• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Biểu tượng thất truyền
  3. Trang 100

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 99
  • 100
  • 101
  • More pages
  • 139
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 99
  • 100
  • 101
  • More pages
  • 139
  • Sau

Chương 95

K

atherine Solomon biết mình đang rơi xuống... nhưng không hiểu nổi vì sao.

Bà đang chạy theo hành lang về phía người nhân viên an ninh ngồi trong phòng ăn thì đột nhiên vấp vào một chướng ngại vật vô hình, và cả người bà đổ nhào về phía trước, bay trong không khí.

Giờ bà đang quay trở lại mặt đất... trong trường hợp này là một mặt sàn lát gỗ cứng.

Katherine ngã sấp xuống sàn, sức ép khiến hai buồng phổi chấn động. Phía trên, một cây treo áo khoác nặng trĩu chao đảo rồi đổ ập xuống, chỉ thiếu chút nữa va phải bà. Katherine ngẩng đầu lên, hổn hển thở lấy hơi, ngỡ ngàng khi thấy người nữ nhân viên an ninh trên ghế vẫn không hề nhúc nhích. Lạ hơn nữa, có vẻ như một sợi dây mảnh đã được buộc vào chân cây treo áo, rồi căng ngang qua hành lang.

Tại sao lại có người muốn...?

“Katherine!”, Langdon hét lên gọi bà. Trong lúc lăn người sang bên và quay lại nhìn vị giáo sư, Katherine cảm thấy máu mình như đông lại. Robert! Đằng sau anh! Bà cố kêu lên, song lại thở không ra hơi. Tất cả những gì bà có thể làm là quan sát một cảnh quay chậm kinh hoàng khi Langdon tức tốc chạy xuống hành lang để giúp bà, hoàn toàn không hề biết đằng sau ông, đặc vụ Hartmann đang loạng choạng bước qua ngưỡng cửa, tay ôm chặt lấy cổ. Máu phun ra qua hai bàn tay Hartmann trong khi anh ta nắm lấy chuôi một chiếc tua vít dài đâm xuyên qua cổ mình.

Khi người đặc vụ đổ ập người ra trước, kẻ tấn công anh ta hiện nguyên hình trong tầm mắt bà.

Chúa ơi... không!

Gã đàn ông trần như nhộng, ngoại trừ một món đồ lót lạ lùng trông giống như một cái khố, vạm vỡ, có vẻ đã nấp sẵn trong tiền sảnh. Cơ thể cuồn cuộn cơ bắp của y phủ kín những hình xăm kỳ quái từ đầu tới chân. Cửa trước đang từ từ đóng lại, y hối hả lao xuống hành lang, đuổi theo Langdon.

Đặc vụ Hartmann ngã vật xuống sàn đúng lúc cửa trước đóng sập lại. Langdon sững sờ quay ngoắt lại, song gã đàn ông xăm mình đã xông tới, gí một thứ thiết bị nào đó vào lưng ông. Một chớp sáng lóe lên, cùng tiếng xung điện rít lên xì xì, và Katherine thấy Langdon cứng đờ người lại. Đôi mắt ông mở to như đông cứng, Langdon lảo đảo chúi về đằng trước, đổ vật xuống. Ông đập mạnh người lên trên cái túi da, kim tự tháp văng ra sàn.

Gã đàn ông xăm mình không buồn liếc mắt nhìn xuống mà bước qua người nạn nhân, đi thẳng tới chỗ Katherine. Bà bò lùi vào trong phòng ăn, và va vào một chiếc ghế. Người nữ nhân viên an ninh, vốn vẫn ngồi im trên cái ghế đó, liền đổ nghiêng và rơi xuống nằm vật ra sàn bên cạnh bà. Khuôn mặt không còn sinh khí của cô gái hiện rõ vẻ kinh hoàng. Miệng cô ta bị nhét giẻ.

Gã đàn ông vạm vỡ đã tới nơi trước khi bà kịp có thời gian phản ứng. Y chộp lấy hai vai bà bằng sức mạnh khủng khiếp. Khuôn mặt y, không còn mang lớp hóa trang, là một cảnh tượng kinh hãi tột bậc. Các cơ bắp của y căng lên, và Katherine bị lật sấp xuống như một con búp bê vải. Một cái đầu gối nặng nề thúc xuống lưng Katherine, và trong giây lát, bà nghĩ lưng mình chắc sẽ gãy làm đôi. Gã đàn ông tóm lấy hai cánh tay bà và bẻ ngược chúng ra sau.

Đầu bị quay sang một bên, áp má xuống thảm, Katherine nhìn thấy Langdon, cơ thể ông vẫn đang co giật, mặt ngoảnh đi chỗ khác. Xa hơn nữa, đặc vụ Hartmann nằm bất động ngoài tiền sảnh.

Kim loại lạnh ngắt áp vào hai cổ tay Katherine, và bà hiểu ra mình đang bị trói bằng dây điện. Trong cơn kinh hoàng, bà cố vùng ra, nhưng làm vậy chỉ khiến hai bàn tay bà phải chịu những cơn đau như xé.

“Đoạn dây này sẽ cắt vào da thịt nếu bà cựa quậy”, gã đàn ông nói, hoàn tất việc trói hai cổ tay Katherine lại và chuyển xuống trói hai cổ chân bà một cách thành thạo.

Katherine đạp y, và y đấm một cú trời giáng vào sau đùi phải bà, làm chân bà tê liệt. Chỉ sau vài giây, hai cổ chân bà đã bị trói cứng.

“Robert!”, bà cố gắng gọi.

Langdon đang rên rỉ trên sàn hành lang. Ông nằm co quắp trên cái túi da của mình, kim tự tháp đá bị lật nghiêng cạnh đầu ông. Katherine hiểu kim tự tháp chính là hy vọng cuối cùng của bà.

“Chúng tôi đã giải mã kim tự tháp!”, bà nói với kẻ tấn công mình. “Tôi sẽ nói với anh tất cả!”

“Phải, bà sẽ nói.” Dứt lời, y lôi nùm vải từ trong miệng người phụ nữ đã chết ra rồi nhét nó thật chặt vào miệng Katherine.

Nùm vải có vị chết chóc.

Thân thể Robert Langdon không còn nghe lời ông nữa. Ông nằm đờ đẫn bất động, má áp xuống nền gỗ cứng. Ông đã nhiều lần nghe nói về những khẩu súng gây sốc bằng xung điện, và biết rằng chúng làm nạn nhân tê liệt thông qua việc làm hệ thần kinh bị quá tải tạm thời. Tác dụng của chúng - một hiện tượng được gọi là gián đoạn dẫn truyền điện trong thần kinh cơ - cũng không khác gì bị sét đánh. Cảm giác choáng váng đau đớn cùng cực dường như đã thâm nhập vào từng phân tử trong cơ thể Langdon. Lúc này, bất chấp mọi cố gắng tập trung của bộ não, các bó cơ trên người ông từ chối thực hiện mọi mệnh lệnh.

Dậy nào!

Langdon nằm úp mặt xuống, hoàn toàn tê liệt dưới sàn, khổ sở thở từng hơi nông, cố hít vào. Ông vẫn chưa nhìn thấy kẻ đã tấn công mình, song có thể thấy đặc vụ Hartmann nằm gục trong một vũng máu loang rộng. Langdon nghe thấy tiếng Katherine vật lộn và cãi cọ, song vài giây trước, giọng bà đã trở nên ú ớ không thành tiếng, có vẻ như gã đàn ông đã nhét thứ gì đó vào miệng bà.

Dậy nào, Robert! Anh bạn cần giúp chị ấy!

Hai chân Langdon lúc này nhói buốt như kim chích, cảm giác đang phục hồi, dù dữ dội và đau đớn, song chúng vẫn không chịu hoàn toàn hợp tác. Nhúc nhích đi nào! Hai cánh tay ông vặn vẹo khi cảm giác bắt đầu quay trở lại, cùng với cảm giác ở vùng mặt và cổ. Cố gắng tột bậc, cuối cùng ông cũng quay đầu lại được, cọ má vào sàn gỗ cứng đơ để ngoảnh đầu nhìn về phía phòng ăn.

Tầm nhìn của Langdon bị che khuất một phần vì kim tự tháp đá đã lăn ra khỏi túi ông và đang nằm nghiêng trên sàn, phần đáy chỉ cách mặt ông vài phân.

Trong giây lát, Langdon không hiểu nổi mình đang nhìn vào cái gì. Hình vuông bằng đá trước mắt ông đương nhiên là đáy kim tự tháp, thế nhưng trông nó có vẻ gì đó khang khác. Rất khác. Vẫn hình vuông, vẫn là đá... nhưng không còn phẳng và trơn bóng nữa. Đáy kim tự tháp phủ đày những hình khắc. Sao lại có thể thế chứ? Vị giáo sư nhìn trân trối vài giây, tự hỏi liệu có phải mình đang bị ảo giác hay không. Mình đã nhìn vào đáy kim tự tháp này cả tá lần rồi... và đâu có hình khắc nào!

Và giờ Langdon chợt hiểu vì sao.

Nhịp thở của ông theo phản xạ cũng vụt trở nên gấp gáp, Langdon đột ngột hớp vào một ngụm không khí, nhận ra Kim tự tháp Tam Điểm vẫn còn ẩn chứa nhiều bí mật. Mình vừa chứng kiến một quá trình biến đổi nữa.

Trong chớp mắt, Langdon hiểu ra ý nghĩa lời yêu cầu cuối cùng của Galloway: Hãy nói với Peter điều này: Kim tự tháp Tam Điểm đã luôn giữ bí mật của nó... một cách trung thực. Những lời này dường như thật lạ lùng vào lúc đó, song giờ đây Langdon hiểu rõ Chánh xứ Galloway muốn gửi tới Peter một mật mã. Mỉa mai thay, chính mật mã này cũng từng đóng vai điểm nhấn trong cốt truyện của một cuốn sách kinh dị rẻ tiền Langdon từng đọc vài năm trước.

Sin cere.

Kể từ thời Michelangelo, các nhà điêu khắc đã che giấu các khiếm khuyết trên tác phẩm của họ bằng cách đổ sáp nóng chảy vào các vết nứt, sau đó dùng bột đá đánh lên bề mặt sáp. Phương pháp này bị coi là lừa đảo, và vì thế, bất cứ tác phẩm điêu khắc nào “không có sáp” - viết đúng nghĩa đen là sine cera - được coi là một tác phẩm nghệ thuật “trung thực”, và cách gọi này lưu lại đến ngày nay. Đến bây giờ, chúng ta vẫn ký tên trong thư của mình dòng chữ “trung thực” như một lời hứa rằng chúng ta đã viết “không có sáp”, và những lời chúng ta viết đều chân thật.

Hình khắc dưới đáy kim tự tháp được che giấu theo cùng cách đó. Khi Katherine làm theo chỉ dẫn trên đỉnh chóp, đun kim tự tháp trong nước sôi, lớp sáp chảy ra, để lộ những hình khắc dưới đáy. Galloway đã đưa bàn tay sờ lên kim tự tháp trong phòng giải lao, và nhất định ông đã sờ thấy những hình khắc lộ ra dưới đáy.

Lúc này, trong giây lát, Langdon quên khuấy đi mọi hiểm nguy ông và Katherine phải đối diện. Ông nhìn chằm chằm vào từng dãy biểu tượng đáng kinh ngạc dưới đáy kim tự tháp. Vị giáo sư không rõ chúng có ý nghĩa gì... hay tột cùng chúng sẽ hé lộ điều gì, song có một điều đã rõ. Kim tự tháp Tam Điểm vẫn còn những bí mật chưa tiết lộ. Số Tám Quảng trường Franklin không phải là câu trả lời tối hậu.

Langdon không rõ khám phá đó khiến ông chấn động ghê gớm, hay vì thời gian nằm lâu dưới sàn khiến ông đột nhiên nhận ra mình đã có khả năng kiểm soát cơ thể.

Ông đau đớn vung cánh tay sang một bên sườn, đẩy cái túi ra để dọn quang tầm nhìn về phía phòng ăn.

Langdon kinh hoàng nhìn thấy Katherine bị trói lại, miệng bị nhét giẻ. Langdon vận hết sức lực cố nhổm dậy trên hai đầu gối, nhưng chỉ một giây sau ông đã cứng đờ như hóa đá trong cảm giác sững sờ tột độ. Trên ngưỡng cửa phòng ăn vừa hiện lên một hình dáng khiến người ta lạnh người - một thân thể không hề giống bất cứ thứ gì ông từng thấy.

Cái gì vậy, nhân danh Chúa...?

Langdon lăn người, đạp hai chân, cố lùi lại, song gã đàn ông vạm vỡ xăm mình đã chộp lấy ông, vật ngửa ông ra và giạng chân ngồi trên ngực ông. Y tì đầu gối lên hai bắp tay Langdon, ấn dúi ông nằm bẹp xuống sàn. Trên ngực gã đàn ông xăm một hình phượng hoàng hai đầu. Cổ, mặt và phần đầu cạo trọc của y phủ kín những biểu tượng kỳ quái rối rắm, Langdon biết đó là hình các con dấu được sử dụng trong những nghi lễ phù thủy ma thuật.

Trước khi Langdon kịp phân tích thêm, gã đàn ông vạm vỡ đã dùng tay ôm túm lấy tai Langdon, nhấc đầu ông lên khỏi sàn nhà, rồi với sức mạnh không tin nổi nện mạnh nó xuống nền gỗ cứng.

Mọi thứ liền trở nên đen kịt.