Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn cả vào đầu Nguyễn Văn Lập: mặt to, tai lớn. Lập có vẻ đường hoàng bệ vệ đáng kính: ai dám bảo Lập là tên ma cô.
Nhưng sự thực hay trớ trêu; con người có vẻ đạo đức ấy bị lôi ra tòa vì làm cái nghề vô sỉ ấy. Ngập ngừng bước ra trước vành móng ngựa, Lập cúi gầm mặt xuống.
ÔNG BIỆN LÝ - Sao cúi mặt xuống thế kia? Ngửng đầu lên nào! Ngửng lên cho người ta biết mặt một nhà đạo đức...
Nghe câu khen mỉa, Lập càng cúi gầm mặt xuống như muốn tìm đường độn thổ.
ÔNG BIỆN LÝ - Thế nào? Anh cùng biết xấu hổ à?
LẬP - Bẩm, có.
ÔNG CHÁNH ÁN (mỉm cười) - Có... thế cố nghĩa là anh nhận tội...
LẬP - Bẩm không, con oan...
ÔNG CHÁNH ÁN - Oan thì việc gì mà phải xấu hổ.
Con người giàu tình cảm như thế mà không thành thi sĩ, cũng lạ thật! Con người biết liêm sỉ như thế, biết liêm sỉ đến nổi... Chỉ nghe thấy cũng ngại ngùng.
Ai dám bảo hắn làm nghề đi dắt gái cho người.
Không may cho Lập một gái trong đám giang hồ, lại cứ nằng nặc đổ tội cho Lập. Tên cô là Thị Đào. Tuy đôi má cô hết mơn mởn như đào tơ, cô cùng chưa đến nỗi nạ dòng.
Người cô tròn và ngắn, cô giống quả đào về hình thể, nếu không giống về nhan sắc.
Trái lại với Lập, Đào không chút thẹn thò. Cô quay lại nhìn cử tọa, như muốn tìm ý trung nhân rồi ra vẻ lão luyện, cô kể lại rành mạch.
THỊ ĐÀO - Tôi làm cho chưởng Lở. Nhà tôi ở bên sông, một cái nhà bè sạch sẽ. Hằng ngày Lập đứng với tôi ở trên đê Yên Phụ... đợi khách. Được khách chúng tôi xuống thuyền. Lập chở chúng tôi về...
MỘT KHÁN GIẢ - Đào nguyên!
Thị Đào ngoảnh lại, đưa một cái liếc dao cau rồi thị nói tiếp:
THỊ ĐÀO - Hôm ấy, người khách chúng tôi chẳng may lại là một người mật thám... Lập bị bắt. Còn tôi, mấy hôm nay, tôi đã trở về chốn cũ, một cái nhà bè sạch sẽ...
Cô quay lại tươi cười nhìn cử tọa một lần nữa, như có ý trình diện với một số người có thể... tìm đến chỗ đào nguyên sạch sẽ của cô.
Còn Lập, tòa ban cho tám tháng tù. Lập lạnh lùng bước về nơi nhà đá lạnh lùng không thể so với nơi đào nguyên được.