ĐÀO VĂN TÍNH bị buộc vào tội ăn cắp đương ngồi xổm, nhìn qua cửa kính, theo đám mây trắng tự do trôi trên vòm trời, bỗng bị người sen đầm lác một cái mạnh, xách lên dúi vào phòng luận tội.
- Đào Văn Tính! Có ăn cắp không?
Nhìn ông chánh án bằng con mắt oán hận - Tính trả lời sẳng:
- Không? Tôi oan.
ÔNG CHÁNH ÁN - Ngựa về chuồng cũ còn kêu oan nỗi gì! Anh có tiền án rồi, phải không?
Tức tối, Tính đáp:
- Có! Ba tháng về tội ăn cắp.
Cử tọa cười, ông chánh án cười. Nhưng không rỏ cười Tính thực thà thú tiền án, hay cười Tính điêu ngoa đã có tiền án mà còn kêu oan. Còn Tính cứ khăng khăng một mực:
- Bận này tôi oan.
Nhưng người làm chứng lại không cho là oan. Người làm chứng là một cô béo trục béo tròn, thân thể nứt căng ra trong chiếc áo trắng kiểu tân thời mặc chẽn, cổ quấn chiếc khăn san lụa màu lá mạ: Chiếc khăn như ngạc nhiên không hiểu làm sao lại quấn cái cổ nục nạc và đen đủi của cô kia.
Cô giơ tay lên thề:
- Tôi xin nói thật. Tên tôi là Nguyễn Thị Tròn.
Cử tọa cười. Đến Tính cũng phải nhếch mép. Duy cô Tròn vẫn trịnh trọng nói:
- Hôm ấy, tôi đứng trên gác, chợt nhìn thấy ở đầu phố, cách nhà tôi hai bước, trên cổ một ả giang hồ đứng tán với tên này, chiếc khăn san của tôi mất hai hôm trước.
Vừa nói, cô vừa chỉ lên chiếc khăn lá mạ quấn trên cổ, rồi từ đấy, cô nắm lấy nó không rời ra nữa, hình như sợ nó lại bay mất.
ÔNG CHÁNH ÁN (hỏi Tính) - Đó, anh còn chối nữa thôi?
Tính lắc đầu, buồn rầu đáp:
- Bẩm thật con oan. Con vừa mới ở nhà pha ra được mấy hôm, đương hóng mát ở phố Hàng Mắm thì bỗng... con thấy Thị Hiền, nhân tình củ của con. Mừng mừng, tủi tủi, hàn huyên kể lể. Thị Hiền vẫn cái áo sờn vai đã cũ với chiếc giầy rách mép, duy thêm chiếc khăn san phấp phới, còn mới tinh. Ngạc nhiên, con khen, “Cái khăn đẹp nhỉ?” Liếc mắt, Thị Hiền trả lời: “Cũng khá”. Câu chuyện mới đến đấy thì bổng đùng đùng cô béo tròn này chạy lại, hùng hổ rút phăng chiếc khăn san mà cô nhận là của cô, rồi tóm lấy con mà kêu đội sếp. Người ta xúm đông lại xem. Thị Hiền lẩn đi lúc nào không rõ. Chỉ còn con ngơ ngác, ức tắc không biết nói làm sao được.
ÔNG CHÁNH ÁN - Vậy hóa ra vì cuộc gặp gỡ tình cờ...
TÍNH - Bẩm, gặp gái ạ. Bẩm, con vừa ở ngõ ra gặp ngay gái, nên bây giờ mới phải...
ÔNG CHÁNH ÁN - Trở lại chuồng cũ.
Rồi ông mỉm cười, và như muốn tỏ cho Tính biết rằng ra ngõ gặp gái không phải là một điềm xấu, ông tuyên án tha bổng.