Bỗng mọi người đều chú ý. Chú ý đến ông nghị Balăngxoa đương hoa chân hoa tay ở trước vành móng ngựa, cả tiếng thốt ra những câu nửa Tây, nửa ta:
- Ta là un bon voi sin (một người láng giềng tốt).
Nghe nói, người làm chứng (tức là người đi thưa), một ông Tây béo múp đứng bên cạnh bĩu môi tỏ vẻ hoài nghi:
- Một người láng giềng tốt! ông chỉ nói khôi hài.
ÔNG CHÁNH ÁN - Ông không có quyền nói với người bị cáo, ông chỉ có quyền nói với tòa.
ÔNG TÂY (buồn rầu) - Xin tòa lượng xét. Tôi đi tìm một người láng giềng tốt đã ba năm nay. Lần đầu, tôi gặp một ông tham tá An Nam, ông ta hiền lành, nhưng có một đàn con và một bà vợ lắm mồm. Hễ tôi chợp mắt đi, là bà ta lên tiếng the thé nhắc cho tôi biết rằng mười hai giờ trưa là giờ để nói cho hả hơi. Lũ con bà luôn luôn nhắc tôi rằng không nên ngủ, chỉ nên nô đùa. Nhưng khốn một nổi, tôi không phải là trẻ con. Tôi đành giã từ ông tham hiền lành, đi tìm một người láng giềng tốt khác. Tôi bèn gặp một ông làm bánh tây, nên cứ độ một giờ đêm là tôi phải trở dậy cùng ông để đốt lò bánh. Duy tôi không được chia lãi với ông. Tôi lại phải dời đi nơi khác. Tôi gặp ông nghị này, được hai điều: điều thứ nhất, ông diễn thuyết cả ngày; điều thứ hai, những con ễnh ương (crapauds bumes) ông nuôi, chúng Nó cùng diễn thuyết, nhưng cả đêm.
ÔNG NGHỊ - Ểnh ương! Ông bảo tôi nuôi ểnh ương!
ÔNG TÂY - Phải, ểnh ương! Và ông nuôi toàn giống vật quái gở: công, gà gô, vẹt... cái bể nước đựng hòn đá rêu của ông chẳng để nuôi ểnh ương là gì? Đêm Nó cứ lên tiếng một: Coọc...! Nghe não ruột thê thảm lắm.
ÔNG NGHỊ - Bể cạn của tôi chỉ nuôi cá vàng. Hay cá vàng bên nước ông gọi là ễnh ương chăng? Nếu thế thì chỉ bên nước ông Nó mới kêu, ở bên nước tôi, Nó chỉ biết lượn.
ÔNG CHÁNH ÁN - Cá vàng là cá vàng, ễnh ương là ễnh ương, nhầm thế nào được. Còn việc gà của ông gáy buổi trưa, ông có nhận không?
ÔNG NGHỊ - Cái ấy có. Nhưng Nó muốn gáy, thì có biết đâu trước mà bịt mỏ Nó lại.
ÔNG CHÁNH ÁN - Không biết. Gà của ông gáy, ông chỉ chịu trách nhiệm, ông phải cấm Nó gáy trong những giờ cấm các tiếng động...
ÔNG NGHỊ - Nhưng Nó không nghe tôi...
ÔNG CHÁNH ÁN - Nó không nghe ông à? Thì ông có hai cách: một là làm thịt Nó đi (cách này giản tiện hơn), hai là trả ba quan tiền phạt như hôm nay. Còn ễnh ương kêu, không đủ chứng cớ, tòa tha.
Ông nghị hằn học ra về, thề không nuôi gà nữa. Ông Tây làm chứng cũng hằn học ra về, đi qua cửa ông nghị để nghe tiếng ễnh ương kêu. Lúc đến hàng giậu, ông nhìn vào bể cá vàng. Bỗng có tiếng từ trên cao xuống: Coọc...! Nghe rất thê thảm não ruột. Ông Tây ngước mắt nhìn lên mái nhà: Con ễnh ương của ông là... một con công.