Lê Bảo Ngọc mang một cái tên quý giá vô ngần mà không có được một đồng trinh Bảo Đại trong túi. Mũi tẹt, mồm xếch, da đen như củ súng, Bảo Ngọc không có gì là vẻ một hòn ngọc quý: Người nào đã đặt cho y cái tên diễm lệ kia chỉ là một nhà khôi hài.
Bảo Ngọc phải ra trước vành móng ngựa vì hai tội: ăn cắp và du đãng. Không tiền, không cửa, không nhà, không nơi trú ẩn, từ tội du đãng đến tội ăn cắp chỉ có một bước con. Bảo Ngọc đã bước qua bước ấy.
ÔNG CHÁNH ÁN - Anh làm nghề gì?
Nhanh nhẹn như con cắt, một đức tính của quân móc túi, Bảo Ngọc vừa cong ngón tay trỏ ra hiệu mổ cò, vừa trả lời gọn ghẽ:
BẢO NGỌC - Cò quay... Tôi làm nghề cò quay.
ÔNG CHÁNH ÁN - Cò quay! Anh lại thú ra một tội nữa: tội gá bạc. May cho anh mà ông biện lý không buộc cho anh tội ấy. Ngoài cò quay, anh làm nghề gì lương thiện để kiếm ăn?
BẢO NGỌC - Bẩm, trước con đi ở...
ÔNG CHÁNH ÁN - Trước là bao giờ? ở với ai?
BẢO NGỌC - Bẩm ba năm về trước.
Cử tọa cười, ông chánh án cũng cười.
- Không nói chuyện đời xưa. Lúc bị bắt, anh làm gì?
- Bẩm, làm cò quay.
Cái vòng luẩn quẩn khó lòng mà Bảo Ngọc ra khỏi được.
ÔNG CHÁNH ÁN - Còn tội ăn cắp chai nước hoa, anh có nhận nốt không?
BẢO NGỌC - Bẩm, con oan.
ÔNG CHÁNH ÁN - Oan, được. Gọi người làm chứng vào đây.
Người làm chứng ôn tồn kể lại câu chuyện.
Bán hàng ở hiệu Gô đa, một hôm anh ta trông thấy Bảo Ngọc vẩn vơ trước gian hàng nước hoa. Nhân lúc mọi người để ý nơi khác, Bảo Ngọc nhớn nhác nhìn chung quanh, rồi mở tủ lấy trộm một chai nước hoa Coty...
BẢO NGỌC (liến thoắng) - Con có cầm chai nước hoa thật, nhưng quả thực con không ăn cắp. Con thấy một bà đầm mở tủ lấy nước hoa ra xem, thì con cũng mở tủ lấy chai ấy ra ngắm chơi mà thôi.
ÔNG CHÁNH ÁN (không cười) - Ngắm chơi... anh oan thật. Giá thử anh thấy bà đầm kia thò tay vào ví tiền, thì chắc anh cũng nhấc sẽ cái ví của bà ta, mà lấy tiền ngắm chơi... Anh chỉ có một tội: là có cái tính hay bắt chước của đàn cừu...
BẢO NGỌC (ngơ ngác không hiểu) - Quả thật thế.
ÔNG CHÁNH ÁN (mỉm cười) - Giờ thì tôi cũng bắt chước người làm chứng đổ cho anh cái tội ăn cắp và phạt anh hai tháng tù.
Ôm mối hận, Bảo Ngọc lui ra trở về nhà pha để ngầm nghĩ về sự tai hại của tính hay bắt chước: Trong hai tháng, chắc Bảo Ngọc nhiều thì giờ ngắm chơi... ngắm chơi bát cơm hẩm với khúc cá mắm.