Các cuộc gọi giữa Sydney và Chicago ngắn ngủi và vào thẳng chủ đề.
Hắn tuân theo những hướng dẫn nghiêm ngặt. Hắn sắp gọi về Sydney vào đúng mười một giờ đêm, theo giờ Sydney, tức là tám giờ sáng ở Chicago. Tất nhiên trừ khi có trường hợp khẩn cấp. Thì hắn sẽ gọi bất cứ lúc nào, bất kể ngày đêm.
Hắn đứng cạnh cửa sổ phòng mình ở khách sạn, di động nắm chặt trong tay. Hắn đã nhấn số nhưng đợi đúng đến tám giờ mới gọi.
Không một lời chào hỏi. “Cậu tìm được gì rồi?”
“Cô ta gặp các chủ ngân hàng và luật sư.” Hắn nghe thấy hơi thở hít vào, và một tiếng chửi, rồi hắn vội tiếp, “Hôm trước tôi đã theo cô ta vào nghĩa trang. Cô ta tới thăm mộ cha”.
“Andrew Kane chết rồi ư?”
“Vâng.”
“Ông ta chết khi nào vậy?” Câu hỏi không một chút cảm xúc.
“Cách đây không lâu. Vẫn chưa có bia mộ. Tôi sẽ tìm ra.”
“Thế còn đám luật sư?”
“Họ là các luật sư nhà đất. Cha cô ta để lại tiền cho con gái, rất nhiều tiền.”
“Bao nhiêu?” “Hàng triệu đô.”
“Không thể nào. Ông ta chỉ là tay thợ máy.” “Có muốn tôi...”
“Tôi sẽ xem xét tài chính của con bé đó. Lẽ ra tôi phải làm chuyện này rồi. Tôi đã hy vọng có thể điều khiển nó bằng tiền. Có lẽ tôi vẫn có thể.”
“Cô ta không cần tiền.”
“Không phải chuyện cần hay không. Không ai có thể thấy đủ được. Cậu biết mà. Nó có nói với ai về tôi hay gia đình tôi không? Tôi muốn chặn trước chuyện này. Tôi cần phải biết nó đang lập kế hoạch gì. Chuyện này làm tôi rất... lo lắng. Phải mất mát nhiều lắm.”
Hắn không tán thành, nhưng cũng không dám tranh luận. Đây không phải chỗ để hắn bày tỏ quan điểm. “Sếp không nghĩ là cô ta sẽ mặc kệ và sống tiếp sao?”
“Không, tất nhiên nó sẽ không. Giờ nó đang lên kế hoạch. Tôi chắc chắn điều này. Đó là những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ lên kế hoạch thật cẩn thận. Còn gì để báo cáo nữa không?”
“Cô ta có hai bạn gái rất thân.”
“Phải, cậu có nói trong cuộc gọi lần trước rồi.” “Tôi chắc chắn họ biết.”
“Con nhỏ đó sẽ hủy hoại gia đình này, hủy hoại tôi.” “Tôi còn phát hiện ra thêm điều này nữa”, hắn nói. Hắn đã giữ thông tin này, chờ đến đúng thời điểm.
“Hai người bạn gái đó...” “Bọn họ thì sao?”
“Họ có chồng là đặc vụ FBI.”
Tiếp đó là một phút im lặng thật dài. Rồi một tiếng rít. “Phải làm điều gì đó trước khi nó hủy hoại tôi. Tôi không muốn lo lắng rằng một ngày nào đó bật ti vi lên và thấy nó trả lời phỏng vấn... nói với mọi người nó là ai.”
“Vâng, tôi biết.”
“Cậu hiểu lời tôi chứ?” “Vâng, tôi hiểu.”