Thay mặt cho nước Đại Pháp là ba người lính Tây to lớn lực lưỡng, đứng gọn gàng trong bộ quần áo ngắn. Thay mặt cho nước Đại Nam là một chàng thư sinh trẻ tuổi, nhanh nhẹn nhưng khí nhỏ bé một chút.
Cả bốn người ấy đề huề đem nhau ra cửa công, vì đã thực hành chính sách Pháp Việt đề huề một cách sát sàn sạt.
Chàng thư sinh, giọng như ngụ một chút oán hận, chua chát:
- Hôm ấy tôi vừa ở nhà một người bạn ra, vượt qua một đám đông thì vừa gặp ba người này. Rồi tự nhiên họ xúm lại đánh tôi, tôi cũng không hiểu tại làm sao nữa. Ý chừng họ tưởng họ khỏe, là đánh ai cũng được.
Rồi chàng nhìn xuống hai bàn tay của chàng đương nắm chặt vành móng ngựa, hai chiếc bàn tay xinh xắn, nổi gân xanh, như muốn thôi miên cho nó trở nên thành hai bàn tay sắt.
Ba người lính Tây đều nhận là có đánh Tấn, chàng thư sinh, nhưng chỉ để mà giữ thân thôi.
- Chúng tôi đi xe qua phố Đường Thành. Một đám đông đứng chật cả phố, nhiều khê lắm mới qua được. Xe chúng tôi vừa vượt qua, thì có tiếng hô: “Đánh chúng Nó đi!” rồi họ đuổi theo chúng tôi mà đánh túi bụi. Họ ném cả đá vào người chúng tôi nữa. Chúng tôi chạy, vừa có anh chàng này bước ra chúng tôi bèn bắt lấy. Hắn định trốn, chúng tôi có nắm lại và đấm mấy cái.
Ông chánh án đột ngột hỏi:
- Thế tại làm sao đám đông ấy lại đuổi đánh các anh?
Mấy chú lính Tây bẽn lẽn trả lời:
- Chúng tôi cũng không hiểu làm sao nữa.
Rồi họ nhìn xuống đất ra vẻ hiểu thấu lắm.
Mấy người phu xe kéo họ lại hiểu thấu hơn.
Phải ra làm chứng, họ đều khai rằng qua đám đông mấy chú hộ pháp tháo thắt lưng vung ra múa máy, rồi lên tiếng quát tháo: “Ê! Ê! Bú dù?" Tức thì có tiếng “Ồ? Ồ!" đáp lại, và tiếng hô đánh...
- À ra thế...
Ông chánh án nghiêm nghị nhìn mấy chú lính đứng ngay như phổng và tuyên án:
- Mỗi người hai mươi nhăm quan tiền phạt án treo và liên đới bồi thường cho Trần Tấn sáu mươi đồng bạc.
Như máy gỗ, mấy chú lính giơ tay lên tai chào rồi quay gót. Còn chàng thư sinh thì lặng lẽ bước ra, nét mặt trầm ngâm nghĩ ngợi: Ý giá chàng lưỡng lự không biết võ Tây hay võ Tầu.