Đ
iều mà tôi học được từ Vị Giám Đốc Một Phút cũng như từ khóa học mà ông giới thiệu cho tôi chính là:
“Hễ bạn càng quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho người khác nhiều bao nhiêu, thì bạn lại khiến cho người đó càng trở nên phụ thuộc bạn nhiều bấy nhiêu.”
Không những vậy, lòng tự trọng và sự tín nhiệm của họ cũng bị ảnh hưởng. Họ trở nên ỷ lại một cách vô thức, còn tôi luôn bị công việc của họ cản trở việc “chăm sóc con khỉ” của chính mình.
Những “con khỉ” trong văn phòng của tôi (cả của tôi lẫn của nhân viên tôi) ngày càng ốm yếu, gầy còm vì không được quan tâm, chăm sóc đầy đủ. Tôi vỗ lên một “con khỉ” tưởng tượng của nhân viên tôi và nói: “Đừng lo! Anh bạn nhỏ! Chú mày sẽ sớm được về nhà thôi!”. Nói xong, tôi nháy mắt với “con khỉ” của mình: “Giờ ta có thể chăm lo cho chú mày rồi!”.
Một cảm giác hân hoan len lỏi khắp người khiến tâm trạng tôi phấn chấn hẳn. Trong khi nhìn quanh căn phòng làm việc của mình, ánh mắt tôi chợt dừng lại bức tranh mà vợ tôi đã treo từ nhiều năm về trước. Bức tranh vẽ lại cảnh Isaac Newton đang tư duy về một ý tưởng mới mẻ khi ông bị một quả táo rớt xuống trúng đầu. Cảm giác của tôi bây giờ cũng giống như ông khi phát hiện ra rằng:
Kinh nghiệm không phải là những điều đã xảy đến với chúng ta, mà chính là cách chúng ta ứng phó khi những điều ấy xảy đến.