Chiếc xe phóng đi với tốc độ kinh hoàng, rồi lao thẳng vào chiếc xe tải đi ngược chiều. Va chạm quá mạnh, bà Nga và lái xe chết ngay tại chỗ, thân xác cũng không toàn thây.
Sinh lão bệnh tử là quy luật không ai tránh khỏi. Còn chết bất đắc kỳ tử bởi tai nạn giao thông là điều kinh khủng chẳng ai muốn, bởi khi đó linh hồn của người chết sẽ bị thần linh cai quản khu vực đó giữ lại, cho đến khi người nhà làm lễ chiêu hồn, đón về nhập mộ. Nếu không, linh hồn sẽ mãi vất vưởng ở nơi xảy ra tai nạn, mãi không được siêu thoát.
Thế nên ngay khi nghe tin, Gia Huy đã vội vã đến hiện trường để làm lễ siêu độ. Khi bày biện thánh lễ đầy đủ, Gia Huy chuẩn bị thắp nhang thì đột ngột dừng lại. Cây nhang cháy nhanh hơn bởi cơn gió thổi qua.
Có gì đó không đúng…
Gia Huy đảo mắt. Người chết đột ngột, hẳn không cam lòng, oán khí nặng nề. Nhưng anh lại chỉ cảm nhận được linh hồn của người tài xế, còn bà Nga thì không thấy. Hay là… đã bị bắt?
Nhìn người nhà họ Trịnh đang khóc cạn nước mắt, Gia Huy chưa tiện nói, anh vẫn làm lễ theo đúng thủ tục. Sau đó xác bà Nga và lái xe được đưa đến phòng pháp y, tại đây, họ phát hiện ra một chi tiết quan trọng.
Lái xe chết trước bà Nga, không phải bởi vụ va chạm mà vì nhồi máu cơ tim. Từ đây, họ đưa ra kết luận, người tài xế trong lúc lái xe bất ngờ đột quỵ, giẫm lên chân ga khiến chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, rồi đâm thẳng vào xe tải.
Xác định được nguyên nhân cái chết, thi thể bà Nga và người lái xe được chuyển đến nhà tang lễ tiến hành trang điểm, khâu vá lại theo ý nguyện gia đình. Trong lúc đó, Gia Huy cầm theo chiếc hộp gỗ gia truyền, tìm kiếm vong hồn bà Nga.
Thi thể bà Nga để ở nhà tang lễ một buổi chiều rồi mới mang về nhà, quan tài được đặt ở một căn phòng trống trong khu nhà thờ tổ. Ngày mai sẽ chính thức phát tang. Ông Minh ngồi chán chường một lúc lâu rồi uể oải đứng dậy, tới nhìn mặt bà lần cuối.
Trời rất lạnh, mất mát quá lớn khiến ông Minh chẳng buồn mặc thêm áo khoác, ông cứ như người mất hồn, tiến vào nơi đặt quan tài của bà Nga. Khi mang thi thể bà đến, người làm dịch vụ tang lễ nói rằng thi thể này thật sự thảm, dù đã trang điểm nhưng vẫn đem lại cảm giác ghê sợ. Nếu yếu bóng vía thì tốt nhất không nên xem, đỡ ảnh hưởng đến tinh thần sau này.
Ông Minh lấy hết dũng khí, mở tấm vải trắng che mặt vợ. Đập vào mắt ông là gương mặt bị biến dạng như mảnh đất bị đào xới, từng đường khâu chỉ như một sự vá víu mỏng manh, đầy miễn cưỡng nhằm giữ cho những mảng thịt dính lại với nhau. Cảm giác có thứ gì đó sắp trào ra, ứ ở cổ họng, ông Minh phải bịt chặt miệng để không nôn ọe tại chỗ. Là người đàn ông trung niên trải qua đủ giông bão, là trưởng tộc gánh vác cả dòng họ, nhưng khi đứng trước linh cữu vợ, ông Minh vẫn bủn rủn hai chân mà suýt gục ngã. Không ngờ người phụ nữ đêm qua còn nằm cạnh ông, giờ lại thành một thi thể ghê rợn thế này.
Gương mặt ông nhăn nhúm, ép những giọt nước mắt chảy ra. Đã từ rất lâu rồi ông không khóc. Ông nhớ lúc bà Nga được gả vào nhà họ Trịnh, bà vẫn chỉ là người danh không chính, ngôn không thuận. Bởi vợ cả của ông hiếm muộn nên dòng họ mới thúc giục ông cưới bà về làm lẽ. Đến tận khi vợ ông chết, bà Nga mới có danh phận đàng hoàng.
Người phụ nữ này đã cùng ông đi qua một nửa đời người, nên không chỉ có tình mà còn có nghĩa. Bây giờ, ông tự hỏi mình sẽ trải qua những ngày tháng cô đơn tiếp theo thế nào đây!
Lẽ ra ông không nên bảo bà đến chùa cầu an. Có thể, bà chết là tại ông!
Dù rất không đành lòng, nhưng bàn tay ông vẫn run rẩy phủ tấm khăn trắng lên mặt vợ. Bỗng, bà Nga mở to mắt, trợn trừng nhìn ông, ộc ra một ngụm máu, dùng bàn tay cứng còng bấu lấy áo ông, bật cười khanh khách.
“Lấy là phải trả, lấy là phải trả. Trả đây… trả đây. Trả lại đây!!!”
Ông Minh hét lên thất thanh, hoảng sợ lùi lại vài bước. Người làm nghe thấy tiếng, vội lao tới đỡ lấy ông chủ để ngăn ông không ngã nhào xuống đất.
“Ông chủ! Ông sao vậy?”
Ông Minh run rẩy chỉ vào quan tài. Dù rất sợ nhưng cậu người làm vẫn nhìn theo hướng chỉ tay của ông. Gương mặt cậu méo mó, tái xanh khi thấy thi thể của bà chủ, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh quay sang nói với ông Minh.
“Ông… ông chủ, tôi có nhìn thấy… gì đâu.”
“Không, không. Tôi rõ ràng có thấy… vợ tôi…”
Nói đến đây, ông Minh không biết phải giải thích chuyện ban nãy thế nào. Người làm biết ý, liền nói.
“Chắc ông nhớ bà chủ quá nên sinh ra ảo giác thôi.”
Dù trong lòng phủ nhận, ông Minh cũng đành chặc lưỡi, ‘ừ’ một tiếng, rồi phủ khăn cho vợ.
“Meo!!!”
Đột nhiên, không biết từ đâu, con mèo đen phóng vút ra, bấu móng vuốt sắc nhọn của nó lên xác bà Nga, mắt trợn trừng nhìn thẳng ông Minh. Giật mình, ông túm vội con mèo, quẳng xuống nền đất lạnh. Con mèo ré lên thảm thiết, chạy vọt ra ngoài.
Ông Minh giận dữ, quát vào mặt người ở.
“Rõ ràng tôi đã bảo phải đuổi thứ súc sinh này đi rồi cơ mà!”
“Ông chủ…” Cậu người ở yếu ớt nói. - “Tôi cũng không hiểu sao nó vẫn còn ở đây.”
“Còn không mau đuổi nó đi. À không, đánh chết, đánh chết nó cho tôi.”
Cậu người làm gật đầu, cuống cuồng chạy ra, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy con mèo đâu, ông Minh trợn mắt, bặm môi, giậm chân một cái. Thứ súc sinh dám lảng vảng quanh đây, quấy nhiễu gia đình ông. Lần sau để ông bắt được thì ông đánh chết, đánh chết không toàn thây.
Người nhà bà Nga đến giúp việc tang ma. Hình như cái chết đột ngột làm người nhà bên ấy suy sụp; khi nghe ông Minh nói Lan Phương đang yếu dần về cả thể chất lẫn tinh thần nên không thể cùng mọi người đi hạ huyệt vào ngày mai, họ lập tức nói chuyện không chút kiêng dè.
Dù Lan Phương nằm bẹp trên giường, cô vẫn có thể nghe được giọng họ oang oang, nói cô là đứa con gái bạc bẽo, vô tình vô nghĩa. Công sinh không bằng công dưỡng. Mẹ kế chết rồi mà vẫn giả bệnh để ru rú trong nhà, cả ngày không thấy mặt mũi đâu. Vô phúc cho bà Nga, vô phúc cho ông Minh, cái nhà ông bây giờ chỉ trông vào Minh Hưng, còn đứa con gái Lan Phương xem như hỏng hẳn.
Mấy cái người này… nói như thể họ sống dưới gầm giường nhà người ta không bằng. Họ đâu biết cô đang phải chịu đựng những gì, họ càng không thể hiểu cảm nhận thật sự của dì Nga về cô.
Dì đối với cô không yêu thương, cũng chẳng thù ghét, chỉ là một sự hời hợt, coi cô như không khí mà thôi. Lan Phương có cũng được, không có thì… càng tốt. Nếu bà chết, cũng không mượn cô phải hương hỏa.
Dù nghĩ như vậy, nhưng Lan Phương vẫn gượng dậy, đến nhà thờ tổ nhìn mặt mẹ kế lần cuối. Một phần là vì tình nghĩa, một phần là không hiểu sao từ khi thi thể dì Nga được mang về nhà, cô cứ thấy nôn nao khó tả trong lòng. Dường như có ai đó đang thúc giục cô phải đến trước quan tài của dì, nhất định phải đến!
Hơn nữa, tháng này đã có người chết, không có lý nào ma quỷ lại tiếp tục tìm cách đoạt mạng của cô.
Căn phòng để xác bà Nga trong nhà thờ tổ là căn phòng trống ở bên trái phòng chính - nơi để bài vị của người nhà họ Trịnh. Khi Lan Phương đẩy cửa bước vào, bầu không khí khác hẳn so với bên ngoài. Lạnh lẽo, âm u, rờn rợn. Lan Phương vô thức xoa hai tay, chậm rãi tiến về phía linh cữu.
“Meo, meo, meo!”
Nghe thấy tiếng mèo kêu, cô vô thức quay lại, nhìn một vòng. Quái lạ! Rõ ràng có tiếng, sao không thấy mèo đâu? Quan trọng nhất là, bây giờ nó vẫn còn ở đây sao?
Một cơn gió thổi qua, chiếc cửa phát ra tiếng ‘ken két’, chậm rãi khép chặt lại. Rồi, tự nhiên có thứ gì đó chạm vào gáy, Lan Phương khựng lại, lạnh toát toàn thân, thứ đó… thứ đó… giống ngón tay!
Thật chậm rãi, cô ngoảnh lại nhìn. Cảnh tượng trước mắt làm cô kinh hoàng.
Bà Nga đặt hai tay lên vai cô, động tác chuẩn bị bóp cổ. Cơ thể bà sau tai nạn đã hỏng hóc, rệu rã, mỗi cử động đều nghe thấy tiếng xương ‘răng rắc’. Chỉ khâu trên mặt bục ra, máu cùng dịch nhầy ồ ạt chảy xuống đất. Lan Phương thét lên, vội vã gạt tay bà ra, xoay lưng bỏ chạy, nhưng cô lại không thể mở được cửa, giống như thể cửa đã bị khóa ngoài.
Cô đập cửa, kêu thảm thiết nhưng không ai nghe thấy. Bị bà Nga kéo chân khiến Lan Phương ngã xuống, cằm đập xuống đất. Đau điếng! Toàn thân cô cứng đờ. Bà Nga bò lên người cô, hai đầu ngón tay tím tái cho vào miệng cô, tóm lấy đầu lưỡi. Tiếng nói của tử thi rền rĩ bên tai.
“Cắt… cắt… cắt…”
Lan Phương yếu ớt cào cào vào nền đất. Mắt cô ầng ậc nước, mọi thứ xung quanh nhòe đi, ý thức cô yếu dần.
Đột nhiên, chiếc vòng mề đay Lan Phương đang đeo phát sáng, bà Nga liền bất động vài giây, sau đó run lên bần bật. Đâu đó, có tiếng chuông leng keng, leng keng, cánh cửa mở toang, ánh sáng tràn vào, Gia Huy xuất hiện cầm theo cái chuông, khua loạn xạ, miệng đọc một bài chú. Bà Nga rú lên một tiếng kinh sợ, cả người gục xuống, cắm mặt vào hõm vai Lan Phương, ngón tay vẫn giữ chặt lưỡi của cô.
Gia Huy vội gỡ tay của bà Nga, tách thi thể kia ra khỏi người cô. Lan Phương vẫn đang run lẩy bẩy, mồ hôi ướt đẫm áo, gương mặt như người mất hồn.
“Cô Lan Phương, tôi ở đây rồi. Cô có sao không?”
Gia Huy định đỡ cô dậy, nhưng vừa chạm vào, cô bèn hét toáng lên, đẩy anh ra, rồi lao thẳng vào gian phòng chính của nhà thờ tổ, chốt cửa lại. Ông Minh và người làm kéo đến, dù có làm thế nào cô cũng không chịu ra.