L
angdon vội bước đi cho kịp những sải chân gấp gáp của Warren Bellamy, hai người không nói không rằng đi dọc theo đường hầm dài hun hút. Cho tới lúc này, Kiến trúc sư của Capitol có vẻ bận tâm tới việc đưa kim tự tháp đá khỏi chỗ Sato càng xa càng tốt hơn là giải thích cho Langdon biết chuyện gì đang xảy ra. Langdon càng lúc càng cảm thấy sẽ diễn ra nhiều biến cố vượt quá những gì ông có thể tưởng tượng.
CIA ư? Rồi Kiến trúc sư của Capitol nữa? Lại còn hai hội viên Tam Điểm cấp độ ba mươi ba nữa chứ?
Tiếng chuông điện thoại của Langdon đột ngột ré lên. Ông móc điện thoại ra khỏi túi áo khoác và dè dặt trả lời. “A lô?”
Đầu bên kia là tiếng thì thầm quái lạ quen thuộc. “Giáo sư, tôi nghe nói ông có bạn đồng hành ngoài dự kiến.”
Langdon bỗng ớn lạnh. “Peter đâu rồi?”, ông hỏi, giọng nói vang vọng trong đường hầm kín như bưng. Bên cạnh ông, Warren Bellamy đưa mắt nhìn sang tỏ vẻ quan ngại và ra hiệu giục Langdon tiếp tục đi.
“Đừng lo”, giọng nói đáp, “Như tôi đã nói với ông, Peter đang ở một nơi an toàn”.
“Mày đã chặt đứt tay ông ấy, lạy Chúa! Ông ấy cần bác sĩ!”
“Ông ta cần một mục sư”, gã đàn ông đáp. “Nhưng ông có thể cứu ông ta. Nếu ông làm như tôi ra lệnh, Peter sẽ sống. Tôi hứa danh dự với ông.”
“Lời hứa của một kẻ điên chẳng có ý nghĩa gì với tao cả.”
“Kẻ điên ư? Giáo sư, chắc hẳn ông phải đánh giá cao sự tôn trọng tôi dành cho các quy tắc cổ xưa tối nay. Bàn tay bí ẩn đã chỉ dẫn ông tới một cánh cổng, chính là kim tự tháp hứa hẹn sẽ hé lộ hiểu biết thông thái cổ xưa. Tôi biết ông đang có nó.”
“Mày tin đấy là Kim tự tháp Tam Điểm sao?”, Langdon hỏi, “Đó là một cục đá”.
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng. “Ông Langdon, ông là người hiểu biết nên đừng đóng vai ngớ ngẩn nữa. Ông thừa hiểu những gì mình vừa khám phá tối nay. Một kim tự tháp đá... cất giấu ở trung tâm Washington, D.C... bởi một hội viên Tam Điểm quyền uy, phải không?”
“Mày đang theo đuổi một chuyện hoang đường! Cho dù Peter có nói gì với mày thì đó cũng là do ông ấy quá sợ hãi thôi. Truyền thuyết về Kim tự tháp Tam Điểm là chuyện hư cấu. Những hội viên Tam Điểm chưa từng xây dựng bất cứ kim tự tháp nào để bảo vệ các tri thức bí mật cả. Và cho dù họ có làm vậy đi chăng nữa, cái kim tự tháp này cũng quá nhỏ, không thể là thứ mày đang nghĩ đâu.”
Gã đàn ông cười khùng khục. “Tôi thấy Peter đã cho ông biết quá ít. Tuy vậy, ông Langdon, dù ông có thừa nhận mình đang có nó trong tay hay không thì ông vẫn sẽ phải làm như tôi nói. Tôi biết rõ trên kim tự tháp ông đang giữ có khắc những ký tự mã hóa. Ông sẽ giải mã hình khắc đó cho tôi. Sau đó, và chỉ sau đó, tôi mới trả lại Peter Solomon cho ông.”
“Cho dù thứ hình khắc này hé lộ điều gì chăng nữa”, Langdon nói, “nó cũng không phải là những Bí ẩn cổ xưa”.
“Tất nhiên là không”, gã đàn ông đáp, “Những bí ẩn quá lớn nên không thể viết trên một kim tự tháp đá nhỏ xíu được”.
Câu trả lời khiến Langdon mất tự chủ. “Nhưng nếu hình khắc đó không phải là các Bí ẩn cổ xưa, vậy thì cái kim tự tháp này cũng không phải Kim tự tháp Tam Điểm. Truyền thuyết nói rất rõ Kim tự tháp Tam Điểm được xây dựng để bảo vệ các Bí ẩn cổ xưa.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia giờ đây trở nên kẻ cả, trịch thượng. “Ông Langdon, Kim tự tháp Tam Điểm đã được xây dựng để bảo tồn các Bí ẩn cổ xưa, nhưng có vẻ ông vẫn chưa nắm bắt được một ẩn ý. Không lẽ Peter chưa bao giờ nói với ông sao? Quyền năng của Kim tự tháp Tam Điểm không phải nằm ở chỗ nó tiết lộ các bí ẩn... mà kỳ thực nó sẽ tiết lộ địa điểm chôn giấu các bí ẩn.”
Langdon bàng hoàng.
“Giải mã hình khắc đó”, giọng nói tiếp tục, “và nó sẽ cho ông biết nơi cất giấu kho báu vĩ đại nhất của nhân loại”. Gã đàn ông bật cười. “Peter không tin tưởng giao phó kho báu cho ông rồi, thưa giáo sư.”
Langdon đứng sững lại trong đường hầm. “Đợi đã. Mày đang muốn nói kim tự tháp này là... một bản đồ sao?”
Giờ thì cả Bellamy cũng dừng lại, vẻ mặt vừa choáng váng vừa lo lắng. Rõ ràng kẻ gọi điện tới vừa đánh trúng đích. Kim tự tháp là một bản đồ.
“Bản đồ này”, giọng nói thì thầm, “hay kim tự tháp, hay cánh cổng, hay bất cứ tên gọi nào ông thích... đã được chế tác ra trước đây rất lâu để đảm bảo nơi cất giấu các Bí ẩn cổ xưa sẽ không bao giờ bị lãng quên... để nó không bao giờ bị thất truyền trong lịch sử”.
“Một hình khắc gồm mười sáu ký tự có vẻ không giống một bản đồ cho lắm.”
“Vẻ bề ngoài có thể gây nhầm lẫn đấy, giáo sư. Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ mình ông có khả năng giải mã được bản khắc đó.”
“Mày nhầm rồi”, Langdon đáp trả, vừa nói vừa nhìn bản mật mã quá đơn giản. “Bất cứ ai cũng có thể giải mã được hình khắc này. Nó không phức tạp cho lắm.”
“Tôi ngờ rằng trên kim tự tháp đó còn ẩn chứa nhiều thông điệp hơn những gì trực tiếp đập vào mắt đấy. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng chỉ mình ông có trong tay đỉnh chóp.”
Langdon nhớ lại hình chóp nhỏ trong túi của mình. Trật tự từ trong hỗn loạn? Ông không biết phải tin vào điều gì nữa, song cái kim tự tháp đá trong túi ông dường như càng lúc càng trở nên nặng trĩu.
Mal’akh gí sát di động vào tai, khoan khoái lắng nghe tiếng thở đầy lo lắng của Langdon vọng lại từ đầu bên kia. “Bây giờ tôi có việc cần làm, và cả ông cũng vậy, thưa giáo sư. Hãy gọi cho tôi ngay khi ông giải mã xong bản đồ. Chúng ta sẽ cùng đi tới địa điểm cất giấu và thực hiện trao đổi. Sinh mạng Peter... đổi lấy toàn bộ tri thức của mọi thời đại.”
“Tao sẽ không làm gì hết”, Langdon tuyên bố, “Nhất là khi không có bằng chứng đảm bảo Peter vẫn còn sống”.
“Tôi khuyên ông đừng nên thử thách tôi. Ông chỉ là một con vít nhỏ nhoi trong một cỗ máy khổng lồ. Nếu ông không tuân lệnh tôi, hay cố tìm ra tôi, Peter sẽ chết. Tôi thề đấy.”
“Theo những gì tao biết, Peter đã chết rồi.”
“Ông ta vẫn còn sống, thưa giáo sư, nhưng rất cần tới sự giúp đỡ của ông.”
“Thực ra thì mày muốn gì?”, Langdon hét vào điện thoại.
Mal’akh ngừng lại trước khi trả lời. “Nhiều người đã theo đuổi các Bí ẩn cổ xưa và tranh cãi về sức mạnh của chúng. Tối nay, tôi sẽ chứng minh các Bí ẩn đó là có thật.”
Langdon im lặng.
“Tôi khuyên ông nên lập tức bắt tay vào việc hóa giải cái bản đồ”, Mal’akh nói, “Tôi cần thông tin đó trong ngày hôm nay”.
“Hôm nay? Bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi!”
“Chính xác. Thời gian không còn nhiều đâu.”