• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cạm bẫy tình yêu
  3. Trang 7

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 36
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 36
  • Sau

Chương hai

Cordie chết lặng vì đau buồn và choáng váng. Dù cha cô đã được thực hiện những lễ nghi cuối cùng nhưng linh mục Patrick Anthony vẫn cầu Chúa cho ông lần nữa rồi ngồi bên cô đến tận khi cô sẵn sàng rời bệnh viện và để thi thể cha được đưa tới nhà tang lễ Neeson. Cô cứ nắm tay cha thật lâu rồi mới... để ông đi.

Gần năm giờ sáng cô mới về tới căn nhà đá cát kết nâu. Cô vào trong rồi ngồi lên bàn bếp cùng tách trà nóng mà cô không nhớ mình đã pha. Nếu như mọi sáng khác, cha sẽ dậy sớm sửa soạn dự lễ Misa ở giáo đường St. Peter lúc sáu rưỡi. Ông không bao giờ bỏ lỡ. Sau đó ông về nhà rồi vùi đầu vào một trong rất nhiều những dự án của mình. Cô thiết tưởng cha sẽ an nhàn sau khi bán công ty, nhưng thực ra chuyện đó chỉ tháo xích cho ông tha hồ tập trung vào những thú vui khác.

Ông chuyển đến ở với cô cách đây hai tuần... và nhất quyết đó chỉ là dàn xếp tạm thời trong lúc tìm kiếm một căn nhà nhỏ hơn. Ông không mong bán được nhà cũ nhanh đến vậy.

Vì thích có cha bên cạnh nên cô chẳng vội vã để ông đi.

Phải trù tính cho đám tang, cô nghĩ. Có quá nhiều thứ để làm mà cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Có nên gọi cho mọi người không nhỉ? Cô lấy bút liệt kê danh sách rồi lại đặt bút xuống. Gọi bạn bè của cha bây giờ cũng chẳng vớt vát được gì. Phải đợi vài giờ nữa nếu không sẽ làm phiền giấc ngủ của họ. Chẳng ai dậy lúc sáng tinh mơ như cha cả. Cô quyết định làm theo lời dặn của ông và gọi luật sư trước. Chắc cô nên viết nhiệm vụ ấy ra đâu đó không lại quên béng mất.

Chẳng có lấy một người bà con nào để gọi điện. Những thành viên gia đình thân thích nhất mà cô có là hai người bạn thân. Lẽ ra Cordie nên gọi họ từ lúc trong bệnh viện, nhưng Regan và chồng mình, Alec, đang ở London dự hội thảo, còn Sophie và chồng, Jack, thì đang nghỉ tuần trăng mật đâu đó ở Bermuda. Regan và Sophie cũng giống cô đều yêu ông tha thiết, được tin ông mất chắc sẽ khiến họ đau lòng.

Mấy cậu trai cuối cấp ở trường Phổ thông St. Matthew cũng sẽ đau buồn không kém. Dẫu vài người trong số đó có thô bạo và chẳng khác nào ma xó thành thị thì chúng vẫn dành cho ông một tình cảm ấm áp đặc biệt. Chúng thích cùng ông mày mò mấy chiếc ô tô và học hỏi từ ông. Cô nghĩ, với chúng, ông giống như một người cha, vì cô nhớ sau mỗi giờ lên lớp đều có một học sinh đến bên ông tỉ tê xin ý kiến. Cha không bao giờ đề cập đến chuyện này nhưng cô có cảm giác ông đã giúp vài học sinh của mình khỏi vướng đến pháp luật.

Cha vẫn còn quá trẻ để ra đi. Ông thậm chí còn chưa tròn năm mươi tuổi. Giọt lệ lăn dài trên má cô. Cô không muốn gọi ai hết. Gọi điện sẽ biến chuyện này thành sự thật. Một khi cất lời, cô sẽ không thể níu kéo. Cordie biết mình đang rối bời và đổ cho cơn kiệt quệ đã làm đầu óc cô khuấy đảo, vì vậy cô lên gác và chuẩn bị đi ngủ. Đặt báo thức trên di động xong, cô cuộn tròn trong tấm chăn lông vịt rồi nhắm mắt lại. Cô sẽ ngủ hai tiếng rồi làm những việc cần thiết sau khi thức dậy.

Tâm trí không thể nào lắng dịu. Cô cứ tua đi tua lại cuộc nói chuyện của hai cha con lúc ở bệnh viện. Cha bảo mẹ vẫn còn sống. Cordie không biết phải xử lý tin ấy thế nào. Ông cũng bộc bạch rằng mình đã phí hoài bao năm nay để chờ bà quay lại. Được rồi, vậy là mẹ đã bỏ cha đi. Không, bà bỏ rơi cả hai cha con họ. Nhưng tại sao? Giờ bà đang ở đâu? Và tại sao cha lại phải dối gạt về mẹ ngần ấy năm? Câu trả lời nằm trong két sắt, cha đã nói vậy.

Cordie chìm vào giấc ngủ trong nỗi băn khoăn không biết cha có còn giấu bí mật nào nữa không.

Trong lễ Misa sáng, Cha xứ thông báo với cả giáo đoàn về sự ra đi của Andrew Kane, một giáo dân đáng mến và đề nghị mọi người cầu nguyện cho ông. Tin tức lan nhanh, và đến trưa thì nhà Cordie đã chật ních bạn bè, đối tác kinh doanh, linh mục, bà con láng giềng cùng đủ số thực phẩm cho cả xứ. Rõ ràng, món thịt hầm được những người đến chia buồn mang tới nhiều nhất. Gần xế chiều, trong bếp đã có tới bảy nồi. May là có chị bạn hàng xóm Brenda Hagerty lo phần bếp núc, còn chồng chị, Tom, giúp tiếp khách khứa.

Luật sư gia đình, Jared Newton, chở cô đến ngân hàng để kiểm tra két sắt. Két chật cứng những giấy chứng nhận cổ phần, khế ước và đủ loại giấy tờ pháp luật khác. Còn có một chiếc hộp dài hẹp đề Dành cho Cordie. Jared sao tài liệu rồi cất vào cặp, sau đó đưa các bản sao và chiếc hộp nhỏ cho Cordie. Mở nắp hộp, cô thấy có một chồng thư bên trong. Đêm nay cô sẽ đọc hết khi chỉ có một mình.

Họ mất gần một tiếng đồng hồ để đến ngân hàng và khi họ rẽ vào góc cuối dãy nhà của cô thì buộc phải dừng lại vì xe cộ đã tắc cứng. Ô tô đỗ sóng đôi trước cửa, dòng người chầm chậm tiến về căn nhà đá cát kết nâu của cô, nhiều người cầm trên tay những đĩa thức ăn được bọc kín. Cordie rất cảm động trước sự thương cảm đó nhưng cô không biết phải mời họ ngồi ở đâu nữa. Đám đông đã tràn ra đến tận bậc thềm và vỉa hè.

“Mọi người rất quý cha em”, Jared nói. “Và mọi người cũng ở đây vì em nữa.”

Cô gật đầu. “Em biết.”

“Anh sẽ thả em xuống phía trước rồi tìm chỗ đỗ xe”, anh nói. “Cordie, nói anh nghe xem anh có thể giúp gì được cho em.”

“Em phải viết cáo phó.”

“Được. Anh sẽ giúp em.”

Cô mỉm cười. “Cảm ơn anh nhé.”

Jared là một anh chàng tử tế. Và còn bảnh trai nữa, cô thấy vậy. Biết nhau được năm năm vậy mà đến tận bây giờ cô mới có thời gian nhận ra anh đẹp trai cỡ nào. Anh có mời cô đi chơi vài lần, nhưng cô luôn từ chối. Sao mình lại làm thế nhỉ? Câu trả lời ngay lập tức xuất hiện. Vì cô còn đang săn đuổi cái mơ ước xuẩn ngốc của mình. Cha nói đúng. Đã đến lúc cô phải đối mặt với thực tại và bước tiếp.

Cô tháo dây an toàn, mở cửa ô tô, nhưng không bước ra. Cô ngồi đó suy ngẫm.

“Cordie?”, Jared hỏi, thắc mắc sao cô vẫn ngần ngừ. Cô lại quay sang phía anh. “Anh có đang hẹn hò với ai không?” Câu hỏi làm anh ngạc nhiên. “Đã từng”, anh nói. “Nhưng không đi đến đâu nên anh thôi luôn. Sao em lại hỏi thế?”

“Em đang tự hỏi... khi mọi thứ ổn ổn, anh có muốn cùng em đi ăn tối hay gì đó không?” Cô không tin mình lại hỏi chuyện này trong khi cuộc đời còn đang trăm bề ngổn ngang. Cô biết mình đang rối trí, nhưng cũng chẳng thành vấn đề. Cô vẫn tiến về phía trước.

“Ừ, được chứ”, anh đáp.

Được lắm, cô nghĩ. Bước một: Tiến lên.

“Gặp anh trong nhà nhé”, cô nói. “Em phải gọi vài cuộc điện thoại trước đã.”

Phải mất hơn mười lăm phút cô mới lên được gác. Mấy người bạn hay chơi bài cùng cha cô đang ngồi bên bàn ăn kể chuyện xưa. Cô dừng lại nói chuyện với từng người, rồi lên phòng ngủ và đóng cửa lại.

Cô gọi Regan trước. Chồng cô ấy nhấc máy. “Chào anh Alec”, cô nói. “Hội thảo đến đâu rồi?” Cô không định hỏi câu đó, nhưng cô cần thời gian để lấy lý do và tìm đúng câu chữ. Anh biết có chuyện ngay lần thứ hai nghe giọng cô.

“Có chuyện gì vậy em?”

Cô quyết định không vòng vo. “Cha em bị đau tim. Ông không qua khỏi.”

“Ôi, Cordie, anh rất tiếc.”

Anh muốn nghe cặn kẽ, và cô trả lời từng câu hỏi của anh. Như thể bị thôi miên, giọng cô lạnh tanh không cảm xúc. Với cô, Alec giống một người anh trai. Cô không phải tỏ ra cứng rắn trước anh, nhưng sự thương cảm nơi anh đang làm dấy lên mọi đớn đau, và giờ cô không được để bản thân mất kiểm soát.

“Một tiếng nữa Regan sẽ về”, anh nói. “Anh sẽ bảo cô ấy gọi cho em ngay khi...”

“Không”, cô thốt ra. “Giờ mà nói chuyện với cô ấy, em sẽ suy sụp mất, em còn đầy một nhà khách khứa... và thịt hầm. Ôi Chúa ơi, nhiều thịt hầm lắm. Anh gọi Sophie giúp em nhé? Làm ơn.”

“Ừ, tất nhiên anh sẽ gọi”, anh nói. “Anh còn giúp gì được nữa không?”

“Giờ thì cứ thế đã.”

“Regan và anh sẽ giúp em vượt qua chuyện này. Bọn anh sẽ bay về vào chuyến tới.”

Gọi điện xong, cô vào nhà rửa mặt bằng nước lạnh. Còn bao nhiêu việc phải làm trước khi cô có thể nghỉ ngơi. Cô bước xuống cầu thang và ngay lập tức những gương mặt đầy cảm thông xúm lại. Cordie hiểu mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ đầy hảo tâm, cô cảm kích tấm lòng của họ, nhưng có những việc cô cần phải tự làm. Cô có một cuộc gặp lúc ba giờ ở nhà tang lễ. Cô thận trọng đi qua đám đông để lẻn ra được cửa sau mà không bị ai thấy hay nài nỉ đi cùng.

Cô ngạc nhiên khi thấy cha đã thu xếp đâu vào đấy. Ông đã để lại những chỉ dẫn chính xác. Ông muốn tổ chức lễ an táng ở nhà thờ Công giáo St. Matthew, vốn chỉ cách trường phổ thông cô dạy một khu đỗ xe. Một vài người bạn của cha sẽ ngại lái xe đến nơi mà họ coi là khu vực nguy hiểm của thành phố, vậy nên cô cũng hiểu nếu họ không tới dự. Dẫu gì, cô vẫn sẽ tôn trọng mọi ước nguyện của cha, kể cả khi không ai đến.

Khoảng thời gian còn lại của ngày, cô như người trên mây. Cô chắc đã được nghe hàng trăm câu chuyện tuyệt vời về cha, nhưng sau một chốc tất cả bị đảo lộn. Những người bạn trung thành đều coi ông như một vị thánh.

Chiếc hộp cô mang về từ ngân hàng đang ở trên giá tủ đồ của cô. Cô tha thiết muốn đọc hết đêm nay, nhưng lên tới gác, cô kiệt quệ tới mức gần như không thể tập trung được. Cô mặc đồ ngủ rồi chui vào chăn, những khuôn mặt sầu não và những lời an ủi vang vọng trong đầu, rồi cô thiếp đi, biết rằng sáng mai các nghi lễ sẽ diễn ra như cũ.

Cordie đang ở phòng khách cho cốc lên khay để bê vào bếp thì cửa trước mở ra, rồi Sophie và Jack MacAlister bước vào. Ngay lúc Sophie nhìn thấy cô, cô nàng đã òa khóc. Cordie đặt cốc chén xuống rồi chạy đến bên bạn.

Vừa ôm từng người, cô vừa nói, “Cảm ơn hai người vì đã đến”. Cô nhận ra mình vừa nói điều gì với những người bạn thương yêu nhất và lắc đầu. “Từ chiều qua, ai ghé thăm mình cũng nói câu ấy. Ý mình muốn nói là, ‘Ơn Chúa, hai người đây rồi’.”

Jack vòng tay quanh người cô và gợi ý tìm chỗ yên tĩnh để trò chuyện.

“Vào phòng sách nhé?”, Cordie đề xuất. Cô không biết có ai đang ở trong đó không. Cô rút vài tờ khăn giấy từ chiếc hộp trên bàn, đưa cho Sophie, rồi đi trước dẫn đường.

Một cố vấn khoa Khoa học trong trường đại học đặt tay lên vai giữ cô lại. Ông là một người hòa đồng với giọng nam trung ấm áp.

“Vợ chồng thầy phải về bây giờ đây”, ông nói. “Nhưng thầy đang băn khoăn...”

“Vâng ạ?”

“Cha em có biết không?”

Cô hiểu ông đang đề cập đến chuyện gì. “Không ạ, em cũng vừa mới biết.”

“Biết gì ạ?”, Sophie hỏi.

Cordie nhớ ra lối cư xử của mình và giới thiệu vợ chồng vị giáo sư với bạn mình. Giáo sư trả lời câu hỏi của Sophie.

“Luận án của Cordie đã được duyệt. Em ấy giờ là tiến sĩ Hóa Sinh rồi đấy. Luận án của Cordie mang tính đột phá. Còn trẻ như thế mà con bé đã hoàn thành một kỳ công ấn tượng đến vậy, quả là xuất sắc.”

Cordie thường không thoải mái với mấy lời khen ngợi vì cô chẳng biết phải nói gì, vậy nên cô nhanh chóng chuyển chủ đề. Mấy phút sau, cô tiễn vợ chồng giáo sư ra tới cửa, cảm ơn lần nữa vì họ đã đến rồi vào phòng sách cùng Jack và Sophie.

Jack khép cánh cửa lại sau lưng cô.

“Trông cậu mệt mỏi lắm, Cordie”, Sophie nói khi ngồi lên chiếc ghế bọc da dày bên cửa sổ. Jack ngồi trên tay ghế bên cạnh vợ.

Cordie không thể nghỉ ngơi. Cô tựa vào bàn, khoanh tay lại rồi hít một hơi sâu. “Mệt mỏi á?”, cô đùa cợt. “Cậu tốt quá đấy. Trông mình thật kinh khủng ấy chứ.” Cô không nói quá. Lần cuối liếc qua gương, cô tá hỏa khi thấy sắc mặt mình xanh lét như tàu lá, còn những quầng thâm dưới mắt trông như thể được tô chì than vậy.

“Kể chuyện cha cho mình đi”, Sophie nói. “Lúc ông bị lên cơn đau tim, cậu có ở cạnh không?”

“Không”, Cordie trả lời. Cô giải thích chuyện đã xảy ra. Lúc cô nói xong, Sophie đã cầm mảnh khăn giấy thứ hai và đang chấm chấm nước mắt. “Ông có phải chịu đau đớn không? Không, đúng không?”

“Không đâu”, Cordie khẳng định. “Các bác sĩ đã cho cha uống thuốc giảm đau. Mình ngồi bên cha, nên mình biết ông có khó ở hay không.”

“Mình xin lỗi vì đã không ở đó cùng cậu”, Sophie thì thào.

“Không sao. Giờ cậu đang ở đây rồi mà.” “Mình yêu ông.”

“Mình biết mà. Ông cũng yêu cậu.”

“Có gì cần làm không?”, Jack hỏi. “Để bọn anh giúp.”

Một người hàng xóm gõ cửa rồi nhìn vào. “Cordie này, linh mục đến bàn chuyện lễ an táng với cháu kìa, với lại có hai cảnh sát đang ở trước cửa. Họ muốn xử lý mấy chiếc xe chắn lối đi.”

“Để anh đi nói chuyện với cảnh sát”, Jack nói rồi tiến thẳng ra cửa.

Sophie mỉm cười khi nhìn anh rời đi. “Có chồng làm đặc vụ FBI cũng hay. Lắm lúc cực hữu ích.” Cô ấy đứng dậy, cởi áo len rồi vắt lên lưng ghế. “Mình vào giúp mấy việc trong bếp còn cậu mời linh mục vào đây trao đổi nhé”, cô ấy gợi ý. Nét mặt Cordie làm cô ấy bật cười. “Không phải lo. Mình không nấu nướng gì đâu. Chỉ rửa bát đĩa linh tinh thôi.”

Lần cuối Sophie nấu mỳ ống trong bếp của Cordie, họ đã phải mất một tiếng đồng hồ mới dọn sạch đống mỳ dính két lại trên bếp ga. Thực ra đồ ăn khá ngon, nhưng toàn bộ gian bếp đã trở thành một đống hỗn độn.

Thời gian còn lại trong ngày Cordie chẳng có giây phút nào dành riêng cho bạn mình. Thật ấm lòng khi biết bao người muốn phúng viếng và kể về tình hữu hảo với cha cô, cô cảm thấy ít nhất những gì mình có thể làm được là dành chút thời gian và quan tâm đến từng người.

Khoảng chín giờ tối, vị khách cuối cùng cũng ra về. Lúc Sophie và Cordie ngồi bên bàn bếp, còn Jack, ống tay xắn đến khuỷu, đang rửa xoong chảo trong bồn thì Regan và chồng cô ấy, Alec, tới.

Alec trông rất tỉnh táo, nhưng theo Regan thì vứt đâu anh ấy cũng ngủ được. Anh đã ngủ suốt chặng đường từ London về Chicago. Regan, mặt khác, lại trông phờ phạc. “Hai người đã có một chuyến đi dài”, Cordie nói. “Hai người nên về nhà nghỉ ngơi chứ.”

Regan lắc đầu. “Mình không sao, với lại bọn mình không ở lâu đâu. Mình chỉ muốn qua thăm cậu, để chắc chắn là cậu vẫn ổn.”

Alec choàng tay quanh Regan và kéo cô ấy đến cạnh anh. Cordie nhìn bạn mình tựa vào chồng. Cái cách họ nhìn nhau thật ngọt ngào, đằm thắm. Giống cái cách Jack nhìn Sophie. Hai người bạn thân nhất của cô đã tìm được một nửa của mình và cô thật lòng mừng cho họ.

Cô thầm nghĩ rằng cái cách số mệnh bí ẩn định đoạt tình yêu thật tuyệt. Alec Buchanan đã bước vào cuộc đời Regan trong hoàn cảnh bất ngờ nhất. Regan là mục tiêu của một gã điên, còn Alec chính là chàng thám tử đất Chicago được giao trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Khi chuyện khó chịu đó kết thúc, hai người nhận ra họ chính là một cặp trời sinh. Chẳng bao lâu sau, họ cưới nhau và chuyển đi để Alec gia nhập FBI. Cordie và Sophie nhớ bạn cồn cào, và khi được tin Alec sẽ được phân công ở hai văn phòng tại Chicago và Boston, họ đã vô cùng sung sướng. Bộ ba sẽ lại được bên nhau. Vậy nhưng, số mệnh vẫn chưa dừng ở đó. Lúc Regan gặp cộng sự mới của Alec ở Chicago, đặc vụ Jack MacAlister, cô ấy biết anh chàng này chính là người phù hợp cho cô bạn Sophie sôi nổi của mình.

Và cô ấy đã đúng. Hai người họ đã phải lòng nhau.

Bạn bè cô đã tìm được tình yêu đích thực và trường cửu, cho đến cái đêm cha mất, Cordie vẫn tin rằng cô cũng sẽ được hạnh phúc bên người tình trong mơ của đời mình, nhưng giờ không còn nữa. Cô đã khờ dại đủ lâu rồi. Giờ là lúc cô phải khôn lớn.

“Khi nào anh Aiden đến?”, Alec hỏi Cordie. “Anh ấy có bảo sẽ tới không?”

“Em không biết. Em chưa nói với anh ấy.”

“Cậu không gọi cho anh Aiden à?”, Regan ngỡ ngàng. “Không. Mình không gọi cho anh nào của cậu cả.”

Alec cau mày nhìn cô, và Cordie hiểu rõ lý do. Bất kể chuyện tốt xấu gì xảy ra, Cordie sẽ nằng nặc đòi gọi cả Aiden. Chút cảm nắng ngốc nghếch của mình lộ liễu đến thế sao? Rõ là vậy rồi, cô nghĩ.

Cô quyết định chuyển sự chú ý của họ sang chuyện khác. “Mọi người đói không? Có đủ loại thức ăn trong tủ lạnh đấy.”

“Anh sẽ ăn”, Alec đáp.

“Anh nữa”, Jack nói khi lau khô chiếc xoong cuối cùng rồi đặt vào tủ bếp.

Cordie đi tới chỗ tủ lạnh và mang ra mấy đĩa thức ăn bọc kín, nhưng Alec đỡ lấy và xoay cô ra phía phòng khách.

“Bọn anh sẽ lo chuyện này. Sao ba đứa em không ngồi trò chuyện nhỉ?”

Biết ơn lời đề nghị đó, Cordie tới ghế sofa, buông mình xuống rồi gác chân lên ghế đệm dài. Sophie ngồi bên phải, khoác tay cô; còn Regan ngồi bên trái, vòng tay lên vai Cordie. Ba cô bạn khác nhau một trời một vực... những người quen thường phân ra Sophie là người ưa sự tự do, Regan thì nhạy cảm, còn Cordie uyên bác và thực tế... nhưng khi bên nhau, họ lại là một khối vững chãi.

“Kể mình nghe chuyện gì vui đi”, Cordie nói. “Bermuda thế nào, Sophie?”

Trong vài phút sau đó, Sophie miêu tả khung cảnh cực kỳ lãng mạn của các bãi biển cát trắng và những đêm nhiệt đới ấm áp cùng Jack, lắng nghe sóng vỗ dưới bầu trời đầy sao. Đến lượt mình, Regan kể về London. Mấy năm nay, cô ấy và Alec đã tham gia những dự án hỗ trợ thanh niên chịu rủi ro ở London và đang dự hội thảo ở Anh cùng các đại diện có chung mục tiêu đến từ các nước châu Âu. Niềm phấn khích lộ rõ khi cô ấy nói về thành công của hội thảo và những ý tưởng mới được chia sẻ.

Dẫu Cordie có cố giữ chủ đề các câu chuyện nhẹ nhàng vui tươi đến đâu thì cuộc chuyện trò cuối cùng cũng quay về cha cô.

“Cậu nhận ra cha xuất sắc đến thế nào không?”, Sophie hỏi. “Lúc cậu còn bé, ông là thợ cơ khí, vậy mà khi ra đi, ông đã kiếm được hàng triệu đô nhờ bán công ty Ô tô Kane.”

“Từ một xưởng nhỏ lên hơn một nghìn hai trăm xưởng khắp cả nước”, Regan góp lời. “Cha tuyệt thật.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Cha có biết cậu ở bên không?”, Regan hỏi. Mắt đã ngấn lệ. “Lúc trong bệnh viện... cha biết không?”

“Cha biết mà. Hai cha con nói chuyện một chốc, rồi cha lặng dần đi. Rất thanh thản.”

“Hai cha con nói chuyện gì vậy?”, Regan hỏi.

Cordie không muốn khóc, nên cô bông đùa, “Cha bảo mình chỗ chôn mấy cái xác”.

Regan không thấy buồn cười. “Không đùa đâu.”

“Đúng đấy”, Sophie nói, rồi mỉm cười. “Ông là người rất coi trọng luật pháp. Mình dám cá là trong suốt những năm mình biết ông, ông chưa bao giờ bị bắn tốc độ.”

“Chính xác”, Cordie đồng tình.

“Vậy là không có gì ngạc nhiên sao?”

Cordie ngừng lại rồi lấy hơi trước khi trả lời, “Chỉ một thôi”.