Bị cáo nhân bảy người đứng sắp hàng chữ nhất trước vành móng ngựa. Nhưng cũng như trong cái nghị viện, họ chia ra làm hai phái, phản đối nhau, thù hằn nhau: Phái tả và phái hữu. Phái tá là vợ chồng phó lý Mùi, phái hữu là vợ chồng, con cái nhà trương tuần Kiệm. Thoáng thấy họ lườm nguýt nhau trước tòa cùng biết óc họ đương mắc mứu một mối hờn vô hạn.
ÔNG CHÁNH ÁN (nghiên cứu) - Các người là láng giềng nhau, mà không biết ăn ở cho êm thắm, lại đi đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu là nghĩa làm sao?
PHÓ LÝ MÙI - Bẩm ba tòa quan lớn, thật quả chúng con không trêu nó ạ.
TRƯƠNG KIỆM - Lại còn không trêu! Bẩm quan lớn đèn giời soi xét. Vợ chồng nhà nó làm cho chúng con ốm liểng xiểng cả năm, làm ăn khốn đốn cả năm, thì chúng con chịu làm sao được.
ÔNG CHÁNH ÁN - Nhưng nó làm thế nào mà anh hóa ốm được?
KIỆM - Bẩm nó bắc cầu ao.
ÔNG CHÁNH ÁN (ngạc nhiên) - Nó bắc cầu ao.
KIỆM - Vâng, nó bắc cầu ao.
Ông chánh án giương mắt nhìn trương tuần Kiệm như nhìn một người điên, nhưng thấy Kiệm cử chỉ tự nhiên, bèn quay sang hỏi phó lý Mùi:
ÔNG CHÁNH ÁN - Nó nói có phải không?
MÙI - Bẩm phải ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN (ngạc nhiên) - Anh làm nó ốm thật à?
MÙI - Bẩm không.
ÔNG CHÁNH ÁN - Thế thì phải cái gì?
MÙI - Bẩm phải, con có bắc cầu ao ạ.
Ông chánh án giương cặp mắt ngạc nhiên hết nhìn Kiệm lại nhìn Mùi, như tưởng mình lạc vào nhà thương điên vậy.
ÔNG CHÁNH ÁN - Bắc cầu ao mà hóa ốm? Lạ nhỉ!
KIỆM - Bẩm thật ạ, Nó bắc cầu ao, rồi nhà chúng con ốm đau suốt năm và làm ăn lụn bại. Có ông thầy địa lý hôm nọ mách chúng con mới biết là vì cái cọc cầu ao cắm chính giữa hướng nhà chúng con. Chúng con sang nói với nó, nó không bằng lòng ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN - À ra thế. Nhưng không bằng lòng thì thôi, sao anh lại tự tiện nhổ cọc đi, và đánh nhau với người ta?
KIỆM - Bẩm vì nó cắm cọc bất nhân ạ.
ÔNG CHÁNH ÁN - Cái cọc bất nhân...
Cái cọc chỉ là cái cọc. Chỉ có thầy địa lý là bất nhân mà thôi.
Kết quả: Trương Kiệm nhổ cọc đi đã bị một trận đòn đau, lại bị thêm 50 quan tiền phạt.
Chỉ có ông thầy địa lý là không bị gì cả.