• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Tuyển tập Hoàng Đạo
  3. Trang 20

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 19
  • 20
  • 21
  • More pages
  • 70
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 19
  • 20
  • 21
  • More pages
  • 70
  • Sau

KHẢI HOÀN MÔN

- Tên cái gì?

- Chốc nữa tôi sẽ nói.

Câu trả lời đem sự ngạc nhiên tới giữa tòa. Ông chánh án quắc mắt nhìn xuống, viên thông ngôn cả tiếng lấn mắng tát vào mặt bị cáo nhân, một người mảnh khảnh trong chiếc áo the tàng, có bộ râu dê với hai con mắt tuyền lòng trắng.

- Chốc với lát gì? Nói ngay!

Điềm đạm, người bị cáo, nhìn viên thông ngôn, rồi nhìn ông chánh tòa, rồi lại nhìn lên trần một lúc lâu mới buông câu trả lời ngô nghê.

- Ừ thì nói: tên là Tích, Nguyễn Văn Tích, làm nghề phù thủy, bị tù.

- Anh có đánh đội xếp không?

Tích lắc đầu một cách thiểu não, không nói gì.

ÔNG CHÁNH ÁN - Anh chối, nhưng chứng cớ còn đây, tôi nhắc lại cho anh nghe. Hôm ấy là hôm khánh thành hội chợ Hà Đông. Một người đội xếp Tây dẹp đường cho ô tô chạy; ai nấy đều nghe lời, duy có anh cứ ngồi lì ở dưới cái khải hoàn môn... người ta nói ngon ngọt thế nào cũng không đi.

NGUYỄN VĂN TÍCH (nhăn mặt) - Ngon ngọt!

Rồi anh giơ tay lên xoa má một lúc mới nói tiếp:

- Tôi ngồi mua lụa.

ÔNG BIỆN LÝ (mỉm cười) - Lụa nào ở dưới cái khải hoàn môn mà mua. Chẳng qua anh tưởng ngồi dưới nó sẽ được người ta rước sách nên không chịu rời chứ gì!

Tích mỉm cười, nhưng không biết là cái mỉm cười ngây ngô thành thực của người mất trí khôn hay cái mỉm cười tinh ranh của nhà hài hước.

ÔNG CHÁNH ÁN - Người đội xếp Tây đuổi anh, anh không đi, lại sừng sộ với người ta, lấy ô đập người ta sứt cả trán, lại đấm đá người ta nữa. Hỏi anh, anh chỉ cười mà bảo: “Tao không nói, rồi sau ta mới nói cho mà biết”. Bây giờ đến lúc anh nói rồi, thì anh nói đi.

Thấy Tích chỉ mỉm cười, ông chánh án nổi giận:

- Anh giả vờ điên. Được!

Bỗng có một người đàn bà nhà quê bước ra trước vành móng ngựa, trông ông chánh án mà khấn vái sì sụp.

- Chị muốn gì?

- Bẩm tôi là vợ Tích. Bẩm chồng tôi điên.

- Điên thật à?

- Bẩm hơi điên thôi ạ... Từ ngày chồng tôi đâm ra nhảy đồng, hầu bóng, cứ nói lảm nhảm suốt ngày, lúc nào cũng lẩm bẩm thần thánh, ma quỷ và những sự nhảm nhí khác.

Thị báng bổ thần thánh mà không biết. Có lẽ vì thế nên thánh giận, xui ông chánh án phạt chồng chị mười tháng nhà pha, tuy ông chánh án không biết thánh là ai.