“Đây là một công việc nguy hiểm, nhưng mong thầy cố gắng giúp chúng tôi.”
“Gia chủ đừng lo lắng, có yêu ma nào mà tôi không thu phục được.”
Thầy Thế là thầy trừ tà nổi tiếng khắp một vùng. Cầu siêu, giải bùa ngải, cắt duyên âm, lên đồng, gọi hồn, chẳng có thứ gì thầy không biết. Tiếng lành đồn xa, ông Minh phải lặn lội hơn ba trăm cây số để mời thầy về với hy vọng cứu được vận mệnh dòng họ đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Mong thầy Thế sẽ ngăn chặn được thứ yêu ma này trước mùng một của tháng tiếp theo. Nếu không, một người nữa của nhà họ Trịnh sẽ không thoát khỏi cái chết thương tâm.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho thầy Thế xong xuôi, ông Minh nói có việc gấp cần lên thành phố nên không thể tiếp thầy lâu được. Thực ra, việc cũng chẳng gấp lắm, nhưng ông không chịu được bầu không khí u ám, ngột ngạt trong nhà. Thật mỉa mai khi là chủ nhưng lại sợ chính ngôi nhà của mình.
Ông Minh đi rồi, thầy Thế ngồi nhìn gian phòng được sắp xếp gọn gàng một lúc, rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Chiều tà, hoàng hôn u tịch chiếu xuống từng viên gạch ngói đỏ, thầy Thế quan sát, nhận ra gương mặt người làm ai nấy đều căng thẳng cực độ, như thể đang sợ hãi điều gì đó vô cùng kinh khủng sẽ xuất hiện trong màn đêm.
Căn nhà này nghe đâu đã có lịch sử mấy trăm năm, có lẽ là một trong những ngôi nhà cổ kính nhất miền Bắc. Người ta có câu ‘Giàu ba họ, khó ba đời’, nhưng nhà họ Trịnh cứ giàu mãi, thời gian trôi qua, gia sản ngày càng đồ sộ. Mọi người vẫn rỉ tai nhau, dù con cháu nhà họ Trịnh đồng loạt nghỉ làm, ăn chơi trác táng thì ba, bốn đời sau vẫn không hết của.
Nhưng… nếu không diệt trừ được đám yêu ma, chỉ sợ nhà họ Trịnh sẽ tuyệt tự trước khi kịp tiêu hết đống của cải.
Đi hết gian nhà chính, đứng ngoài nhìn những dãy nhà hai bên, thầy Thế chuyển hướng sang khoảng sân sau nhà. Bước chân thầy dừng lại ở căn nhà kho, chính xác phải gọi là nhà hoang, bởi không ai muốn bén mảng lại gần đây. Còn nguyên nhân vì sao không dỡ hay đốt căn nhà này mà để nó trở thành thứ ung nhọt cho cả khối kiến trúc bề thế thì ông Minh chưa kịp tiết lộ, đã vội rời đi.
Thầy Thế tiến về cửa sổ, ánh sáng cuối cùng trong ngày không đủ để định hình mọi thứ bên trong. Nhưng trên sàn nhà, đúng nơi có ánh mặt trời chiếu tới, thầy thấy một vết bẩn như thể đã có ai đánh đổ thứ gì đó xuống mà không dọn. Ấn tay lên mặt kính lạnh, thầy dí sát mặt nhìn một hồi lâu, càng nhìn càng thấy nó giống… vết máu khô.
Sống lưng bỗng lạnh toát, thầy rụt tay lại như bị điện giật, đảo bước chân vội vã rời đi, tự nhủ sáng mai - khi mặt trời lên cao, nhất định phải quay lại đây kiểm tra lần nữa.
Điểm đến cuối cùng là phòng thờ, bát hương cắm đầy nhang, hương khói nghi ngút như vong linh chưa kịp trốn, thầy Thế đứng hồi lâu, chẳng hiểu sao lại thở phào một cái như trút được gánh nặng. Bàn thờ đặt di ảnh của những người đã khuất, ảnh mới chiếm số lượng lớn hơn những bức ảnh đã nhuốm màu cũ kĩ. Ánh mắt lia một đường, tầm mắt thầy Thế chạm vào bức ảnh của một cô gái trẻ, qua vị trí để ảnh thờ, tên tuổi ghi trên bài vị, có thể đoán là con dâu nhà họ Trịnh.
Thầy Thế nén tiếng thở dài. Chẳng biết cô gái được gả vào nhà giàu này, hưởng phúc được mấy ngày đã phải làm người thiên cổ?
Sau khi chắp tay khấn vái những người đã khuất, thầy Thế trở về phòng, ngồi đọc sách, vừa được vài dòng thì tiếng gõ cửa ‘cộc, cộc’ làm gián đoạn sự tập trung. Đáp lại lời mời của thầy chỉ có tiếng đẩy cửa ‘ken két’, người giúp việc cúi gằm mặt bê mâm đồ chay tới. Bàn tay chậm rãi đặt từng món chay lên bàn như một cỗ máy, không một động tác thừa, cũng không có tiếng nói nào phát ra trọn vẹn.
Thầy Thế vô thức ngẩng lên, suýt nữa giật mình bởi gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt của người nọ. Cô gái đang khẽ cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che một phần mặt, xong phần việc thì lững thững xoay người rời đi. Mặc dù chỉ thoáng nhìn qua, thầy Thế lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc, dường như thầy đã gặp người này ở đâu đó.
Ngẫm mãi không thông mà bụng thì bắt đầu kêu réo, thầy lấy đũa gắp một miếng đậu phụ cho vào miệng. Vừa ăn, thầy vừa suy tính ngày mai nên bắt đầu từ đâu. Trước thầy, đã có nhiều thầy trừ tà đến, nhưng cuối cùng đều chuốc lấy kết cục thảm hại; không chết thì cũng phát điên. Tuy nhiên, thầy Thế coi đám người ấy chỉ là lũ nghiệp dư, học được vài ba ngón nghề cùng chút bản lĩnh mà dám cả gan thách thức yêu ma, bọn họ sẽ không bao giờ xứng tầm được với thầy - một người đã nhiều lần chết hụt bởi đám oán linh ma quái.
Suy nghĩ vừa dứt, cảm giác tanh tưởi đột nhiên trào lên trong họng, thầy Thế trợn mắt, đứng phắt dậy, dùng tay móc họng, nôn hết những thứ vừa nuốt ra. Thứ rơi ra khỏi đất không phải miếng đậu hũ trắng đã nát bét mà là khối thịt sống màu đỏ tươi nhầy nhụa.
Thầy Thế nhìn lên bàn, mâm cơm chay không còn, thay vào đó là những khối thịt đang di chuyển, chúng cố gắng trèo ra khỏi bát như muốn lao về phía thầy. Không xong rồi! Thầy Thế lao đến đống hành lý, lấy chuỗi tràng hạt, bắt đầu đọc bài chú. Mồ hôi rịn lên trán, đôi mắt thầy nhìn thẳng vào bàn. Đống thịt sống giờ đã không còn di chuyển, nhưng bắt đầu thay đổi hình dạng - trở thành những chiếc lưỡi người!
Cảm thấy sắp không cầm cự được, thầy liền chạy ra ngoài. Nhà chính và các dãy nhà xung quanh đã tắt điện, chỉ còn ánh trăng và ánh sáng của đèn leo lét dọc khắp hành lang. Khốn kiếp! Thầy Thế mắng thầm một câu, không ngờ đám yêu ma này lại hành động sớm vậy, hoàn toàn khiến thầy rơi vào thế bị động.
Nếu khoảnh khắc ấy tỉnh táo hơn, thầy phải nhận ra người giúp việc nọ chính là… người con dâu mà thầy thấy di ảnh trên bàn thờ!
Một cơn gió thổi mạnh, những đám mây che đi ánh trăng bàng bạc, ánh đèn hành lang chập chờn, di chuyển như ma trơi. Cảm nhận được những chiếc lưỡi bắt đầu di chuyển, thầy Thế không dám ngoảnh lại mà cắm đầu chạy dọc hành lang, nhưng chạy mãi, chạy mãi mà thầy vẫn không thấy điểm cuối. Dường như mấy con ma trơi này đang đưa thầy đến một mê cung không lối thoát.
Đôi chân bắt đầu rã rời, đột nhiên, phía trước có ánh đèn hắt ra từ cánh cửa khép hờ, thầy Thế vội vã lao tới, mở tung cửa bước vào. Cảnh tượng bên trong khiến thầy hoàn toàn suy sụp.
Đây là căn phòng mà thầy đã cố gắng tháo chạy. Số phận đã an bài, không-thể-thoát-được!
Những chiếc lưỡi bất động, như thể đã chờ đợi rất lâu, chúng đồng loạt lao đến, bò khắp nơi như những con đỉa đói khát, sau đó chúng leo lên hông, bò lên lưng, phủ kín mặt, khiến toàn thân thầy Thế chìm trong vòng vây những chiếc lưỡi.
Mùi hôi thối đang phân hủy xộc lên mũi, khiến thầy không thể thở được.
Mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
Sáng hôm sau, người đầu tiên phát hiện ra xác thầy Thế là người giúp việc mang bữa sáng đến. Cái xác cứng ngắc của thầy nằm trên vũng máu, da thịt tím tái, gương mặt nhăn nhúm, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng lên trần nhà như thể trước khi chết đã thấy thứ gì rất kinh khủng.
Công an nhanh chóng tập trung ở ngôi nhà trưởng tộc họ Trịnh. Sau quá trình điều tra kỹ lưỡng, họ chỉ có thể đưa ra kết luận, ông Thế nửa đêm lên cơn nhồi máu cơ tim, dẫn đến đột quỵ, hoàn toàn là một cái chết vì bệnh tật.
Thầy Thế là thầy trừ tà thứ bảy có kết cục bi thảm khi đến nhà trưởng tộc họ Trịnh.
Ngày mùng một tháng tiếp theo càng tới gần, những người trong dòng họ Trịnh càng chìm trong tuyệt vọng cùng cực. Gia đình có con gái cố gả đi thật sớm khi chúng đến tuổi cập kê, với hi vọng tên chúng được ghi lên gia phả của dòng họ khác, không còn là người của nhà họ Trịnh nữa. Những người còn lại chỉ biết cầu trời khấn Phật, hi vọng người tiếp theo không phải là mình.
Ông Minh tìm mọi cách cứu vãn tình hình. Gác công việc sang một bên, ông đích thân đến các vùng miền khác để mời thầy trừ tà về. Nhưng cái danh ‘nhà họ Trịnh bị ma ám’ khiến họ đều lắc đầu, không dám nhận. Tiền công nhiều đến mấy cũng chẳng ai dám đem mạng sống của mình ra mà đánh đổi.
Ngồi trên xe trở về nhà, ông chợt nhớ đến ‘kẻ quấy rối’ mà vợ ông từng kể một tháng trước.
Có một thanh niên trẻ tự nhận là thầy trừ tà, lấy danh nghĩa làm phúc muốn vào nhà ông diệt trừ ma quỷ. Qua miêu tả, mặt mũi anh ta non choẹt, hành xử thiếu đứng đắn, giống đám thanh niên thất nghiệp, giả thần giả quỷ để kiếm tiền. Lần đầu đến đây, anh ta bị con gái ông thẳng thừng đuổi đi, nhưng yên ổn được mấy hôm thì lại tìm đến.
Chiếc xe rẽ vào ngã tư, khung cảnh hai bên đường trở nên vô cùng quen thuộc, chỉ còn ba mươi phút nữa ông Minh sẽ về tới nhà. Tâm trạng ông bỗng sa sút cực độ, ông chỉ muốn lao thẳng ra khỏi xe để tránh xa cái căn nhà ma quái kia càng sớm càng tốt.
Hít một hơi thật sâu, ông Minh định thần lại, kiểm tra điện thoại. Ngày mai là mùng một, sang tháng mới, gia tộc ông sẽ lại có ít nhất một người phải chết. Thời gian dần trở nên cấp bách hơn bao giờ hết, có bệnh phải vái tứ phương, có lẽ ông đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Sáng hôm sau, Gia Huy lại đến gõ cửa nhà họ Trịnh như thường lệ. Lần này không một ai xua đuổi anh mà đích thân gia chủ tiếp đón, mời anh vào nhà.