S
au đó, tôi quay trở lại văn phòng làm việc của mình, trong lòng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Ngay khi bước vào phòng, tôi choáng ngợp khi nhìn thấy cơ man nào là “khỉ”. “Khỉ” ở khắp mọi nơi. Những “con khỉ” ngồi chễm chệ trên mặt sau của một phong bì, chỗ tôi ghi chú những việc cần phải làm. Chúng còn ngồi trên những mẩu giấy ghi lại các cuộc điện thoại mà tôi sẽ gọi trong sáng nay (những “con khỉ” liên tục chui ra từ đường dây điện thoại của tôi). Chiếc cặp đen mà tôi thường mang đi làm giờ hiện nguyên hình là một cái lồng đầy “khỉ”.
Khi nhìn một vòng quanh văn phòng, ánh mắt của tôi dừng lại trên tấm ảnh chụp vợ và các con. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình hầu như chẳng bao giờ hiện diện trong các bức ảnh đó! Tôi phải kiên quyết điều chỉnh việc này.
Tấm ảnh của gia đình còn nhắc tôi nhớ đến những “con khỉ” mà tôi và vợ đã lấy từ lưng của bọn trẻ. Hôm kia, cậu con trai đi học về và khoe rằng: “Mẹ ơi! Bố ơi! Con được chọn vào đội tuyển bóng rổ của trường rồi!”.
Tôi vui mừng đáp: “Hay lắm! Con yêu! Bố mẹ rất tự hào về con!”.
Con trai tôi nói tiếp: “Nhưng thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu, con cần phải đến trường ngoài giờ học để tập cùng với các bạn. Phải có ai đó đón con sau buổi tập chứ!”.
Vậy các bạn nghĩ ai sẽ nhận “con khỉ” ấy? Không ai khác ngoài vợ tôi và tôi. Tin vui bỗng chốc trở thành một “con khỉ”! Điều tệ nhất chính là “con khỉ” đó nhanh chóng nhân bản thành nhiều “con khỉ” khác nữa!
Vợ tôi nói với con trai: “Mẹ chỉ có thể chở con đi vào thứ Hai và thứ Sáu, nhưng thứ Tư thì không thể. Liệu con có thể quá giang ai đó trong đội vào thứ Tư không?”.
Sau khi con trai tôi kể về các bạn của mình, vợ tôi quyết định: “Mẹ sẽ đến đó và xem con nên đi về cùng với bạn nào”.