Đứng nhớn nhác trước vành móng ngựa, Lê Văn Lâm trông có vẻ “khả nghi" lắm: Con mắt trắng dã, cập môi thâm với hình dung lấm lét của y cũng đủ khép y vào tội ăn cắp rồi.
ÔNG CHÁNH ÁN (nhìn Lâm tủm tỉm cười)
- Thế nào? Anh có nhận ăn cắp một cái ví của người ta không?
LÂM (giương to hai con mắt, sợ hãi nhìn ông chánh án)
- Bẩm không, con có ăn cắp ở đâu?
- Còn ở đâu nửa! ở Hà Nội chứ đâu...
LÂM (luống cuống) - Bẩm, con chưa hề ra Hà Nội.
ÔNG CHÁNH ÁN (cười) - Anh chưa hề ra Hà Nội. Anh không nói dối được đâu! Biết điều thì nói thật đi thôi.
LÂM (càng luống cuống) - Bẩm, con nói thật ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN - Được, anh chối. Vậy anh chưa bao giờ ra chợ Đồng Xuân?
LÂM - Bẩm có ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN (cười) - À!
LÂM - Bẩm, con xem chợ hôm qua ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN (thất vọng) - Được lắm, anh muốn chống chế. Nhưng, chứng cớ còn rành rành ra đây (giở hồ sơ) - Thị Mai, người mất cắp, ra chợ Đồng Xuân mua cam, đương cúi xuống chọn thì có một người đến cắt túi và lấy mất cái mề gà... Người ấy là anh.
LÂM (sợ hãi) - Bẩm, bẩm không ạ. Bẩm, con không biết Thị Mai là ai, mà cũng không biết cắt túi ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN (nổi giận) - À anh không biết! Thị Mai, ở Sở Cẩm, đã nhận được mặt anh rồi!
LÂM - Bẩm con không được ra Sở Cẩm ạ...
ÔNG CHÁNH ÁN - Anh không ra Hà Nội, anh không ra chợ Đồng Xuân, anh không ra Sở Cẩm, anh chối hết. Đợi lát nữa, thì có lẽ anh cũng không ra tòa nữa; mà anh cũng không phải là tên Lê Vân Lâm nữa.
LÂM - Bẩm con là Lê Văn Lâm ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN (chế nhạo) - Anh cũng còn biết thú nhận nữa à? (lật hồ sơ lấy một cái thẻ thuế thân) - Còn cái thẻ này, anh có nhận là của anh không?
LÂM (ngạc nhiên) - Bẩm... thẻ của con... đánh mất ạ.
À ra vậy. Ông tòa bỗng hiểu: Tên kẻ cắp đã dùng thẻ thuế thân của Lâm để lừa thần Công lý... Còn Lâm, thiếu chút nữa thì đã vào nhà pha thay bạn.
Cho nên, lúc tòa tuyên án tha bổng, Lâm nhẹ nhàng bước ra, hớn hở. Lúc ấy, con mắt trắng, cái môi thâm của y... không còn có vẻ mặt khả nghi nữa: Y dáng dấp, hình dung quả là một người lương thiện.