béo lùn của cô. Cô gái trước mặt cậu lúc này mảnh mai và nhỏ bé, là một trong số những phụ nữ hoàn hảo nhất mà cậu từng gặp.

“Chị nàm sao mà béo và lùn được chứ.”

“Làm, không phải nàm”, cô vô thức sửa, sau đó thêm vào, “Ồ, thế mà có đấy. Chị rất vui vì em đã không nhìn thấy chị lúc đó!”.

Đột nhiên cậu nhận ra mình đã tốn bao nhiêu thời gian để la cà với cô ở nơi này. Cậu liếc mắt nhìn về phía cánh đồng, móc ngón tay cái lên túi quần sau, nuốt nước bọt. “Nếu chị không cần gì nữa thì em... em phải trở lại để giúp cha và bác John.”

Cô nhanh chóng quay một vòng rồi ra hiệu cho cậu rời đi. “Dĩ nhiên rồi, Kristian. Chị có thể tự lo liệu được. Chị có hàng tá thứ phải làm để giữ cho mình bận rộn. Cảm ơn em đã đưa chị tới đây và chỉ cho chị mọi thứ.”

Khi Kristian đã rời đi, cô trở lại phòng học, háo hức chuẩn bị làm việc. Cô dành cả buổi sáng để quét dọn và lau chùi. Đến giữa trưa, cô nghỉ ngơi một chút và ngồi trên những bậc thềm để thưởng thức bữa trưa mà Nissa đã chuẩn bị cho mình trong một chiếc hộp nhỏ bằng thiếc. Linnea thư giãn dưới ánh mặt trời và mơ mộng tới thứ Hai sẽ thú vị thế nào khi cô gặp nhóm học sinh đầu tiên trong đời. Cô tưởng tượng rằng một vài đứa có thể sẽ háo hức, tiếp thu những gì cô dạy, trong khi vài đứa khác sẽ rụt rè và cần được khuyến khích, động viên, rồi vẫn có những đứa cứng đầu và cần được dạy bảo cũng như bị cấm đoán vài thứ.

Suy nghĩ của cô chuyển sang John và Theodore, hai anh em họ có tính cách trái ngược hoàn toàn. Đừng phá hỏng một ngày tươi đẹp của mày với những suy nghĩ về Theodore, cô tự mắng bản thân. Nhưng khi bắt đầu lang thang xuống khu vực bơm nước để lấy một ly nước mát và rửa tay, cô phát hiện ra mình đang chăm chú nhìn về hướng tây. Toàn bộ những cánh đồng phía xa mà cô có thể thấy đều thuộc về hai người họ. Đâu đó ngoài kia, họ đang thu hoạch lúa với sự giúp đỡ của Kristian.

Đất đai nơi này rất rộng, phần lớn không có cây cối. Có thể với một số người, ở đây thật hoang vắng, nhưng với Linnea, khi nhìn lên bầu trời trong xanh và quan sát những cánh đồng thẳng tắp xa tít chân trời, cô chỉ nhìn thấy một vẻ đẹp không biên giới.

Mẹ cô luôn nói với cô rằng cô đã được Thượng Đế trao tặng cho một món quà là sự lạc quan, vì cô luôn luôn tìm ra điểm tốt ở mọi thứ. Vào giai đoạn tăm tối nhất cuộc đời, cô cũng có thể tìm được lối thoát và nắm gọn nó trong lòng bàn tay. Sau này, mẹ cô cũng phải đồng ý với cha cô rằng đã đến lúc cô phải từ bỏ trò trẻ con như thế. Nhưng trí tưởng tượng là thứ rất kỳ diệu. Nó mang cô đến những nơi mà cô sẽ không bao giờ thấy và cho cô những cảm giác mà cô sẽ chẳng thể được trải nghiệm theo bất cứ cách nào. Và nó khiến cô hạnh phúc.

Cô ngồi lên xích đu, đung đưa và để chính mình trượt vào thế giới kỳ ảo của riêng cô.

“Xin chào Lawrence. Em không nghĩ được gặp lại anh sớm thế này.”

Hôm nay, Lawrence mặc bộ trang phục như một công tử thực thụ, đội chiếc mũ rơm gọn gàng, mặc sơ mi kẻ sọc đỏ trắng và quần yếm đỏ tươi.

“Anh đến để đưa em đi dã ngoại.”

“Đừng ngốc thế, em không thể băng qua một cánh đồng chỉ để đi dã ngoại cùng anh. Giờ em đã có một ngôi trường để dạy, ngoài ra thì lần gần đây nhất, anh đã bỏ em lại với một đống hỗn độn. Em không hài lòng chút nào với anh.” Cô bĩu môi theo cách duyên dáng nhất có thể.

Lawrence bước ra sau chiếc xích đu, giữ nó ngừng lại, đặt tay lên eo cô như thể muốn cô bước xuống khỏi ghế ngồi bằng gỗ.

“Anh biết một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta”, anh khẽ nói, khuyến khích và mời mọc.

Cô bám vào dây thừng, cười trêu chọc, những âm thanh du dương trải dài trên bãi cỏ...

Hiệu trưởng nhà trường, Frederic Dahl, đánh chiếc xe ngựa vào con đường dẫn đến trường học số 28 và chứng kiến cảnh tượng bắt mắt nhất trên đời đang chờ đợi để chào đón ông. Một cô gái trẻ trung và uyển chuyển trong chiếc váy màu xám cùng sơ mi trắng, bám vào sợi dây thừng của một chiếc xích đu và xoắn nó vào giống một cái bánh vòng, về bên trái, sau đó về bên phải.

Băng qua bãi cỏ, ông nghĩ mình đã nghe thấy tiếng cười, nhưng kiểm tra một lượt khu vực xung quanh, ông biết chẳng có ai quanh đây cả. Chiếc xích đu dừng lại, cô co gối và tiếp tục đung đưa.

Cô bé đang nói chuyện với ai đó, nhưng ai mới được chứ?

Ông dừng ngựa, thắng dây cương và xuống xe.

“Xin chào!”, ông lên tiếng.

Linnea khựng lại và nhìn qua vai. Trời ơi, lại bị bắt quả tang rồi!

Cô nhảy xuống, vuốt lại váy, mặt ửng đỏ.

“Tôi đang tìm cậu Brandonberg.”

“Vâng, có vẻ như ai cũng có thể là anh ta quanh khu vực này, nhưng ngài sẽ cần phải dừng ở tôi thôi. Tôi chính là Brandonberg.”

Khuôn mặt ông hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề phật ý. “Còn tôi là Hiệu trưởng Dahl. Tôi đã sai lầm vì không làm rõ điều này trong lúc trao đổi thư từ. Chà, thực là một bất ngờ thú vị!”

Hiệu trưởng Dahl ư! Cô cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn. “Ôi, Ngài Dahl! Tôi xin lỗi. Tôi không nhận ra ngài!”

“Tôi đến để mang cho cô một số vật dụng cần thiết và đảm bảo cô đã có chỗ ở ổn định.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Mời ngài vào trong. Tôi...” Cô bật cười lo lắng và ra hiệu về phía chiếc váy lấm bẩn của mình. “Tôi đang dọn dẹp, thứ lỗi cho diện mạo của tôi lúc này.”

Dọn dẹp sao? Ông nghĩ, liếc qua vai nhìn lại khi họ tiến về phía phòng học. Nhưng ông vẫn không phát hiện ra ai khác quanh đây. Bên trong là một chiếc thang đang dựa vào tường, sàn nhà bằng gỗ thô vẫn ẩm ướt. Cô quay ngoắt lại đối diện với ông, siết chặt tay và thốt lên, “Tôi yêu nơi này! Trường học đầu tiên của tôi, và tôi cũng rất phấn khởi! Tôi muốn gửi lời cảm ơn ông vì đã giới thiệu tôi tới hội đồng nhà trường nơi đây”.

“Cô đã có bằng tốt nghiệp. Vì thế đừng cảm ơn tôi. Cô hài lòng với chỗ ở hiện tại ở nhà Westgaard chứ?”

“Tôi... tôi...” Không muốn để Dahl có ấn tượng rằng ông đã thuê phải một kẻ thích phàn nàn nên cô nói, “Vâng, rất tốt. Mọi thứ đều ổn cả!”.

“Tốt lắm. Tôi được yêu cầu phải điều tra tài sản thường niên hằng năm vào thời gian này, vì thế cô cứ tiếp tục công việc của mình, tôi sẽ phụ một tay khi xong việc.”

Cô nhìn bóng ông rời đi, mỉm cười với Ngài Dahl thực thụ, người mà chẳng có chút bảnh bao nào như trí tưởng tượng của cô. Ông cao không quá mét rưỡi, to như một cái thùng chứa nước mưa, và cái đầu hói như thể bị cạo.

Lúc bóng ông khuất dạng, cô đặt một tay lên bụng, tay còn lại che đi nụ cười.

Những hiệp sĩ chỉ tỏa sáng trong bộ giáp khi người ta mơ về họ, Brandonberg. Đầu tiên là Theodore Westgaard, giờ là người này.

Ông kiểm tra bên ngoài tòa nhà, trong kho, và thậm chí cả nhà vệ sinh trước khi quay trở lại vào bên trong để làm điều tương tự. Khi xong việc, ông hỏi, “Anh Westgaard đã đề cập về vấn đề than đốt với cô rồi chứ?”.

“Than đốt sao?”, cô ngây ra hỏi.

“Kể từ trận bão tuyết năm 1888 khi một vài trường học bị kẹt cứng vì không chuẩn bị gì, tiểu bang đã ra luật rằng trường học phải trữ đủ số gỗ hoặc than trước ngày mùng Một tháng Mười, để học sinh và giáo viên có thể cầm cự cho tới mùa xuân.”

Cô không hề có bất cứ khái niệm nào về chất đốt. “Tôi xin lỗi. Tôi đã không biết điều đó. Vậy Ngài Westgaard có cung cấp than cho chúng tôi không?”

“Từ trước tới giờ, cậu ấy đều làm điều này. Đây là thỏa thuận giữa cậu ấy và nhà trường. Họ có thể trả cho bất cứ ai họ muốn để người đó mang than tới đây, nhưng công việc của tôi là kiểm tra xem việc này đã được thực hiện hay chưa.”

“Ngài Westgaard đang làm việc ngoài đồng. Ông có thể đi tìm ngài ấy và hỏi xem.”

Ông đánh dấu vào cuốn sổ mang theo và trả lời, “Không, điều đó không cần thiết. Tôi sẽ kiểm tra một lần nữa trong vòng hai tuần tới, và sẽ ghi chú lại chỗ này để nhắc mình kiểm tra lại. Trong thời gian đó, tôi sẽ đánh giá cao nếu như cô nhắc nhở cậu ấy về việc này”.

Cô thực sự chẳng muốn phải nhắc Theodore Westgaard về bất cứ điều gì, nhưng chỉ gật đầu và đảm bảo với Hiệu trưởng Dahl rằng mình sẽ để mắt đến chuyện này.

Ông mang cho cô những vật dụng cần thiết như phấn viết, mực và một quyển sổ dành riêng cho giáo viên. Cô cung kính nhận chúng, miết lòng bàn tay lên lớp bìa cứng màu đỏ. Khi quan sát cô, ông nhận thấy ở cô nhiều điều hơn chỉ là một đứa trẻ phù phiếm, mơ mộng trên chiếc xích đu khi ông tới nơi. Ông có linh cảm rằng cô chính là người được chọn.

“Như cô đã biết, cô Brandonberg, lớp học sẽ bắt đầu từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều, và nhiệm vụ của cô bao gồm cả việc nhóm lửa đủ sớm để có thể sưởi ấm lớp học khi lũ trẻ tới nơi, đồng thời giữ cho nơi này luôn luôn sạch sẽ, xúc than nếu cần thiết, và trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống cộng đồng xung quanh cô, từ đó, cô sẽ biết về gia đình của những đứa trẻ mà mình dạy dỗ. Cô sẽ thấy điều cuối cùng chính là điều dễ thực hiện nhất trong tất cả. Họ đều là người tốt. Những người trung thực và làm việc chăm chỉ. Tôi tin cô sẽ nhận được sự hợp tác và giúp đỡ từ họ. Nếu cần thêm bất cứ điều gì và không thể tìm được tôi nhanh đủ để đáp ứng, thì cô hãy hỏi họ. Tôi cho rằng cô chắc chắn sẽ nhận ra chẳng có ai ở nơi này nhận được nhiều tôn trọng hơn một giáo viên.”

Miễn đó là đàn ông, cô nghĩ. Nhưng, dĩ nhiên, cô không nói ra điều đó. Sau khi nói lời tạm biệt, cô dõi theo Dahl quay trở lại xe. Nhưng trước khi ông tới nơi, cô dùng một tay che mắt và gọi lớn, “À, Ngài Dahl này!”.

“Sao vậy?” Ông tạm dừng và quay lại.

“Chuyện gì đã xảy ra với giáo viên và học sinh ở đây khi họ chẳng còn chút nhiên liệu nào trong cơn bão tuyết năm 1888?”

Ông nhìn chằm chằm cô dưới ánh nắng ấm áp của tháng Chín. “Cô không biết ư? Rất nhiều người đã chết cứng vì lạnh trước khi họ kịp nhận được giúp đỡ.”

Một cơn rùng mình xuyên qua người cô, cô nhớ tới lời khuyên của Theodore khi họ đối mặt với nhau ở bến tàu. “Trường học không phải chỉ là nơi khắc những con số lên bảng, cô gái nhỏ! Mà còn phải đi bộ hàng nhiều dặm, và mùa đông nơi đây rất khắc nghiệt!”

Vậy ra không phải anh cố tình hù dọa cô. Lời cảnh báo của anh đáng được trân trọng. Cô nhìn ra xa, tít tắp về phía những cánh đồng trong gió, tưởng tượng tới cảnh đồng bằng trơ trọi chẳng có gì ngoài tuyết, gió Bắc Cực, và cuộc sống của mười bốn đứa trẻ phụ thuộc vào cô trong lúc chờ đợi sự giúp đỡ.

Cô không thể tìm thấy bất cứ sự an ủi nào trong tưởng tượng. Cô cần phải giữ tỉnh táo và kiên quyết khi điều đó xảy ra.

Dù thế thì cũng thật khó có thể hình dung nổi điều đó khi cô đang đứng đây, trên bậc thềm, dưới ánh nắng ấm áp chiếu trên mái tóc, khi những con rắn sọc đen đang chơi trò ẩn náu trong những cái hốc, những chú chiền chiện miền Tây hót líu lo, chim sẻ thưởng thức hạt giống cây kế, và những cây lúa thì chậm rãi vui đùa trong gió.

Tuy nhiên, cô quyết định sẽ lập tức nói chuyện với Theodore về chất đốt, và đồng thời nói Nissa tích trữ một số khẩu phần ăn khẩn cấp cho nhà trường...

Chỉ để đề phòng trường hợp đó.