Bao thăng trầm đã qua.
Cái thay đổi chỉ là trái tim ngày càng chai sạn của tôi, cái thay đổi chỉ là vỏ bề ngoài như hóa đá của Dĩ Thâm.
Còn cô ấy hầu như không thay đổi.
Vẫn nụ cười vô tư.
1.
Lúc chín tuổi, anh hàng xóm Dĩ Thâm đã trở thành anh trai tôi.
Tôi vui lắm, sán đến bên mẹ hỏi: “Mẹ, từ nay anh Dĩ Thâm sẽ ở nhà mình, không về nhà anh ấy nữa phải không?”.
Mẹ ôm tôi vào lòng, nói: “Đúng đấy, Dĩ Mai có thích không?”.
“Thích ạ.” Tôi gật đầu lia lịa để chứng tỏ mình rất vui, nhưng không hiểu sao trông mẹ rất buồn.
Có một người anh trai như Dĩ Thâm thật đáng tự hào, được bạn bè ngưỡng mộ, có lúc còn được cả thầy giáo chú ý đến. Vừa vào năm học mới, thầy giáo nhìn danh sách rồi hỏi tôi: “Em quen Hà Dĩ Thâm phải không?”.
Tôi gật đầu: “Vâng, anh ấy là anh trai em”.
“Ra vậy. Thầy cũng dạy Dĩ Thâm năm lớp bảy, xem ra rất có duyên với hai anh em. Vậy học kỳ này em làm lớp trưởng nhé. Anh giỏi chắc em gái cũng giỏi.”
Dần dần bạn bè trong lớp đều biết tôi là em gái của “Hà Dĩ Thâm”, mấy bạn nữ trong lớp còn lân la hỏi dò tôi: “Dĩ Mai, anh cậu có bao giờ nói với cậu là anh ấy thích ai không?”.
“Không.” Tôi luôn trả lời như vậy.
“Này, cậu biết không, Doãn Lệ Mẫn ở lớp trên thích anh cậu...”
Dường như, bọn con gái ở tuổi này rất thích chủ đề “ai thích ai”. Thậm chí có mấy đứa trong lớp và mấy chị lớp trên còn tiết lộ với tôi chuyện “bạn nọ bạn kia thích anh cậu”, mà đối tượng thích Dĩ Thâm liên tục thay đổi.
Trong trường, đúng là có rất nhiều bạn nữ thích Dĩ Thâm, nhưng hình như anh ấy không quan tâm đến chuyện đó.
Có lúc, sau khi nghe Dĩ Thâm giảng bài, tôi cố ý dò hỏi: “Anh, anh có thích ai không? Lớp em có nhiều bạn thích anh lắm”.
“Không.” Dĩ Thâm trả lời dứt khoát, rồi lại cắm cúi làm bài tập, không hề tỏ ra tò mò muốn biết ai là người thích mình.
Buổi chiều hôm đó, nhìn khuôn mặt trông nghiêng rất đẹp của Dĩ Thâm cúi xuống trang vở, trong lòng tôi có một cảm giác khác lạ, một niềm vui xốn xang.
Khi tôi học xong lớp mười một thì Dĩ Thâm đỗ vào Đại học C, chuyển đến học ở thành phố A - nơi rất xa xôi đối với tôi lúc đó.
Tôi không quen cảm giác trong nhà thiếu một người, hình như cảm thấy rất trống vắng. Lúc ăn cơm, mẹ vẫn quen xới bốn bát, rồi nhớ ra Dĩ Thâm đã xa nhà, mới đổ cơm vào nồi.
Tôi cảm thấy rất buồn, ngay bên bàn ăn tôi đã thề: “Con cũng thi vào đại học C”.
Bố tôi cười khen: “Dĩ Mai giỏi lắm, rất có chí”.
Nhưng chỉ có ý chí thì không đủ, mặc dù tôi học cũng khá, nhưng không đủ trình độ thi vào trường C, cố gắng một năm nữa e cũng không được. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định thi vào Đại học N.
Khi tôi gọi điện thông báo sẽ thi vào trường N, Dĩ Thâm ngạc nhiên: “Dĩ Mai, em có thể thi một trường khá hơn mà”.
Nhưng không có trường nào “khá hơn” mà lại “gần trường anh nhất”, tôi thầm nghĩ.
Khi nhận được giấy báo nhập học của đại học N, tôi mới biết thế nào là “người tính không bằng trời tính”. Trường đại học của tôi đang tu sửa lại nên phải học ở nhiều địa điểm khác nhau. Khoa tôi học ở một địa điểm cách trường Dĩ Thâm hơn hai tiếng đi xe buýt.
Vậy là chỉ đến kỳ nghỉ mới được gặp nhau.
Vào kỳ nghỉ đông năm thứ nhất, tôi quen Triệu Mặc Sênh.
Tôi còn nhớ hôm đó, tôi cùng Dĩ Thâm ra phố mua đồ.
Sắp đến Tết nên đường phố rất đông người qua lại, nhưng tôi nghe rất rõ có người gọi tên Dĩ Thâm, quay lại thì thấy một cô gái đang băng qua đường.
Đó là lần đầu tôi gặp Mặc Sênh, người mà sau này cả đời quấn quýt bên Dĩ Thâm.
Lúc đó, ấn tượng đầu tiên về cô ấy là sự xù xì.
Một cô gái xù xì.
Chiếc mũ nhung màu trắng, cổ quàng khăn bằng len thô cũng màu trắng, chỉ để lộ đôi mắt đen rất to, đồng tử lấp lánh, vừa linh hoạt vừa đáng yêu.
Trông cô ấy như một quả cầu bông khoác tay Dĩ Thâm, líu lo như chim: “Dĩ Thâm, em biết nhất định sẽ gặp anh. Em biết mà!”.
Cô ấy bám chặt cánh tay Dĩ Thâm ríu rít một hồi mới phát hiện có tôi bên cạnh, nghi hoặc nhìn tôi rồi lại nhìn Dĩ Thâm.
Dĩ Thâm vội giải thích: “Đây là em gái anh, Hà Dĩ Mai”.
Tôi nhớ trước đây lúc ra phố, chúng tôi cũng nhiều lần gặp mấy bạn nữ cùng lớp với Dĩ Thâm, họ đều nhiệt tình giữ chúng tôi lại, nheo mắt nhìn tôi: “Dĩ Thâm, bạn gái phải không?”.
Thấy Dĩ Thâm có vẻ phật ý, họ không dám đùa nữa.
Chưa bao giờ thấy Dĩ Thâm vội thanh minh như thế.
Cô ấy nghe vậy nhìn tôi cười tít mắt, có vẻ hơi nịnh bợ: “Chào em, chị là Mặc Sênh, là bạn gái của anh trai em”.
Tôi choáng váng, chỉ biết đứng ngây ra, nhìn cô ấy.
Hình như thái độ của tôi làm cô ấy sợ, nhưng không biết làm thế nào, lại quay sang nhìn Dĩ Thâm.
Dĩ Thâm vội kéo tay cô ấy, nói gay gắt: “Vừa rồi em lại không nhìn đường, tại sao sắp đèn đỏ1 mà vẫn sang đường?”.
1 Ý của Dĩ Thâm là đèn đỏ dành cho người đi bộ.
Bị mắng, cô ấy có vẻ mất hứng, cúi đầu đá viên sỏi trên đường, lí nhí giải thích: “Không ngờ lại gặp được anh nên em vui quá, quên mất. Anh không cho em số điện thoại gia đình, em đành đi lang thang trên phố, hy vọng gặp may. Em đã đi mấy ngày rồi...”.
Giọng cô ấy mỗi lúc một nhỏ, bỗng cô ấy đá vào chân Dĩ Thâm một cái, xong quay người bỏ chạy: “Em đi đây!”.
Dĩ Thâm có lẽ bị bất ngờ, đứng ngây ra. Thấy vậy, tôi đến kéo tay anh ấy: “Đi thôi, Dĩ Thâm”.
Vừa đi được mấy bước bỗng Dĩ Thâm quay đầu lại, tôi cũng quay đầu nhìn theo, thấy cô ấy đứng đằng xa nhìn chúng tôi. Thấy chúng tôi quay lại, cô ấy luống cuống quay người bỏ chạy.
Dĩ Thâm rõ ràng đã ngẩn người trong giây lát, ánh mắt có vẻ gì đó mà tôi chưa từng thấy.
Anh ấy đưa túi trong tay cho tôi, nói: “Dĩ Mai, chờ anh một lát”.
Không chờ tôi trả lời, Dĩ Thâm đã sải bước chạy về phía cô ấy.
Hình như Dĩ Thâm chỉ đi khoảng mười phút nhưng tôi cảm thấy rất lâu.
Khi anh ấy quay lại, tôi làm như vô tình hỏi: “Dĩ Thâm, trước đây anh đã nói sẽ không yêu khi còn đang đi học kia mà”.
“Ừ.”
“Nhưng...”
Với thái độ vừa rồi của Dĩ Thâm, rõ ràng anh ấy đã ngầm thừa nhận.
“Chính cô ấy tự tìm tới...”, Dĩ Thâm thở dài, “Cô ấy bám anh dữ quá”.
Trước đây, rất nhiều cô gái theo đuổi Dĩ Thâm, nhưng có lẽ cô ấy bám dữ nhất. Nghĩ như vậy, dường như tôi đã tìm được một cái cớ để “danh chính ngôn thuận” có ấn tượng xấu với cô gái đó.
Nhiều năm sau nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, tôi nghĩ mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết, như cử chỉ, ánh mắt, lời nói của Dĩ Thâm... hoàn toàn không bình thường.
Tết năm đó thật vui. Khai giảng năm thứ hai, nhà trường thông báo cho chúng tôi một tin mừng, chỉ có điều sau khi biết Dĩ Thâm đã có người yêu, không biết đó có còn là tin tốt với tôi hay không.
Trường tôi cuối cùng đã trở về địa điểm cũ, trường lớp mới tinh, chỉ cách trường Dĩ Thâm một con đường.
Tôi và Mặc Sênh cũng trở thành “bạn tốt” theo cách nói của cô ấy.
Khi ba chúng tôi đi cùng nhau, Mặc Sênh bao giờ cũng một tay nắm tay tôi, tay kia kéo tay Dĩ Thâm: “Dĩ Thâm, anh đi chậm thôi, Dĩ Mai không theo kịp”.
Dĩ Thâm cau có: “Nếu em không kéo tay, có khi Dĩ Mai sẽ đi nhanh hơn”.
Sau đó, cô ấy quay đầu nhìn tôi vẻ tội nghiệp: “Dĩ Mai, sao em dịu dàng như vậy, mà anh trai em dữ dằn thế? Hai anh em tính tình chẳng giống nhau chút nào, mặt mũi cũng không, có phải một người giống bố, một người giống mẹ không?”.
Tôi nhìn Dĩ Thâm vẻ dò hỏi. Nét mặt anh ấy hơi thiếu tự nhiên, nhưng lập tức trở lại bình thường.
Dĩ Thâm chưa bao giờ kể với cô ấy chuyện gia đình! Tôi lập tức đoán ra, một niềm vui vô cớ dâng lên trong lòng.
Đây là bí mật chỉ mình tôi biết.
Dần dần, không hiểu tại sao, càng ngày tôi càng thân thiết với cô ấy. Mặc Sênh cũng bắt đầu thích rủ tôi đi dạo phố, khi gọi điện cho tôi, câu phàn nàn của cô ấy về Dĩ Thâm thường là: “Dĩ Thâm ngốc lắm, không biết đâu”.
Hôm sinh nhật tôi, Mặc Sênh muốn tặng tôi một chiếc bánh ga tô, nên đã kéo tôi đến hiệu bánh sinh nhật hỏi tôi thích loại nào. Lúc đó, tôi đã nói: “Chocolate”.
Mặc Sênh cười giòn tan: “Chị cũng thích chocolate. Dĩ Mai, chúng mình rất hợp nhau!”.
Hợp cái gì, chẳng qua tôi thấy cô ấy luôn đưa mắt về phía chiếc bánh vị chocolate mà thôi.
Mặc Sênh đối xử với tôi có thể nói là rất tốt.
Nhiều lúc tôi còn là cứu tinh của cô ấy.
Ví dụ như bây giờ.
“Dĩ Mai, thảm rồi, tiếng Anh của chị chỉ được năm mươi chín điểm”, một giọng nói thiểu não vang lên trong điện thoại.
Tôi an ủi cô ấy, nhưng trong lòng buồn rười rượi. Bao nhiêu cô gái giỏi tiếng Anh theo đuổi Dĩ Thâm, tại sao anh ấy lại chọn Mặc Sênh?
“Xong đời rồi! Nhất định Dĩ Thâm sẽ mắng chị.” Mặc Sênh có vẻ hoảng thật sự.
Bỏ luôn thì càng tốt!
Trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ đó, sau đấy tôi thấy sợ chính mình. Sao tôi lại có ý nghĩ độc ác như vậy?
“Em thi được bao nhiêu điểm?”, cô ấy hỏi.
“Tám mươi bảy.”
“Giỏi quá, vậy là em đạt tiêu chuẩn sinh viên giỏi rồi, Dĩ Mai giỏi thật!”
Đột nhiên, cô ấy chuyển giọng vui vẻ: “À, Dĩ Thâm cũng vừa đạt giải nhất kỳ thi môn tiếng Anh, tối nay chúng mình đi ăn, chúc mừng chiến thắng của hai anh em, tỉ số ba-hai, chúng ta sẽ thắng!”. Vẻ chán nản vì thi trượt vừa rồi của cô ấy đã bay biến.
Buổi tối ăn cơm, Dĩ Thâm nhăn nhó, không hề có vẻ vui mừng của người vừa đạt giải nhất. Tôi hiểu tâm tư của anh ấy, tiếng Anh của Mặc Sênh là do Dĩ Thâm kèm, bây giờ cô ấy thi không đỗ, mà anh ấy vốn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nên còn buồn hơn cả Mặc Sênh.
Đương nhiên, tôi cũng bênh vực Mặc Sênh, gì mà mới thi lần đầu, mặc dù bản thân tôi cũng không cho là vậy.
Đợi Dĩ Thâm dịu đi ít nhiều, Mặc Sênh mới dám nhỏ nhẹ phàn nàn: “Tiếng Anh thật đáng ghét, trật tự chẳng ra gì, đằng nào sau này mình cũng không ra nước ngoài, việc gì phải học nó cho mệt...”.
Mấy năm sau, nghĩ tới câu nói này của Mặc Sênh, tôi cảm thấy cuộc đời quả là bất trắc, chẳng có điều gì có thể nói trước được.
Ăn cơm xong, ba người cùng đi dạo một lát rồi tôi về trước, lúc sắp rời khỏi cổng trường đại học C, tôi mới sực nhớ ra mình đã để cuốn sách mà Dĩ Thâm mượn giúp trong túi xách của Mặc Sênh. Ngày mai lên lớp cần phải dùng đến cuốn sách đó, vậy là tôi đành quay lại lấy.
Để tiết kiệm thời gian, tôi đi tắt qua lối vườn trường.
Vườn trường là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không khỏi giật mình khi nhìn thấy từng cặp, từng cặp tình nhân quấn chặt nhau, ôm hôn rất tự nhiên trên ghế đá, dưới tán cây.
Rất ngại đi ngang qua chỗ họ, tôi quyết định rẽ vào một con đường nhỏ.
Con đường này yên tĩnh hơn nhiều, đi một đoạn, tôi bắt đầu hối hận, tại sao mình lại đi vào con đường vắng thế này. Tôi đành cúi đầu đi, mong qua vườn cho nhanh. Tuy nhiên, khi đi ngang qua mấy phiến đá ven hồ nhỏ, tôi vô tình đi chậm lại, hình như có gì đó thôi thúc tôi ngoảnh đầu nhìn lại lần nữa.
Dưới ánh trăng mờ mờ, Dĩ Thâm đang ôm cô ấy, còn Mặc Sênh ngồi trên đùi anh ấy, họ hôn nhau.
Đêm đó, tôi đã nằm mơ thấy Dĩ Thâm.
Những chi tiết vụn vặt không liên kết với nhau. Tôi mơ thấy cây cầu lúc nhỏ chúng tôi thường đi học qua, thấy tôi và Dĩ Thâm trốn dưới gầm cầu, sau đó là cảnh ở nhà trong buổi chiều yên tĩnh, nhà vắng vẻ, Dĩ Thâm đang nhắm mắt nghe băng tiếng Anh, tôi định hỏi bài nhưng thấy vậy, không dám quấy rầy, đành đứng ngoài cửa nhìn anh ấy rất lâu...
Cuối cùng, tôi thấy mình đang đứng trong vườn trường, thấy Mặc Sênh ngồi trong lòng Dĩ Thâm, gục đầu vào ngực anh ấy, hai tay mân mê nghịch tay anh ấy, Dĩ Thâm cứ để yên, hai người im lặng bên nhau. Dĩ Thâm ôm Mặc Sênh vào lòng, cúi đầu hôn cô ấy.
...
Vậy là lần đầu tiên tôi biết, thì ra trong mơ cũng có thể đau lòng, đau đến bừng tỉnh giấc.
2.
Thực ra, tôi không cảm thấy Dĩ Thâm thích Mặc Sênh lắm, mặc dù anh ấy thừa nhận cô ấy là bạn gái của mình.
Tôi từng giả bộ vô tình hỏi dò Mặc Sênh, hai người quen nhau thế nào, yêu nhau ra sao.
Cô ấy thường lắc đầu, nhún vai, chỉ kể những chi tiết vụn vặt: “Bám riết không rời”, rồi kéo tay áo Dĩ Thâm bên cạnh, hỏi: “Đúng không, Dĩ Thâm?”.
Dĩ Thâm không trả lời, chỉ “hừ” một tiếng.
Dĩ Thâm đối với cô ấy dường như không có gì đặc biệt so với những người khác, luôn lạnh lùng, ít nói, cũng không thấy có cử chỉ nào thân mật. Lúc đi đường, nếu Mặc Sênh không khoác tay thì Dĩ Thâm thường đi vượt lên trước. Có lần, Mặc Sênh phàn nàn với tôi: “Dĩ Mai, em có thấy Dĩ Thâm thích chị không? Nếu mấy ngày chị không đến tìm, chắc anh ấy cũng chẳng nhớ đến chị...”.
Mặc Sênh ngước mắt nhìn tôi đầy tủi hờn.
Tôi nói: “Chị thử giận anh ấy đi, xem anh ấy có đến dỗ chị không?”. Dĩ Thâm trước nay rất ghét giận dỗi vô cớ, tôi nói với Mặc Sênh như vậy thực ra có dụng ý xấu.
“Chắc chắn là không.” Mặc Sênh lắc đầu, chán nản: “Hơn nữa, chị cũng không dám”.
Tiếp xúc với họ càng lâu, tôi càng cảm thấy Dĩ Thâm chấp nhận Mặc Sênh, có lẽ chỉ vì cô đơn nhất thời mà thôi.
Mặc Sênh có lẽ chỉ là một thời điểm trong cuộc đời anh ấy, sẽ nhanh chóng qua đi.
Bởi vì họ khác nhau như vậy, một người điềm tĩnh, ít nói; một người xốc nổi, ồn ào; một người trưởng thành sớm; một người lại quá ngây thơ. Điều tôi cần làm chỉ là nhẫn nại, nhẫn nại chờ đợi Dĩ Thâm nhận ra điều đó.
Nhưng cảnh tượng tôi tận mắt nhìn thấy ở vườn trường đã phá vỡ niềm tin của tôi.
Thì ra, ở nơi tôi không nhìn thấy, ở nơi không có tôi, họ là như vậy.
Thân thiết như vậy...
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong vườn trường, tôi trở mình, vùi đầu vào gối. Đã mấy ngày trôi qua, cứ nghĩ tới cảnh đó lòng tôi lại nhói đau.
Ký túc xá đã tắt đèn, nhưng mấy đứa con gái hay buôn chuyện vẫn chưa chịu đi ngủ, ngồi tán gẫu chuyện yêu đương. Tôi vốn ghét những trò nhăng nhít đó của họ, những lần này tôi chủ động tham gia: “Đàn ông có bao giờ hôn người phụ nữ anh ta không thích không?”.
Lập tức có câu trả lời.
“Chỉ cần không ghét, hôn chẳng là gì hết, thậm chí có thể lên giường với nhau. Dĩ Mai, có anh chàng nào hôn cậu phải không?”, họ nhao nhao trêu tôi.
Tôi nhìn lên trần nhà, không trả lời.
Không thích cũng có thể hôn, cho nên phải chăng Dĩ Thâm thực ra cũng không thích Mặc Sênh lắm?
Mấy đứa bạn cùng phòng vẫn truy hỏi tôi: “Dĩ Mai, nói đi, có phải có anh chàng nào hôn cậu, đúng không? Yên tâm đi, nếu là Dĩ Mai thì nhất định anh ta sẽ thích cậu. Cậu rất toàn diện, mọi tiêu chuẩn đều tốt, xinh đẹp, thông minh...”.
Tôi lặng thinh nghe họ nói.
Điều kiện tốt thì ích gì kia chứ? Dĩ Thâm đâu có thích tôi.
Có điều, nếu Mặc Sênh ưu tú hơn tôi, có lẽ tôi cũng cam lòng, nhưng nhiều mặt cô ấy còn không bằng tôi.
Tại sao lại là cô ấy?
Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi trong bao nỗi ngổn ngang.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường Dĩ Thâm, vẫn ăn cơm cùng họ, nhưng không còn bình thản như trước nữa.
Dần dần, tôi đi đến quyết định, coi như Dĩ Thâm không thích tôi, thì tôi cũng không muốn đóng vai em gái anh ấy nữa.
Vậy là vào một ngày của hơn một tháng sau đó, tôi hẹn gặp Mặc Sênh.
Tôi ngồi trong nhà hàng KFC chờ cô ấy.
Mặc Sênh lưng đeo ba lô, lướt qua cửa sổ. Nhìn thấy tôi, cô ấy vẫy vẫy tay qua cửa kính, nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào.
Hôm ấy, tâm trạng Mặc Sênh rất tốt. Rất dễ nhận ra khi cô ấy vui vì mỗi lúc như vậy, cô ấy luôn nhảy chân sáo.
Khi trường tôi mới chuyển về gần trường Dĩ Thâm, Mặc Sênh là người đầu tiên đến đón tôi. Lúc đó, tôi đứng ở cổng trường đợi Dĩ Thâm, từ xa đã nhìn thấy cô ấy vừa đi vừa nhảy tung tăng trên con đường rợp bóng cây dẫn ra cổng trường, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi trên người, nhìn Mặc Sênh như tắm trong ánh nắng.
“Dĩ Mai, chào em. Dĩ Thâm đang bận họp, cử chị đến đón em.” Lúc đó, cô ấy đã đến trước mặt tôi, cười nói như vậy. Bây giờ, cô ấy cũng đến trước mặt tôi với những bước chân sáo như thế.
“Dĩ Mai đến sớm thế?”
Mặc Sênh ngồi đối diện với tôi, hỏi: “Chúng ta ăn gì, chị có phiếu ưu đãi đấy”. Cô ấy vừa nói vừa lấy một tập phiếu ưu đãi để lên bàn.
“Gì cũng được.”
“Vậy thì chị chọn đồ ăn trẻ em, đồ chơi thì dành cho Dĩ Thâm”, Mặc Sênh vui vẻ nói.
Tôi biết cô ấy đang đùa, nhưng không thể nào cười được. Tôi bỗng thấy ghét sự vui vẻ của Mặc Sênh, nó trái ngược với tâm trạng căng thẳng của tôi lúc đó.
Mặc Sênh đi xếp hàng, bảo tôi ngồi giữ chỗ.
Người xếp hàng rất đông, Mặc Sênh đứng ở cuối hàng, nhưng cũng không yên, thỉnh thoảng lại nhoài người ra ngó vào quầy phục vụ. Trong lúc ngó nghiêng, Mặc Sênh đã vô tình chạm vào khay đồ của một người đàn ông, làm đổ cốc coca trên đó. Cô ấy rối rít xin lỗi, rồi luống cuống thu dọn.
Tôi nghĩ, nếu bây giờ Dĩ Thâm có mặt ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ cau mày, rồi sẽ lại giúp cô ấy thu dọn.
Một người hậu đậu như vậy có thể giúp gì cho Dĩ Thâm? Mặc Sênh và Dĩ Thâm là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cô ấy cứ vô tư như vậy làm sao có thể đi vào thế giới nội tâm của anh ấy? Dĩ Thâm cần một người có thể giúp anh ấy, có thể chăm sóc anh ấy chứ không phải một người luôn cần được chăm sóc.
Mặc Sênh bê khay đồ quay lại, vạt áo bị dính nước coca, nhưng không để ý, quay sang tôi nói giọng cầu khẩn: “Dĩ Mai, đừng nói với Dĩ Thâm chuyện này nhé, chuyện chị vừa gây ra ấy”.
Tôi gật đầu, ăn mấy lát khoai tây chiên.
“Mặc Sênh”, tôi bắt đầu.
Mặc Sênh đang uống coca, nghe tôi gọi vội ngẩng lên, hướng đôi mắt đen láy nhìn tôi.
Tôi vội tránh ánh mắt của cô ấy, nói nhanh: “Tôi và Dĩ Thâm không phải anh em ruột. Trước đây, hai gia đình là hàng xóm, đều họ Hà nên đặt tên các con giống nhau. Về sau, cha mẹ Dĩ Thâm đột ngột qua đời nên cha mẹ tôi nhận nuôi anh ấy.”
Tôi nói liền một mạch, Mặc Sênh vừa hút coca vừa ngẩn người nghe tôi nói, không có phản ứng gì.
Bỗng tôi trở nên nóng nảy, ngữ khí càng thêm nghiêm trọng: “Chị không hiểu sao? Chúng tôi không phải là anh em ruột, chúng tôi hoàn toàn chẳng có gì gần gũi về huyết thống”.
“Dĩ Mai đang đùa đấy à?” Cuối cùng, cô ấy cũng lên tiếng, lại là câu nói khiến tôi bực mình nhất.
“Dĩ Thâm chưa bao giờ nói...”, rõ ràng cô ấy đang hoang mang.
“Tại sao Dĩ Thâm phải nói chuyện nhà chúng tôi với chị? Dĩ Thâm có bao giờ nói với chị chuyện gì quan trọng không?” Thấy Mặc Sênh lúc ấy mặt tái mét, tôi biết mình đã đánh trúng điểm yếu của đối phương.
Đúng là khi hai người ở bên nhau, chẳng giống đôi tình nhân mà giống một người lớn trông nom một đứa trẻ hơn, người lớn liệu có nói với trẻ con chuyện lớn không?
Về sau khi tôi hoạt động trên thương trường, có người nhận xét: “Hà Dĩ Mai có thể coi là ví dụ điển hình trong việc không nên đánh giá con người qua ngoại hình. Thoạt nhìn rất dịu dàng yếu đuối, có vẻ dễ bắt nạt, thực ra rất cao tay, biết đánh trúng điểm yếu của đối phương, dồn người ta vào chân tường”.
Tôi nghe vậy chỉ cười nhạt, thỉnh thoảng nghĩ lại lần đầu tôi phát huy bản lĩnh đó, chính là vào buổi chiều hôm ấy, đối với người bạn tốt của mình, một người con gái đối với tình cảm của chính cô ấy thực ra không hề có chút niềm tin nào.
Tuy nhiên, hồi đó có ai tin vào tình yêu của hai người ấy? Tôi, bạn bè của Dĩ Thâm, bạn bè của Mặc Sênh, mọi người đều cảm thấy họ không hợp nhau, đều cho rằng sớm muộn họ cũng chia tay.
Lúc đó, có lẽ chỉ một mình Dĩ Thâm cảm thấy hai người sẽ mãi mãi bên nhau.
Tuy nhiên, Dĩ Thâm sai ở chỗ đã quá tự tin.
Nhìn Mặc Sênh lúc đó rõ ràng đã bắt đầu hoảng hốt, tôi ném quả bom thứ hai: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố cho chị biết, tôi yêu Dĩ Thâm, nhưng tôi không muốn yêu thầm anh ấy nữa, tôi sẽ cạnh tranh công khai với chị”.
Nhân đà, tôi nói câu cuối cùng: “Triệu Mặc Sênh, chị tưởng chị thắng được tình cảm hơn hai mươi năm giữa tôi và Dĩ Thâm sao?”.
Nói xong, tôi đứng dậy đi thẳng. Trong mấy giây lúc mở cửa bước ra ngoài, tôi thầm nghĩ chỗ đồ ăn Mặc Sênh vừa mua chưa hề được động đến, không biết cô ấy có còn tâm trạng để ăn hay không.
Mấy ngày tiếp theo, tôi ở lì trong trường, không sang chỗ Dĩ Thâm, cũng chẳng đi đâu.
Nghĩ đến cùng, thực ra tôi là người hèn nhát, có lẽ còn bỉ ổi nữa. Tôi không dám thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với Dĩ Thâm, cho nên phải đi tìm Mặc Sênh, để qua cô ấy nói với Dĩ Thâm.
Xưa nay, em chưa bao giờ coi anh là anh trai, anh biết không?
Dĩ Thâm sẽ trả lời thế nào?
Tôi luôn nghĩ đến câu trả lời của Dĩ Thâm, tâm trạng tôi lúc chứa chan hy vọng, lúc hoàn toàn tuyệt vọng, sau một tuần liền không hề có tin tức gì của họ, tâm trạng đó biến thành nỗi hoang mang.
Mấy lần tôi nhấc điện thoại lên nhưng lại không biết gọi cho ai. Triệu Mặc Sênh ư? Sau cuộc nói chuyện lần trước sao? Hay là Dĩ Thâm?
Thời gian dài đến mức tôi cảm thấy mình đã bị họ bỏ quên. Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi sang trường của Dĩ Thâm, lúc đó mới biết chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Mặc Sênh ra đi.
Nghe nói cô ấy sang Mỹ.
3.
Mấy năm sau, tôi mới dần dần nhận ra sự ra đi của Mặc Sênh ảnh hưởng như thế nào đến Dĩ Thâm. Khi ấy, tôi cho rằng sự ảnh hưởng đó rất nhỏ, bởi biểu hiện của Dĩ Thâm hoàn toàn có thể xem là bình tĩnh.
Hôm đó, tôi đến tìm Dĩ Thâm với tâm trạng thấp thỏm.
Đại học C có một quy định bất thành văn: Nam không được tùy tiện vào khu ký túc xá nữ, còn nữ có thể thoải mái vào khu ký túc xá nam, cho nên tôi đi thẳng đến phòng Dĩ Thâm.
Dĩ Thâm không có ở đó.
Bạn bè Dĩ Thâm đều biết tôi, vừa thấy tôi đã hỏi ngay, có biết Mặc Sênh đã ra đi rồi không.
Tôi sững người.
Trước khi Dĩ Thâm về, mấy anh cùng phòng đã nói qua tình hình cho tôi biết, có người còn khuyên tôi an ủi Dĩ Thâm không nên luyến tiếc con người vô trách nhiệm ấy...
Những gì họ nói sau đó, tôi hoàn toàn không nghe được. Tôi đã nghĩ đến rất nhiều tình huống nhưng không nghĩ đến tình huống Mặc Sênh ra đi. Trong đầu tôi chỉ suy nghĩ, tại sao cô ấy lại dứt khoát ra đi như vậy? Là “ra đi không lời từ biệt” giống như chúng tôi thường nói đùa với nhau hay chỉ vì những lời nói của tôi?
Đúng lúc tôi đang băn khoăn thì Dĩ Thâm từ văn phòng khoa trở về. Trông anh ấy có vẻ vẫn bình thường, chỉ là có hơi gầy đi, ánh mắt u ám.
Tôi đứng lên.
“Dĩ Mai!”
“Em... em đến...” Tôi không biết nói thế nào, những ý nghĩ rối rắm khiến tôi bất giác hoảng sợ. Nếu biết Mặc Sênh ra đi vì câu nói của tôi, Dĩ Thâm sẽ nghĩ thế nào đây?
Dĩ Thâm dường như không để ý đến vẻ bất thường của tôi, vẫn hỏi tôi có việc gì như mọi khi. Tôi lắc đầu.
Dĩ Thâm không nói gì, bảo tôi cùng đi ăn trưa. Chúng tôi đến nhà ăn.
Nếu không ra ngoài ăn tiệm thì nhà ăn của trường là nơi chúng tôi thường đến, vì Mặc Sênh rất thích món sườn xào chua ngọt ở đây, lần nào đến cũng xếp hàng chờ, chỉ sợ không mua được. Nhân viên ở đây đều quen Mặc Sênh, thậm chí còn cho cô ấy nhiều hơn chút đỉnh. Mặc Sênh ăn không hết thường gắp từng miếng vào bát của Dĩ Thâm. Dĩ Thâm không thích đồ có vị ngọt nhưng cũng không từ chối.
Trong bữa ăn, Dĩ Thâm chỉ im lặng, không hề mở miệng, tôi cũng không dám nói gì. Xong bữa, ra khỏi nhà ăn, bỗng Dĩ Thâm bảo tôi: “Anh đi cùng em về trường”.
Thoạt nghe, tôi đã sung sướng đến phát điên, nhưng niềm vui ngay lập tức tan biến.
“Thẻ thư viện của Mặc Sênh ở chỗ em.”
“Cái gì?”, tôi không hiểu.
“Cuốn Tiền tệ ngân hàng lần trước anh dùng thẻ của cô ấy mượn cho em, mượn xong anh kẹp luôn vào sách.” Anh ấy nhắc đến tên Mặc Sênh với thái độ bình thường như chỉ đang nói về một người bạn bình thường nào đó.
“Thế ư?”, tôi đáp.
Trên đường đi, chúng tôi chẳng ai nói gì. Con đường hôm đó rất yên tĩnh, Dĩ Thâm vốn ít nói, trước đây, khi ba chúng tôi đi bên nhau, cũng chỉ có Mặc Sênh ríu rít đủ thứ chuyện.
Đến trường tôi, Dĩ Thâm đứng dưới đợi tôi chạy lên phòng lấy thẻ.
Thời gian trước, tôi cần viết chuyên đề về “Ngân hàng tiền tệ”, cuốn ở thư viện trường tôi đã cũ nên tôi nhờ Dĩ Thâm mượn ở thư viện trường bên ấy. Phần của Dĩ Thâm trong sổ thư viện đã kín, nên anh ấy dùng thẻ của Mặc Sênh để mượn cho tôi.
Tôi trèo lên giường, lấy cuốn Tiền tệ ngân hàng lật vội ra xem, bên trong quả nhiên có tấm thẻ thư viện của Mặc Sênh kẹp ở gần cuối cuốn sách, trước đó tôi đã không để ý.
Trên thẻ là bức ảnh nhỏ của Mặc Sênh. Trong ảnh, Mặc Sênh buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to cười tít như nửa vầng trăng, khuôn mặt rạng rỡ.
Nụ cười rất quen thuộc mà trước đó không lâu tôi còn thường xuyên nhìn thấy.
Có lẽ là do thực sự vui vẻ nên Mặc Sênh cười rất thoải mái, rất tự nhiên, cuốn hút, thấp thoáng lúm đồng tiền trên má, vừa tinh nghịch vừa ngây thơ, khiến người ta cũng thấy vui lây.
Có lẽ, Dĩ Thâm thích cô ấy cười như vậy.
Thực ra, tôi cười cũng rất đẹp, nhưng không giống cô ấy.
Trong một thoáng, tôi muốn vứt cái thẻ này đi, bảo với Dĩ Thâm là không tìm thấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cầm ra ngoài đưa cho Dĩ Thâm, nhìn anh ấy bỏ nó vào túi áo trước ngực.
“Cô ấy đã đi rồi.” Nhìn theo bóng dáng lủi thủi của Dĩ Thâm, tôi thầm nói với mình.
Cười rạng rỡ như thế cũng chẳng ích gì, người đã đi, đã rút lui, Dĩ Thâm chỉ nhất thời lưu luyến rồi cũng sẽ lãng quên.
Ít nhất lúc bấy giờ anh ấy cũng rất bình tĩnh.
Ngày đó, tôi còn chưa hiểu một điều, có một kiểu bình tĩnh có thể gọi là “sóng ở đáy sông”.
Không còn Triệu Mặc Sênh, tôi và Dĩ Thâm càng ít gặp nhau hơn.
Không có người liên tục gọi điện bảo tôi sang đại học C, tôi cũng chẳng tìm được lý do gì để sang bên đấy.
Cho nên khi tôi phát hiện chuyện Dĩ Thâm hay hút thuốc thì việc đó đã xảy ra khá lâu rồi.
Con trai hút thuốc là chuyện quá bình thường, tôi không muốn gắn nó với chuyện khác. Lúc mới biết, tôi tự dối lòng, cho đó là do hoàn cảnh, bạn bè hút thì Dĩ Thâm cũng hút, chẳng có gì đặc biệt. Dù quả thực, lý do này không phù hợp với tính cách của Dĩ Thâm.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác. Có lần, tôi đến ký túc xá của anh ấy, tận mắt nhìn thấy Dĩ Thâm cùng đám bạn uống rượu say khướt.
Thực ra, hôm đó là sinh nhật của một người bạn trong lớp, ai cũng uống, không chỉ mình Dĩ Thâm, nhưng tôi không sao chịu đựng được chuyện đó.
Dĩ Thâm không phải là người tùy tiện, anh ấy vốn rất biết kiềm chế, làm gì cũng có chừng mực. Tôi rất muốn tự an ủi rằng, chẳng qua anh ấy vui vẻ cùng bạn bè thôi, không phải là mượn rượu quên sầu, nhưng sự u uất không thể che giấu trong đáy mắt Dĩ Thâm khiến tôi không thể tự lừa dối bản thân thêm nữa.
Nhiều điều trước đây tôi không nhìn thấy, hình như chính vào lúc đó đã bắt đầu hiện lên rõ ràng. Dần dần tôi mới nghĩ ra, mỗi khi nói đến chuyện Mặc Sênh đeo bám mình, trong mắt Dĩ Thâm luôn thấp thoáng nụ cười.
Có những lúc cô ấy đến muộn, Dĩ Thâm cũng tỏ ra sốt ruột không yên.
Dù Mặc Sênh làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, Dĩ Thâm cũng chỉ cau mày giúp cô ấy thu xếp.
Còn rất nhiều, rất nhiều chi tiết khác nữa, tại sao trước đây tôi không nhìn thấy.
Nước mắt trào ra từ lúc nào, chẳng biết vì ai.
Thì ra, Dĩ Thâm chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, bây giờ khi uống say, anh ấy không gắng gượng được nữa, tất cả đều được bộc lộ ra.
Khi Dĩ Thâm tỉnh rượu, tôi đã bình tĩnh trở lại, chỉ nói với anh ấy bằng giọng buồn rầu: “Anh như thế này không chỉ cha mẹ em buồn mà cô chú dưới suối vàng nếu biết cũng sẽ rất đau lòng”.
Em cũng đau lòng lắm. Dĩ Thâm, anh biết không?
Dĩ Thâm im lặng, cụp mắt xuống, cố lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau mới nói, giọng hoàn toàn tỉnh táo: “Em nói đúng, anh không có lý do gì để buông thả bản thân”.
Vậy là anh ấy trở lại là một Dĩ Thâm mực thước, nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không giống Dĩ Thâm trước đây.
Nhưng đó là cái gì thì tôi không nói ra được.
Quan hệ giữa tôi và Dĩ Thâm đại loại là như thế.
Có lẽ, Mặc Sênh chưa kịp nói với Dĩ Thâm điều tôi đã nói với cô ấy, bởi Dĩ Thâm không hề nhắc đến chuyện này.
Mà tôi thì không có can đảm hỏi anh ấy.
Tôi bằng lòng với thực tại. Giữa tôi và Dĩ Thâm bây giờ, hình như lại trở về quan hệ trước đây, trước khi Mặc Sênh xuất hiện. Giữa chúng tôi không có tiến triển nhưng cũng không có người thứ ba.
Thực ra, tôi rất yếu đuối, không dám chủ động theo đuổi, chỉ hy vọng một ngày nào đó, anh ấy nhận ra và quay trở lại.
Nhưng nỗi cô đơn ngày càng thêm nặng nề.
Tôi đối với ai cũng tốt, nhưng như vậy lại khiến tôi không có bạn thân. Sau khi Mặc Sênh đi, không có ai rủ tôi đi dạo phố, không có ai nhiệt tình khen bộ đồ mới của tôi, cũng không có ai gọi điện báo trước cả tháng rằng sắp đến ngày sinh nhật tôi... Tôi cũng lờ mờ cảm thấy, thực ra tôi cũng rất quý cô ấy.
Chỉ có điều giữa chúng tôi có Dĩ Thâm.
4.
Mấy năm đại học của tôi trôi qua đơn điệu như vậy, ngày nọ nối tiếp ngày kia chẳng có gì mới mẻ. Cho đến khi tốt nghiệp tôi vẫn một mình. Mấy đứa bạn của tôi đều ngạc nhiên. Một cô bạn cùng lớp vừa ra trường đã tổ chức đám cưới. Chúng tôi vừa liên hoan chia tay đã lại đi ăn cưới. Chuyện này trở thành giai thoại một thời.
Khi lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi mời Dĩ Thâm đi ăn hiệu. Trong lúc ăn, tôi kể cho anh ấy nghe chuyện trên như một câu chuyện cười. Dĩ Thâm nghe xong có vẻ thảng thốt, buột miệng nói: “Thực ra, anh cũng định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn”.
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Hình như lúc đó Dĩ Thâm mới ý thức được điều mình vừa nói, ánh mắt thoáng buồn.
Từ lúc đó, cả hai chúng tôi đều không nói gì thêm.
Tôi dần bình tĩnh lại, nói: “Dĩ Thâm, vừa rồi em về thăm mẹ, mẹ hỏi anh đã có người yêu chưa. Anh cũng nên có bạn gái đi”.
Tôi hoàn toàn thật lòng khi nói câu đó. Bốn năm đại học hoàn toàn cô đơn khiến tôi hiểu ra rằng, sau khi Mặc Sênh ra đi, có thể rồi đây Dĩ Thâm sẽ yêu người khác, nhưng tuyệt nhiên không phải tôi.
Tôi cũng không còn là Hà Dĩ Mai của ngày xưa, bây giờ, tôi thực sự mong anh ấy có thể yêu một cô gái nào đó. Lần này, tôi sẽ thực lòng chúc phúc cho hai người.
Dù rất đau lòng.
Dĩ Thâm chỉ ậm ừ, không muốn nói tới chuyện đó.
Bữa ăn trôi qua trong những câu chuyện vụn vặt không đâu vào đâu. Lúc thanh toán, dù tôi mời nhưng Dĩ Thâm vẫn một mực đòi trả.
Trong khi đợi nhà hàng trả lại tiền thừa, Dĩ Thâm đi vào nhà vệ sinh, khi họ thanh toán xong anh ấy vẫn chưa trở lại. Thấy áo khoác của Dĩ Thâm vắt trên tay ghế, tôi lấy ví của anh ấy trong túi áo khoác để bỏ tiền thừa vào.
Mở ví, tôi nhìn thấy bức ảnh đó.
Hình như nó được lấy ra từ giấy tờ hồ sơ nào đó, ở một góc vẫn còn dấu nổi.
Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to cười tít như nửa vầng trăng, khuôn mặt rạng rỡ.
Nụ cười quen thuộc ấy, nhưng đã lâu tôi không nhìn thấy...
Khi Dĩ Thâm quay lại, tôi vẫn tần ngần cầm ví của anh ấy trên tay. Không kịp để vào chỗ cũ, tôi bỏ tiền thừa vào rồi đưa cho anh ấy.
“Tiền thừa này”, tôi nói.
“Ừ.” Dĩ Thâm gật đầu, vẫn thái độ bình thản như mấy năm trước khi Mặc Sênh mới ra đi.
Tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của vẻ bình thản ấy.
Bình thản bởi vì đã quyết định.
Quyết định sẽ tiếp tục chờ.
Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, như tôi chẳng hạn.
Đối với một số người, thời gian lại càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như Dĩ Thâm.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là bề ngoài, có một loại vết thương xâm nhập vào xương tủy và hoành hành ở nơi không ai nhìn thấy.
Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi đi bộ đến bến xe buýt. Lúc đó, Dĩ Thâm vừa đi làm được vài năm, tôi cũng mới đi làm nên chưa có điều kiện kinh tế, phương tiện đi lại chủ yếu vẫn là xe buýt.
Chúng tôi im lặng đứng đợi xe, xe vừa dừng, Dĩ Thâm đột nhiên gọi tôi: “Dĩ Mai”.
Tôi quay sang nhìn anh.
Trong hoàng hôn lãng đãng, ánh sáng cuối cùng trong ngày bao trùm lên anh, tôi bỗng thấy Dĩ Thâm cô đơn hơn bao giờ hết.
“Sau này em sẽ hiểu, nếu cô ấy đã từng xuất hiện trên thế gian thì những người khác chỉ là tạm bợ... Anh không muốn tạm bợ.”
Xe chuyển bánh, hình ảnh Dĩ Thâm mờ dần trước mắt tôi.
Trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu nói của Dĩ Thâm: “Sau này em sẽ hiểu, nếu cô ấy đã từng xuất hiện trên thế gian thì những người khác chỉ là tạm bợ...”.
Việc gì phải đợi đến sau này, tôi vẫn luôn hiểu điều đó.
Chỉ là tôi cũng không muốn tạm bợ.
Vì vậy, trong thành phố đầy ắp người này, trái tim của chúng tôi vẫn cô đơn một cách bướng bỉnh.
Ai cũng bận rộn với công việc của riêng mình, chúng tôi còn ít liên lạc với nhau hơn cả hồi đại học.
Trước đây, tôi luôn lo sợ ngày này rồi sẽ đến, nhưng cuối cùng nó vẫn đến.
Thật ra cũng chẳng có gì.
Tôi không đau buồn nữa.
Bởi vì đã quen.
Dĩ Thâm cho tôi rất nhiều thời gian để làm quen với nó.
Về sau, một cô bạn đồng nghiệp nhìn thấy Dĩ Thâm khi anh ấy đứng chờ tôi bên ngoài để cùng về thăm cha tôi bị ốm.
Hôm sau, cô ấy hỏi tôi anh ấy là ai, cô ấy còn hỏi Dĩ Thâm đã có người yêu chưa.
Tôi nói, anh ấy đã có người yêu rồi, nhưng cô ấy đang ở Mỹ.
Cô bạn đồng nghiệp tỏ vẻ thất vọng, nhưng có vẻ không cam tâm nói: “Khoảng cách là kẻ thù của tình yêu, chẳng có gì đảm bảo”.
“Không đâu, họ nhất định sẽ ở bên nhau...” Không hiểu tại sao tôi lại tin chắc như vậy. “Chị ấy sẽ trở về.”
Cô ấy không tin: “Dĩ Mai, cậu không phải là cô ấy, sao cậu biết được”.
Tôi không trả lời.
Nhưng tôi đã nhiều lần tự nói với bản thân, sao cô ấy có thể không trở lại?
Dĩ Thâm vẫn đang chờ kia mà.
Chỉ có điều chúng tôi không ngờ lại lâu như vậy. Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đến bao giờ...
Một năm, hai năm... năm năm... sáu năm...
Năm thứ bảy...
Hôm đó, tôi mang món dưa góp do mẹ tôi làm đến cho Dĩ Thâm, khi bỏ vào tủ lạnh thấy tủ trống không, chẳng có gì ăn được, tôi liền kéo Dĩ Thâm đi siêu thị.
Ngày cuối tuần, siêu thị đông nghịt.
Lần gặp trước cách đây đã hơn hai tháng... Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng đồ đạc bị đổ.
Bất giác quay đầu lại.
Trong tiếng hàng đổ tôi nhìn thấy cô ấy.
Đã bảy năm trôi qua từ lần cuối cùng gặp nhau ở nhà hàng KFC. Tôi đột nhiên cảm thấy quãng thời gian đằng đẵng như vậy chỉ như bằng khoảnh khắc của một cái quay đầu.
Bao thăng trầm đã qua.
Cái thay đổi chỉ là trái tim ngày càng chai sạn của tôi hay vỏ bề ngoài như hóa đá của Dĩ Thâm.
Còn cô ấy hầu như không thay đổi.
Vẫn nụ cười vô tư.
Hôm đó về đến nhà, tôi ngồi trên sô pha nhìn trời sáng dần qua cửa sổ.
Do bận công việc, căn nhà thuê đã lâu không sửa sang, chậu hoa trên ban công mua về cũng để đấy, không biết đã ra hoa từ lúc nào, vài cánh đã tàn phất phơ trước gió, chỉ còn một cánh màu đỏ trên đài hoa nhỏ xíu màu tím nhạt.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình giống loài hoa không tên này.
Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai thăm hỏi.