R
obert Langdon đã đặt chân tới sảnh Rotunda ở Điện Capitol nhiều lần, song chưa bao giờ trong tình trạng chạy nước rút. Khi lao qua cửa phía bắc, vị giáo sư để ý thấy một nhóm du khách đang xúm lại ở trung tâm gian sảnh. Một cậu bé đang khóc thét lên, và bố mẹ cậu ta đang cố dỗ dành. Những người còn lại chen chúc xung quanh, và mấy nhân viên bảo vệ đang cố hết sức để dẹp trật tự.
“Hắn ta lôi nó ra khỏi băng treo cánh tay”, ai đó kể lể đầy kích động, “rồi để lại nó ở kia!”.
Khi lại gần, ông thoáng nhìn thấy vật đã gây ra toàn bộ cảnh náo loạn. Phải thừa nhận thứ đặt dưới sàn nhà quả là vặt vãnh, song sự hiện diện của nó khó mà không làm người ta phải khóc thét lên.
Thứ được đặt dưới sàn là vật Langdon đã thấy qua nhiều lần. Khoa mỹ thuật của Havard có hàng tá món đồ này - những mô hình kích thước thật bằng nhựa được các nhà điêu khắc và họa sĩ sử dụng để giúp họ minh họa phần biểu hiện khó nhất của con người, và kể cũng thật ngạc nhiên, phần đó không phải ở khuôn mặt mà lại là bàn tay. Ai đó đã bỏ lại một bàn tay mô hình trong sảnh Rotunda sao?
Các bàn tay mô hình, hay handequin như một số người vẫn gọi, có các ngón tay gắn khớp chuyển động được, cho phép người nghệ sĩ điều chỉnh bàn tay về bất cứ tư thế nào anh ta muốn. Với đám sinh viên mới vào trường, tư thế thông dụng thường là ngón tay giữa chĩa thẳng lên trời. Song bàn tay mô hình này lại được điều chỉnh với ngón trỏ và ngón cái chĩa lên trên mái vòm.
Nhưng khi lại gần hơn, Langdon nhận ra bàn tay mô hình này có gì đó không bình thường. Bề mặt nhựa của nó không nhẵn bóng như các mô hình khác. Trái lại, bề mặt bàn tay có những đường lằn và hơi nhăn nheo, và trông có vẻ gần như...
Giống da thật.
Langdon đột ngột sững lại.
Ông vừa nhìn thấy máu. Chúa ơi!
Phần cổ tay bị chặt đứt lìa được cắm lên một đế gỗ có cọc nhọn để có thể dựng thẳng được. Một cơn buồn nôn cuộn lên trong người ông. Langdon bước lại thật gần, nín thở, giờ ông có thể thấy trên đầu ngón trỏ và ngón cái có những hình xăm nhỏ xíu. Song thứ làm ông chú ý không phải là mấy hình xăm. Ánh mắt ông lập tức hướng vào chiếc nhẫn vàng quen thuộc trên ngón áp út.
Không.
Langdon lùi lại. Thế giới quanh ông bắt đầu chao đảo khi ông hiểu ra mình đang nhìn vào bàn tay phải bị chặt đứt của Peter Solomon.