M
al’akh mặc độc chiếc khố, đi đi lại lại trước chiếc xe đẩy của Peter Solomon. “Peter”, y thì thầm, khoan khoái tận hưởng từng khoảnh khắc kinh hoàng của nạn nhân, “ông đã quên mình còn một gia đình thứ hai, đó là các huynh đệ Tam Điểm. Và tôi sẽ hủy hoại cả bọn họ nữa, trừ phi ông giúp tôi”.
Cơ thể Solomon gần như mềm oặt khi nhìn thấy những gì hiện ra trên máy tính xách tay đặt trên đùi mình. “Làm ơn”, cuối cùng ông lắp bắp, ngước mắt nhìn lên. “Nếu đoạn phim này lộ ra...”
“Nếu ư?”, Mal’akh phá lên cười. “Nếu nó lộ ra ư?” Y ra hiệu về phía chiếc modem không dây cắm vào cạnh sườn chiếc máy tính xách tay của mình. “Tôi đang kết nối với toàn thế giới.”
“Mày không thể...”
Ta sẽ làm thế, Mal’akh nghĩ thầm, khoan khoái chứng kiến nỗi kinh hoàng của Solomon. “Ông có khả năng để ngăn tôi lại”, y nói. “Và cứu em gái ông. Nhưng ông phải nói cho tôi thứ tôi muốn. Từ Còn Thiếu đang được cất giấu đâu đó, Peter, và tôi biết đồ hình này chỉ ra địa điểm chính xác để tìm ra nó.”
Peter lại nhìn đồ hình lần nữa, ánh mắt không hề bộc lộ điều gì.
“Có khi cái này sẽ tạo cảm hứng cho ông.” Mal’akh cúi người qua vai Peter và gõ lên vài phím máy tính. Một chương trình email được khởi động trên màn hình, và Peter cứng đờ người. Màn hình lúc này hiển thị một email Mal’akh đã chuẩn bị trước đó - một file video được gửi tới một danh sách dài các mạng lưới truyền thông lớn.
Mal’akh mỉm cười. “Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cùng chia sẻ, ông có đồng ý vậy không?”
“Đừng!”
Mal’akh cúi xuống, bấm vào nút gửi của chương trình. Peter lại vùng vẫy trong vòng dây trói, cố gắng hất cái máy tính xuống sàn trong vô vọng.
“Thư giãn đi nào, Peter”, Mal’akh thì thầm. “Đây là một file có dung lượng rất lớn. Sẽ phải mất vài phút để gửi đi.” Y chỉ vào thanh trạng thái:
GỬI THƯ: HOÀN TẤT 2%
“Nếu ông nói cho tôi điều tôi muốn biết, tôi sẽ ngừng gửi email này, và sẽ không ai thấy đoạn phim cả.”
Peter tái mét khi nhìn thanh trạng thái nhích dần về phía trước.
GỬI THƯ: HOÀN TẤT 4%
Mal’akh nhấc máy tính khỏi lòng Peter và đặt lên một chiếc ghế bọc da lợn gần đó, quay màn hình lại để ông có thể thấy rõ quá trình gửi thư. Sau đó, y quay lại bên Peter và để tờ giấy vẽ các biểu tượng lên đùi ông. “Các truyền thuyết nói Kim tự tháp Tam Điểm sẽ hé lộ Từ Còn Thiếu. Đây là mật mã tối hậu của kim tự tháp. Tôi tin ông biết cách đọc nó như thế nào.”
Mal’akh liếc nhìn về phía máy tính.
GỬI THƯ: HOÀN TẤT 8%
Y đưa mắt nhìn Peter. Ông đang nhìn y trừng trừng, đôi mắt xám cháy bỏng căm thù.
Ghét ta đi, Mal’akh nghĩ. Cảm xúc càng mạnh mẽ, năng lượng được giải phóng ra sẽ càng lớn khi nghi thức kết thúc.
Tại Langley, Nola Kaye áp điện thoại vào tai, gần như không thể nghe rõ tiếng Sato trong âm thanh ồn ào của chiếc trực thăng.
“Họ nói không thể chặn được quá trình chuyển dữ liệu!”, Nola hét lên. “Để khóa hết các nhà cung cấp dịch vụ Internet sở tại sẽ phải mất ít nhất một giờ, và nếu hắn tiếp cận được một địa chỉ cung cấp không dây thì việc vô hiệu hóa mạng Internet theo cáp ngầm cũng không ngăn được hắn gửi dữ liệu đi.”
Ngày nay, chặn đứng dòng lưu chuyển của thông tin số đã gần như trở thành bất khả thi. Có quá nhiều kênh truy cập Internet. Với các đường cáp tín hiệu, các điểm phát Wi-Fi, các modem không dây, điện thoại vệ tinh, siêu điện thoại, các thiết bị hỗ trợ cá nhân công nghệ số có chức năng gửi email, cách duy nhất để cô lập một nguy cơ rò rỉ dữ liệu là phá hủy thiết bị nguồn.
“Tôi đã xem qua các thông tin kỹ thuật của chiếc UH-60 mà sếp đang bay”, Nola nói, “và có vẻ như nó được trang bị thiết bị phát xung điện từ”.
Thiết bị phát xung điện từ hay súng xung điện từ hiện đã trở thành trang bị quen thuộc của các cơ quan thực thi pháp luật, chủ yếu được sử dụng vào mục đích chặn những chiếc xe đang chạy trốn từ khoảng cách an toàn. Bằng cách bắn ra một xung bức xạ điện từ cường độ cao, súng điện từ có thể làm hỏng toàn bộ thiết bị điện tử trên bất cứ mục tiêu nào nó nhắm vào - xe hơi, di động, máy tính. Theo những thông tin kỹ thuật Nola có trong tay, chiếc UH-60 có một máy phát điện từ tần số sáu gigahertz[52] ngắm bắn bằng laser lắp đặt trên thân, với ống phóng có mức độ phóng đại năm mươi decibel, cho phép phát ra xung công suất mười gigawatt. Nếu bắn thẳng vào một máy tính xách tay, xung này sẽ làm cháy bảng mạch chủ và lập tức xóa sạch ổ cứng.
[52] 1 gigahertz (GHz) = 1.000.000.000 hertz (Hz).
“Súng điện từ cũng vô dụng thôi”, Sato hét lớn trả lời. “Mục tiêu đang ở trong một tòa nhà bằng đá. Không có đường ngắm bắn và lớp cản xung điện từ quá dày. Cô đã phát hiện ra dấu hiệu của việc đoạn phim bị phát tán chưa?”
Nola nhìn sang một màn hình thứ hai, lúc này đang chạy một chương trình tìm kiếm liên tục những tin tức giật gân liên quan tới Hội Tam Điểm. “Vẫn chưa, thưa bà. Nhưng nếu nó bị phát tán tới công chúng, chúng ta sẽ biết chỉ trong vòng vài giây.”
“Tiếp tục cập nhật với tôi.” Sato thở dài, ngừng liên lạc.
Langdon nín thở khi chiếc trực thăng đột ngột hạ thấp, hướng tới Bùng binh Dupont. Mấy người đi bộ ít ỏi dạt ra khi chiếc máy bay hạ độ cao qua khoảng trống giữa các tán cây, tiếp đất không mấy êm ái lên bãi cỏ ngay phía nam đài phun nước hai tầng nổi tiếng - công trình của chính hai tác giả thiết kế đài tưởng niệm Lincoln.
Ba mươi giây sau, Langdon đã có mặt cạnh người cầm lái trong chiếc xe thể thao hiệu Lexus bị trưng dụng, vùn vụt lao đi trên đại lộ New Hampshire về phía Thánh thất Hội Tam Điểm.
Peter Solomon cố nghĩ xem nên làm gì trong tuyệt vọng. Tất cả những gì ông có thể mường tượng trong đầu là cảnh Katherine đang chảy máu dưới tầng hầm và đoạn video ông vừa xem. Ông chậm chạp quay đầu về phía máy tính xách tay đặt trên chiếc ghế bọc da lợn cách mình vài thước. Thanh trạng thái lúc này đã đầy được gần một phần ba.
GỬI THƯ: HOÀN TẤT 29%
Gã đàn ông xăm mình lúc này đang chậm rãi đi vòng quanh ban thờ hình vuông, tay đung đưa một lò đốt hương liệu đang thắp, tự lẩm nhẩm khấn một mình. Từng làn khói trắng đặc quánh lững lờ bốc lên trời. Y mở to hai mắt, và dường như đang lên đồng. Peter đưa mắt nhìn sang con dao cổ đang nằm chờ đợi trên tấm lụa trắng trải rộng trên ban thờ.
Peter Solomon không còn chút nghi ngờ nào về việc mình sẽ chết tại Phòng Thánh lễ này tối nay. Vấn đề là chết như thế nào. Liệu ông có tìm được cách giải cứu em gái và các huynh đệ của mình hay cái chết của ông sẽ hoàn toàn vô nghĩa?
Ông nhìn xuống đồ hình. Lần đầu tiên nhìn vào nó, cú sốc vào thời khắc ấy đã làm ông mù quáng, ngăn không cho ông nhìn thấu tấm màn hỗn loạn để phát hiện ra sự thật đáng kinh ngạc. Song lúc này, ý nghĩa thực sự của những biểu tượng đã quá rõ ràng. Ông nhìn đồ hình bằng một thứ ánh sáng hoàn toàn mới.
Peter Solomon biết chính xác điều mình cần làm.
Ông hít một hơi thật sâu, ngước nhìn lên vầng trăng qua lỗ thông thiên phía trên. Rồi bắt đầu nói.
Mọi sự thật vĩ đại đều rất đơn giản.
Mal’akh đã học được điều đó từ lâu.
Những gì Peter Solomon đang giải thích tinh tế và thuần khiết tới mức Mal’akh biết chắc nó chỉ có thể là sự thực. Thật không tin nổi, đáp án cho mật mã tối hậu của kim tự tháp lại đơn giản hơn rất nhiều so với hình dung của y.
Từ Còn Thiếu vẫn luôn ở ngay trước mắt ta.
Trong chớp mắt, một tia sáng rực rỡ xuyên qua màn đêm tối tăm của lịch sử và huyền thoại bao phủ quanh Từ Còn Thiếu. Đúng như lời hứa, Từ Còn Thiếu quả thực được viết bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa và mang sức mạnh huyền bí của mọi trường phái triết học, tôn giáo cũng như khoa học từng được con người biết đến. Giả kim, chiêm tinh, Kabbalah, Ki-tô giáo, Phật giáo, chủ thuyết Hồng hoa Thập tự, Tam Điểm, thiên văn, vật lý, Lý trí học...
Đứng giữa căn phòng dành cho lễ nhập môn trên đỉnh kim tự tháp Heredom vĩ đại, Mal’akh đưa mắt nhìn chăm chăm vào kho báu mà y tìm kiếm suốt những năm qua, và biết mình không thể chuẩn bị cho bản thân hoàn hảo hơn được nữa.
Không lâu nữa ta sẽ hoàn thiện.
Từ Còn Thiếu đã được tìm thấy.
Tại Kalorama Heights, một nhân viên CIA đơn độc đứng giữa một đống rác ngồn ngộn mà anh ta vừa dốc ra từ các thùng rác phát hiện trong gara.
“Cô Kaye?”, anh ta lên tiếng, nói chuyện với chuyên viên phân tích của Sato qua điện thoại. “Ý tưởng lục soát trong đống rác của gã rất hay. Tôi nghĩ mình vừa tìm thấy một thứ.”
Trong nhà, Katherine Solomon dần cảm thấy khỏe lại. Việc truyền dung dịch Ringer đã giúp huyết áp của bà khôi phục, cũng dập tắt cơn đau đầu dữ dội. Lúc này bà đang ngồi nghỉ trong phòng ăn, thần kinh căng như dây đàn. Càng lúc bà càng thấy lo lắng cho anh trai mình.
Mọi người đâu cả rồi? Đội pháp y của CIA vẫn chưa tới, và người đặc vụ ở lại vẫn đang lục soát hiện trường. Bellamy lúc trước cũng ngồi trong phòng ăn cùng bà, quấn kín người trong tấm chăn phản xạ nhiệt, song bây giờ cả ông ta cũng đã ra ngoài để tìm kiếm thông tin có thể giúp CIA cứu Peter.
Không thể ngồi im được nữa, Katherine cố đứng dậy, chếnh choáng, rồi chậm chạp nhích dần về phía phòng khách. Bà tìm thấy Bellamy trong phòng làm việc. Vị Kiến trúc sư đang đứng bên một ngăn kéo để mở, quay lưng về phía bà, có vẻ đang rất nhập tâm tới những thứ ở trong ngăn kéo nên không nghe thấy tiếng bà đi vào.
Bà bước lại gần ông. “Warren?”
Ông hơi loạng choạng quay lại, vội vàng đóng ngăn kéo. Khuôn mặt ông hằn rõ vẻ choáng váng buồn bã, hai má ướt đẫm nước mắt.
“Có gì không ổn sao?”, Katherine nhìn xuống ngăn kéo. “Gì vậy?”
Bellamy dường như không nói nên lời. Hình như ông vừa nhìn thấy một thứ mình không mong muốn.
“Có gì trong ngăn kéo vậy?”, Katherine hỏi.
Đôi mắt ướt đẫm của Bellamy nhìn bà một hồi lâu, buồn vô hạn. Cuối cùng ông lên tiếng, “Cô và tôi vẫn băn khoăn vì sao... vì sao gã đàn ông này lại có vẻ căm thù gia đình cô đến vậy”.
Katherine cau mày. “Đúng vậy, thế thì sao?”
“Vậy đấy...” Giọng Bellamy nghẹn lại. “Tôi vừa tìm ra câu trả lời.”