Giữa phòng là một vũng máu đỏ bầm, vệt máu kéo lê ra đến cửa, nhỏ đầy ở bậc cửa rồi biến mất, tịnh không còn một dấu vết. Minh Hưng run rẩy tìm khắp nhà, kể cả dưới gầm giường, trong tủ nhưng đều không thấy Ngọc Ly đâu. Mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, Minh Hưng lùng sục khắp mọi ngách nhỏ, vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Ly. Vũng máu đỏ thẫm trên sàn nhà lúc trước còn lăn lóc nửa cái lưỡi mà giờ đã trống không, chỉ còn màu đỏ của máu nghiến chặt tâm trí Minh Hưng. Anh ta thấy khó thở như bị một bàn tay siết chặt cổ. Đầu óc anh ta cũng trở nên quay cuồng, váng vất.
Minh Hưng run rẩy tìm một chỗ, ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng anh ta vừa định ngồi xuống giường thì lại thấy ga giường trắng tinh loang đầy máu, anh ta giật bắn mình, đi ra ghế. Ghế gỗ màu nâu, bốn mép ghế đều đang nhỏ máu tong tong. Minh Hưng hét lên, nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng nào, anh ta sợ hãi ôm đầu, chạy ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời tối đen, gió u uất thổi từng cơn thê lương như tiếng ma hờ. Minh Hưng không biết chạy đi đâu, nỗi sợ xộc thẳng lên từng chân tóc. Anh ta vò đầu bứt tai, định chạy thẳng sang dãy nhà gần đó - nhà bố mẹ anh ta - thì tiếng la hét, ầm ĩ từ sân sau vọng lại. Sân sau có nhà thờ và căn nhà cổ cũ kĩ bỏ hoang.
Lại nói, căn nhà cổ này bị bỏ hoang là bởi cứ mười tám năm một lần, sẽ có một người treo cổ chết ở đây. Những cái chết không rõ nguyên do, dù công an hay thầy trừ tà đến cũng chẳng tìm được nguyên nhân. Nghe tiếng hét từ phía ấy vọng đến, một dự cảm chẳng lành lập tức xuất hiện, Minh Hưng run rẩy cả người, rõ ràng còn chưa đến thời hạn mười tám năm cơ mà…
Khi Minh Hưng còn đang bủn rủn đứng giữa sân thì bà Nga nghe tiếng la hét đã chạy ra. Thấy con trai trong bộ dạng đầu tóc rối bù, quần áo máu me, bà giật mình kinh sợ, lắp bắp hỏi.
“Con… Con làm sao thế?”
Minh Hưng thấy mẹ thì như chết đuối vớ được phao, run bần bật trả lời.
“Ngọc Ly chết rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Minh Hưng càng sợ hãi hơn, không hiểu sao bản thân anh ta lại nói như vậy. Có phải đó là điềm báo chẳng lành? Bà Nga đờ người, lặp lại.
“Chết? Ngọc Ly chết? Sao nó lại chết?” Rồi một ý nghĩ lướt qua đầu, bà Nga trợn trừng mắt nhìn con trai. - “Con giết nó?”
Minh Hưng vội vã túm chặt tay mẹ, lắc đầu quầy quậy.
“Không, con không giết cô ta.”
“Vậy tại sao nó chết?”
Minh Hưng lại lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía căn nhà hoang.
“Con đoán.”
Bà Nga chau mày, túm tay con trai chạy về phía căn nhà hoang. Lúc này trong sân sau đã có năm, sáu người làm đang đứng túm tụm, mặt ai nấy đều xanh như tàu lá. Căn nhà tăm tối, không ai dám bật đèn, một người làm chĩa đèn pin vào. Tất cả đều giật nảy mình, vô thức đứng co cụm lại khi thấy lủng lẳng trên xà nhà là một người mặc váy cô dâu trắng dính đầy máu, đầu ngoẹo sang một bên, tóc tai xõa xượi che kín nửa khuôn mặt. Không biết có phải do ảo giác hay không mà người làm vẫn thấy máu đang chảy ồng ộc từ miệng cái xác xuống cổ, ngực.
Minh Hưng suýt nữa khụyu xuống khi thấy Ngọc Ly treo lủng lẳng trên xà nhà. Anh ta túm chặt lấy mẹ, miệng lắp bắp nói không thành tiếng.
“Được rồi, mấy người mau đi chuẩn bị cái ghế, mảnh vải to.”
“Vâng.”
Hai người làm vội vàng chạy đi. Còn mấy người kia thì bị bà Nga xua tay đuổi ra chỗ khác, bà nói đừng có la hét nữa, chuyện này không được làm ầm lên. Bà liếc mấy người làm ở phía xa, thì thầm với Minh Hưng.
“Nói rõ cho mẹ nghe có chuyện gì? Tại sao cả người nó lẫn người con đều đầy máu?”
Minh Hưng lắp bắp kể lại chuyện tối nay anh ta và Ngọc Ly cãi nhau, không hiểu đột nhiên nghĩ gì mà anh ta nổi điên cắt lưỡi vợ mình rồi bỏ đi. Nhưng anh ta bảo chỉ cắt lưỡi, còn tại sao Ngọc Ly tự tử thì anh ta không biết. Bà Nga nhìn Ngọc Ly, nặng nề thở dài.
“Chắc nó hận quá nên không muốn sống nữa. Nhưng chuyện đó để sau, bây giờ phải xử lý chuyện này cho khéo, nếu không con sẽ mang tội đấy.”
Minh Hưng vội gật đầu, anh ta túm tay mẹ chặt đến nỗi bà Nga nổi cáu, đập mạnh tay anh ta một cái.
“Từ từ, làm mẹ đau bây giờ. Con về phòng thay quần áo rồi vứt hết đi, sau đó sắp xếp lại mọi thứ cẩn thận, ở đây mẹ sẽ xử lý.”
Minh Hưng vội vã làm theo lời mẹ. Bà Nga đứng trong sân, nhìn thi thể Ngọc Ly đẫm máu treo lủng lẳng trong căn nhà hoang tối tăm, dù rất sợ nhưng vì quá yêu con nên bà ta cố bình tĩnh, xử lý chuyện này. Dù sao bà ta cũng cứng vía, nên không đến nỗi thần hồn nát thần tính như những người phụ nữ khác.
Cũng may hôm nay việc cưới xin đã xong xuôi nên người làm chỉ còn năm, sáu người này, số còn lại đã về nhà hết. Ông Minh uống say nên ngủ tít, hoàn toàn không bị tiếng la hét vừa nãy đánh thức. Còn Lan Phương, nó đâu rồi? Bà Nga nhìn quanh. Thôi kệ nó.
Vừa lúc ấy, hai người hầu mang ghế và một tấm vải trắng lớn đến. Bà Nga sai hai người trèo lên ghế, đỡ thi thể Ngọc Ly xuống. Sau đó phủ tấm vải trắng lên.
Đột nhiên bà giật nảy mình khi thấy Lan Phương đứng ngay trước cửa căn nhà hoang, nhìn chằm chằm vào trong. Bà nói mấy câu, cố đuổi Lan Phương đi. Hình như ông trời phù hộ bà ta hay sao mà Lan Phương không hỏi nhiều, ngoan ngoãn rời đi. Mọi chuyện sau đó đều diễn tiến thuận lợi.
Chỉ riêng có Minh Hưng là vẫn hoảng hốt, bất an. Anh ta không trực tiếp giết Ngọc Ly nhưng rất có thể vì anh ta mà Ngọc Ly tự tử. Chưa kể nửa cái lưỡi kia không hiểu đã biến đi đâu mất. Trong phòng anh ta không có, trong nhà hoang cũng không. Suốt mấy ngày sau đám ma, hình ảnh thi thể Ngọc Ly lủng lẳng trong căn nhà hoang âm u luôn hiện về trong giấc mơ của anh ta…
Minh Hưng giật mình thức giấc, đầu óc nặng trĩu, cả người ướt đẫm mồ hôi. Anh ta nhìn quanh, tất cả đều tối om, không thấy rõ vật gì. Một cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài thổi tới khiến Minh Hưng rùng mình. Lúc này mắt anh ta đã quen với bóng tối, anh ta bỗng giật mình nhận ra có điều gì không đúng. Anh ta nhớ bản thân đã thuê một phòng khách sạn và ngủ ở đó.
Bật người dậy, lần mò tìm công tắc điện. Đèn vừa bật sáng, khung cảnh căn phòng hiện ra khiến anh ta choáng váng. Đây là nhà của anh ta. Đúng vậy! Anh ta vào khách sạn ngủ, sao bây giờ lại ở đây?
Minh Hưng tự cấu tay, nghi ngờ bản thân đang mơ. Nhưng cảm giác đau ở tay khiến anh ta hoang mang, sợ hãi hơn. Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ kiểu cổ dựng góc nhà, đúng lúc mấy tiếng ‘toong… toong… toong…’ cất lên khiến Minh Hưng giật nảy mình. Ba giờ sáng. Lúc anh ta ngủ ở khách sạn là khoảng hơn một giờ, vậy mà giờ mới ba giờ sáng sao?
Ba hồi chuông vang lên trong đêm thanh tĩnh, tiếng chuông đã dứt mà cảm giác vang vọng vẫn không ngừng. Vừa lúc ấy, lại có một cơn gió lạnh buốt từ ngoài cửa sổ thổi vào. Minh Hưng vô thức liếc nhìn ra. Mắt anh ta trợn trừng, miệng há ra, muốn hét lên mà không có bất cứ âm thanh nào thoát ra được.
Ngay bên ngoài cửa sổ, một hình nhân treo lủng lẳng trên dây thòng lọng. Minh Hưng run rẩy, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại tiến về phía đó. Mỗi bước chân nặng nề như đeo đá, không biết qua bao lâu Minh Hưng mới đến gần hình nhân ngoài cửa sổ kia. Lúc này anh ta chỉ cách nó khoảng hai, ba mét.
Thi thể tóc tai xõa xượi đột nhiên ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt nó to, đen thẫm như màn đêm. Miệng há ra lại ngậm vào, theo đó từng ngụm máu ộc ra, ướt hết cằm và ngực. Mái tóc dài lúc này đột nhiên như có sức sống, bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, tóc đang nhanh chóng mọc dài ra, dài ra…
Minh Hưng như thể hóa đá, anh ta đứng chôn chân một chỗ, trợn trừng nhìn cảnh tượng trước mặt. Miệng anh ta ú ớ những lời vô nghĩa. Thi thể với đầy máu me ở nửa mặt dưới bỗng nhếch môi, cười. Tiếng cười the thé trong đêm thanh tĩnh, xuyên qua tai, xoáy vào não Minh Hưng như tiếng máy khoan. Minh Hưng muốn đưa tay bưng tai, ngăn âm thanh ma quỷ kia, nhưng tay chân không có cách nào động đậy được.
Mái tóc kia lúc này như những con rắn đen tuyền mềm mại trườn qua cửa sổ, bắt đầu bò vào phòng. Thi thể bỗng ngừng cười, cũng đột ngột như lúc nó cười vậy, nó chăm chú nhìn Minh Hưng. Đôi mắt to đen láy, khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi dọc dừa. Cảm giác lạnh toát chạy khắp toàn thân, tới từng tế bào của Minh Hưng.
Là Ngọc Ly.
Trong đêm đó, Ngọc Ly đã nguyền rủa anh ta, cả nhà anh ta. Nói có chết cũng sẽ biến thành ma ám anh ta cả đời. Đôi mắt đen thẫm của Ngọc Ly nhìn chằm chằm Minh Hưng, miệng cô mấp máy nhưng chỉ phát ra những âm thanh ù ù, rin rít không rõ.
Mái tóc dài như đàn rắn đen đã trườn lên chân, lên người Minh Hưng. Anh ta muốn hét lên, rồi bỏ chạy nhưng toàn thân không có cách nào cử động được. Mái tóc dài trườn qua cánh tay trần của Minh Hưng. Cảm giác nhơn nhớt, lành lạnh khiến bụng dạ anh ta cuộn lên, muốn nôn hết tất cả mọi thứ ra ngoài. Nhưng mái tóc đen vẫn trườn theo cánh tay, chạm vào cổ, vào mặt Minh Hưng.
Mái tóc uốn lượn một vòng qua cổ, qua gáy. Mỗi khi mái tóc bò thêm một tấc da thịt là từng cơn ớn lạnh lại chạy rần rật qua người khiến Minh Hưng khiếp sợ. Bất thần, mái tóc như rắn đen mềm nhũn quấn một vòng quanh cổ anh ta, siết lại…