THỊ NGA VÀ THỊ CHÚC, cùng bị buộc vào tội quyến rũ và xúi giục gái vị thành niên đi vào nơi trụy lạc. Thị Chúc trông rõ ra một mụ chủ hoàn toàn; trên bộ mặt nhăn nheo của chị, người ta chỉ nom thấy cái miệng quết trầu loe ra đến hai mang tai và đôi mắt chuột nhắt đầy híp những thịt. Đứng bên thị và cao hơn một đầu là Thị Nga, tay sai của Thị Chúc, to lớn như mụ Tú, bẻo lẻo như mụ Bạc.
Ông chánh án nhìn thẳng vào mặt Thị Chúc:
- Chị sai Thị Nga về vùng quê tìm những gái có nhan sắc rủ rê người ta đi làm cô đầu. Chị có nhận tội không?
Mụ Chúc quả quyết không nhận tội.
- Bẩm ba tòa quan lớn, con mà có như vậy thi trời tru đất diệt cả nhà con đi.
Thề xong có vẻ nghiêm trang như làm được một kỳ công, dõng dạc kể:
- Con đương ngồi nhà, thì có Thị Nga dẫn hai con bé nhà quê ra xin làm con sen. Một lát sau, Thị Nga đi mất không thấy về. Thấy hai con bé ngồi khóc lóc không có tiền đi ngủ trọ, con động lòng thương, cho chúng nó ở tạm một vài ngày.
Thật là phúc đức. Nhưng làm ân nên oán là lẽ thường, mụ Chúc săn mồi từ tâm kia có lẽ nghĩ vậy nên lắc đầu thở dài trong khi ông chánh án lắc đầu và mỉm cười.
Mối từ tâm Thị Nga cùng sẵn có như Thị Chúc vậy.
- Thật quả con không bụng dạ nào. Về quê chơi gặp cái bé Mùi, cái bé Lý chúng nó kêu khổ và khẩn khoản cho theo để tìm công ăn việc làm. Con nhất định chối, nhưng chúng nó theo cho bằng được, con lên xe rồi chúng nó cũng ùa lên theo, bắt con trả tiền xe cho chúng nó. Con thực tình đành phải nghe theo.
RÕ hai tấm lòng vàng mà Thị Lý và Thị Mùi đích thị là phường bội bạc. Phường bội bạc ấy là hai cô gái quê mặt trái soan, mắt bồ câu và đôi má hồng mơn mởn, cả hai nếu phấn sáp vào thì có vẻ mũm mĩm dễ yêu lắm. Phường bội bạc ấy nhất định khai rằng Thị Nga về bê chúng ra tỉnh, bỏ ở nhà mụ Chúc rồi đi mất. Mụ Chúc bèn giữ lại, không cho đi, và bắt ra tiếp khách.
Nghe hai con bé vô ân bội nghĩa khai, Mụ Chúc chán cho nhân tình thế thái đến tái người đi và ông chánh án chắc cũng chán cho thế thái nhân tình nên tuyên phạt Thị Chúc, Thị Nga mỗi người bốn tháng tù.
Thị Chúc nghe xong hầm hầm thưởng cho hai cô bé bội bạc một cái lườm dài, như bảo khẽ: “Nếu không phải ở đây, thì chúng mày sẻ biết tay bà’’. Nhưng vì là ở đây, nên cơn tam bành của mụ không có kết quả gì khác.
Đăng báo Ngày nay 1938,
Nhà xuất bản Đời nay xuất bản, H. 1938.
HẾT