Rồi người ta sẽ nói về đám tang của Andrew Kane hàng tháng nữa, thậm chí có thể là hàng năm.
Alec và Jack chở Regan, Sophie và Cordie đến nhà tang lễ sớm hơn cần thiết. Họ quyết định để Regan và Sophie cùng đi với Cordie trên limousine phía sau xe tang, Alec cùng Jack sẽ gặp họ ở nhà thờ.
Hôm nay trời nóng trái mùa. Cordie mặc váy đen bó cổ vuông, không tay và đi giầy cao gót màu đen. Cô không đeo nhiều trang sức, chỉ có đôi khuyên tai kim cương và đồng hồ Hermes được cha tặng vào lần sinh nhật gần nhất của cô. Cô không làm tóc rườm rà mà chỉ buông xõa. Những lọn xoăn tự nhiên vừa chấm qua vai.
Sophie và Regan ngồi hai bên cô trong xe limousine, cũng mặc đồ đen.
Regan nắm chặt tay Cordie. “Khi nào đến nhà thờ để mình cầm áo len và túi của cậu. Điện thoại ở trong đó hả?”
“Ừ”, Cordie trả lời.
“Nhớ tắt đi đấy.” “Mình tắt rồi.”
“Mình vẫn không thể tin cha đã mất”, Regan thì thầm. “Trước lúc đi, ông nói gì với cậu?”, Sophie hỏi. “Cậu bảo là chuyện bất ngờ, nhớ không?”
Nếu có bí mật gì đó thì Sophie phải biết cho bằng được. Cô nàng không thể nhịn được. Sophie làm việc cho một tạp chí và luôn tìm kiếm những câu chuyện mới. Cô nàng ước mơ được trở thành một phóng viên điều tra, nhưng giờ lại đang chịu trách nhiệm mảng ẩm thực và viết các công thức nấu ăn mới. Regan và Cordie thấy chuyện phi lý này khá hài hước vì Sophie mù tịt khoản bếp núc. Cô nàng chỉ học cách nấu mỳ ống ở mức tàm tạm, nhưng đến đó là chấm hết.
Cordie mỉm cười rồi nói, “Mình cũng nhớ là đã bảo sẽ giải thích điều bất ngờ đó với các cậu sau đám tang mà. Hôm nay là ngày dành cho cha. Tối nay mình sẽ kể. Mình hứa”.
Vẫn cố moi chút gợi ý, Sophie nói, “Chắc phải là chuyện lớn. Không thì cậu đã kể với bọn mình rồi. Cậu có giấu bọn mình chuyện gì đâu”.
Cả Regan và Cordie đều bật cười. “Cậu thì có”, Regan nói. “Trong ba đứa, cậu mới là người không giữ được bí mật.”
Ba cô gái lặng im khi đám rước ảo não đi vào đường lớn rồi băng qua khu căn hộ đổ nát và những ngôi nhà xiêu vẹo để tới nhà thờ St. Matthew.
“Bao giờ đến nhà thờ...”, Cordie nói rồi lại ngập ngừng.
“Ừ, sao?”, Sophie hỏi.
“Tám học sinh của cha sẽ bê quan tài. Bọn chúng có vị trí đặc biệt trong tim ông, nhưng mình muốn các cậu biết là chúng khá kị những người khác.”
“Nghĩa là thế nào?”, Sophie hỏi.
“Chúng là bọn trẻ có máu mặt”, Regan trả lời.
“Một số thôi”, Cordie đồng tình. “Có thể có chút xô xát. Các cậu biết đấy, con trai mà. Không phải lo đâu”, cô đảm bảo.
“Cậu có nghĩ là sẽ có nhiều học sinh đến dự không?”, Sophie hỏi.
“Không”, Cordie đáp. “Nay là thứ Bảy mà. Chúng nó là trẻ con. Không đời nào lại muốn đến nhà thờ. Mình không mong chờ...” Cô khựng lại. Chiếc limousine vừa rẽ vào đường Grant, và trước nhà thờ, ngập khắp vỉa hè và tràn cả ra đường phố là học sinh trường Phổ thông St. Matthew. Cứ như gần hết các hội đoàn học sinh đều có mặt, mọi nam sinh mặc đồng phục trường: quần kaki, sơ mi trắng, và áo khoác xanh navy có phù hiệu trường trên túi áo. Các em đang kiên nhẫn chờ đợi, nét mặt nghiêm nghị. Mỗi lớp một nhóm, các em lớp lớn đứng trước. Ngay lúc tài xế limousine tắt máy, hai học sinh bước lên mở cửa ô tô. Đứa cao hơn đẩy đứa kia sang bên để nắm lấy tay cầm. Cậu học trò ở trường khác chuyển sang tên Victor đã thắng màn xô đẩy. Là một trong những trò cưng của Cordie, cậu bé là một tay cừ Toán nhưng cho đến giờ vẫn khá ngốc. Cậu mở cửa, tóm lấy tay cô, rồi kéo cô ra. Cô bước hụt, nhưng may là hạ được chân trước xuống vỉa hè. Sophie và Regan cũng được giúp ra khỏi xe. Họ có muốn được giúp hay không cũng không quan trọng. Cả hai đều được kéo ra và đứng cạnh Cordie.
Alec và Jack đang đợi ở bậc thềm nhà thờ. Khi thấy đám đông nuốt chửng lấy ba cô gái, họ lao xuống và chen lấn qua đám thanh thiếu niên.
“Người kia có súng kìa”, một học sinh thì thầm đủ to để Cordie nghe thấy.
Trước khi cô kịp giải thích họ là ai, một học sinh khác đã lên tiếng, “Cả hai đều có súng”.
“Sao họ lại được phép mang súng vào nhà thờ nhỉ?” Cordie quay phắt lại. “Không phải là họ được mang đâu”, cô nói. “Họ là đặc vụ FBI. Mang súng là việc của họ. Họ cũng có huy hiệu nữa.
“Sao FBI lại ở đây nhỉ?”, một học sinh khác thì thầm hỏi khá to. Cordie không nhận ra tiếng ai, nhưng giọng cậu ta đầy vẻ hằn học. “Bọn em có làm gì đâu, và em cũng sẽ không đi đâu nếu không có lệnh.”
Cordie giải thích trước khi thêm nhiều học sinh bị chọc giận. “Họ là bạn cô”, cô nói. “Và cũng là bạn của cha cô nữa.” Cô đưa áo len và túi của mình cho Regan rồi nói, “Cậu với Sophie vào trong đi. Mấy đứa bê quan tài sẽ ngồi ở hàng đầu, nên bọn cậu ngồi sau chúng nhé”.
Sophie khẽ huých Regan. “Đi thôi!”
Jack và Alec không vào cùng vợ. Họ vẫn đứng đó, quan sát đám nam sinh hiếu động. Một số giáo viên đang cố đưa học sinh của mình vào trong, nhưng không đứa nào nghe lời. Thực ra, đám học sinh cứ ép sát vào Cordie đến mức như nuốt lấy cô giống một đàn ong vây quanh tổ. Jack và Alec ngay lập tức thủ thế, nhưng Cordie giơ tay ra hiệu mình vẫn an toàn. Ban đầu Alec do dự, nhưng khi nhận ra cách cư xử của bọn nhỏ mang đầy sự chở che, không chút hăm dọa, anh ra hiệu cho Jack, rồi cả hai bước sang bên.
Aiden và Spencer vừa tới, và khi thấy Alec cùng Jack, họ liền len qua chỗ đám đông. Aiden quét mắt nhìn quanh rồi hỏi, “Cordelia đâu?”.
“Ở giữa đám đông kia kìa”, Alec nói.
“Anh không thấy cô ấy”, Aiden nói, mày cau lại. “Cô ấy thế nào rồi?”, Spencer hỏi.
“Hoàn toàn ổn.”
Tiếng xì xào của đám nam sinh rộ to hơn, rồi đột nhiên thay đổi. Cứ như tín hiệu được phát đi, những xô đẩy, huých thúc ngừng bặt. Đám học trò thẳng người và đứng lặng im. Rẽ lối cho Cordie lên trước, bọn trẻ quan sát cỗ quan tài được đưa ra khỏi xe tang. Hai nam nhân viên của nhà tang lễ đặt quan tài lên băng ca, rồi phủ mảnh lanh trắng gần chạm đất bên trên. Sau khi cẩn thận đặt lẵng hồng nhung lên quan tài, hai người đàn ông đẩy băng ca lên đường dốc thoai thoải đến lối vào nhà thờ, ở đó, Cha Patrick Anthony đã đợi sẵn cùng một lễ sinh đang nắm cây thánh giá vàng cao hơn cậu.
Trưởng khối Mười hai, Jerome Smith, lúc nào cũng dính lấy cha cô khi ông ở trường, bước lên. “Bây giờ ạ?”, cậu hỏi Cordie.
“Ừ”, cô đáp.
Bảy cậu trai tách nhau ra rồi theo Jerome lên thềm. Mấy đứa lẹ làng sang hai bên quan tài, vài cậu rõ ràng đang cố cầm nước mắt.
Bước những bước chậm và đều, linh mục dẫn đoàn rước vào cánh chính nhà thờ. Cordie đi sau quan tài, theo đó là các học sinh trường St. Matthew. Người đưa tang ngồi kín hai dãy ghế, và đến khi các nam sinh đi thành hàng sau lưng cô, thì nhà thờ đã chật như nêm.
Cordie ngồi cuối cùng, nhường cho Jack và Alec ngồi bên vợ. Khi linh mục quay lại đối diện với những người đưa tang và nhạc công piano đánh bản thánh ca đầu tiên, cô nhìn lướt quanh đám người, và cô thấy anh. Aiden, theo sau là Spencer, đang ngồi cách hàng ghế đầu ở một bên nhà thờ mấy hàng. Một luồng xúc cảm quét qua cô. Cô hạnh phúc vì anh ở đây, nhưng giận mình vì chỉ cần thấy anh là những cảm giác xưa cũ lại dấy lên. Anh liếc về phía cô, và trong tích tắc mắt họ giao nhau. Anh trao cho cô một nụ cười đồng cảm, và cô cũng mỉm cười đáp lại. Nàng Cordie xưa kia chắc hẳn đã muốn anh ngồi bên, được anh nắm tay, nhưng giờ đã hết. Mọi thứ giờ đã xoay vần. Cô giờ đã khác. Bằng ý chí quyết tâm mới, cô quay đi, ngồi thẳng người, và tập trung vào buổi lễ.
Lễ Misa hôm nay thật thuận lợi, bài phát biểu của Đức cha về cha cô rất chân thành và khá hay. Ít nhất cũng đến hơn chục người muốn tỏ lời ca ngợi, nhưng nếu ai cũng được phép lên nói thì đám tang sẽ kéo dài hàng giờ, vậy nên họ quyết định chỉ cho ba người bạn thân nhất của cha cô lên phát biểu. Bài nói của họ khá ngắn... mỗi bài không hơn một vài phút... và xoáy vào việc Andrew Kane là người bạn trung thành và tử tế thế nào. Lúc người cuối cùng kết thúc phần phát biểu của mình, Cordie nghe tiếng xì xào phía sau. Đầu tiên cô tưởng chỉ là đám học sinh ngọ nguậy không yên, nhưng rồi thấy mấy đứa huých huých một cậu bé và giục cậu ta đứng lên. Cậu bé là học sinh lớp Mười một chuyển từ trường Trung học Truman về. Cô không dạy lớp của cậu học trò này, nhưng dựa vào số lần cậu ta phải chịu phạt thì cô biết cậu chàng thuộc loại thích đùa với luật.
Cậu bé cuối cùng cũng chịu thua những cú huých rồi nhổm dậy khỏi ghế và bước lên bục giảng kinh. Ồ, Cordie nghĩ, chuyện này nằm ngoài kế hoạch. Bất giác cô thấy bứt rứt. Không biết cậu ta định làm gì. Bước lên đối diện với mọi người, tay nhét trong túi, cậu nhìn xuống đôi chân đang di lên di xuống cứ như đang tìm điều gì để nói, rồi cất lời.
“Cháu tên là Jayden Martin, cháu học ở trường Trung học St. Matthew từ tháng Mười một năm ngoái khi cháu bị... mọi người biết đấy... bị đuổi khỏi trường cũ vì một hiểu lầm.
Cháu thích học lớp ô tô, và quý mến thầy Kane. Ý cháu là thầy từng là giáo viên cháu quý mến đến khi... ừm... thầy mất.” Một vài học sinh gật gù, còn Cordie phải cố nhịn cười. Jayden dừng vài giây, cô nghĩ cậu ta đã phát biểu xong nhưng cậu ta vẫn đứng đó, trông rất thiếu tự tin. Bất ngờ cậu ta đứng thẳng người như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng rồi nói, “Thầy Kane có kể cho cháu nghe câu chuyện về một bạn muốn có ô tô... ừm... để đi đây đó. Bạn ấy mười sáu tuổi, có bằng lái, nhưng không có tiền mua xe, nên bạn ấy đã làm một chuyện rất ngốc nghếch là trộm xe”. Cậu ta ngừng lại nhìn quanh nhà thờ xem xét phản ứng của thính giả, và khi thấy mọi người đang chăm chú lắng nghe, cậu tiếp lời, “Thật là một con xe tuyệt vời, một chiếc Camry đã dùng năm năm nhưng còn mới nguyên, cứ như vừa ra khỏi sàn trưng bày vậy. Vâng, bạn ấy trộm chiếc xe đó ở trước nhà một người lớn tuổi... bác ấy cũng tầm tuổi thầy Kane... rồi bạn ấy lái xe loanh quanh vài dặm, nhưng rồi có chuyện xảy ra... cháu cũng không biết nữa... có thể là lương tâm cắn rứt, và bạn ấy nhận ra lẽ ra mình không nên trộm nó. Ý cháu là, cháu... bạn ấy phải vào tù vì trộm xe, đúng không ạ?”.
Một vài học sinh gật gù tán thành. Các bạn cùng lớp đang lĩnh hội từng lời của cậu ta nên Jayden đã bớt căng thẳng. Đặt một cánh tay lên bục, cậu ta rướn người ra trước và tiếp tục nói, “Vậy nên bạn ấy đã lái xe đến nhà thầy Kane, và kể cho thầy nghe việc mình đã làm. Thầy Kane rất giận dữ, và đã quát mắng bạn ấy vì làm chuyện ngu ngốc, nhưng khi bình tĩnh lại, thầy nói sẽ giúp xử trí chuyện này. Thầy bảo bạn ấy lau hết dấu vân tay trên vô lăng ô tô và mọi chỗ bạn ấy chạm tới, và thầy cùng bạn ấy trở lại nhà bác kia”. Jayden không thể dằn một nụ cười tươi rói. “Khổ nỗi là, một chiếc xe khác đã đỗ ở trước cửa nhà đó, nên thầy Kane bảo bạn ấy đỗ chiếc Camry bên kia đường. Nếu không vì quá kinh hãi thì bạn ấy đã đợi đến khi bác kia ra lấy xe chỉ để xem bác ấy sẽ biểu hiện thế nào. Liệu bác ấy có nghĩ mình đã đỗ xe bên kia đường mà quên mất không? Thầy Kane bảo chắc bác ấy chỉ gãi đầu khó hiểu rồi tiếp tục công việc của mình, và cháu đoán là thầy nói đúng vì không có tin tức gì trong vùng. Thầy Kane đã cứu bạn ấy khỏi vòng tù tội. Ít nhất là cháu nghĩ thế.” Cậu ngừng nói và lại nhìn xuống chân. Khi cuối cùng cất được lời, giọng cậu như vỡ ra. “Thầy Kane tốt lắm.” Đút tay vào túi và cúi đầu, cậu vội vã trở lại dãy ghế của mình.
Nhà thờ im lặng như tờ. Khi Cordie liếc nhanh những người phía sau, tất cả những gì cô thấy là bao gương mặt sửng sốt. Cô hít sâu và hy vọng lời thú nhận được che đậy hờ của Jayden sẽ được bỏ qua, nhưng trước khi cô có thể quay lại bàn thờ thì một nam sinh khác đã bước lên bục giảng kinh. Giống Jaden, cậu kể một câu chuyện được nghe từ thầy Kane về một nam sinh giấu tên, cậu ta trong cơn giận đã lẻn vào trường và phá hoại bằng mấy bình xịt sơn đen. Cậu ta nói sau khi làm bẩn và viết mấy từ thô tục lên tường ngoài Văn phòng Hiệu trưởng, cậu ta bắt đầu nghĩ rằng có lẽ những gì mình làm là một ý tưởng tồi tệ, và sẽ vướng vào rắc rối thật sự. Cậu ta được nghe thầy Kane từng giúp một học sinh khác thoát khỏi dây dưa với cảnh sát, vậy nên cậu ta gọi cho thầy.” Thầy Kane giận sôi lên, vâng... chí ít đó là những gì cậu ta kể với cháu”, cậu nói, “nhưng thầy đã lấy ít sơn và mấy chiếc chổi quét rồi giúp cậu ta dọn sạch sẽ đống đó”. Cậu nói thêm, “Mất cả đêm mới xong”.
Và cứ thế tiếp diễn. Bảy học sinh kể chuyện được nghe về những lần thầy Kane đã giúp các bạn khác khỏi rắc rối. Khi đoàn người nối tiếp nhau lên kể chuyện cuối cùng cũng dứt, Cordie ngồi bất động, gần như sợ phải nhìn quanh.
“Đến giờ là có bao nhiêu trọng phạm rồi? Bốn à?”, Jack thì thầm hỏi.
“Năm”, Alec chữa lại.
Cordie biết trong đám đông này có một vài thám tử và cảnh sát vì cha cô là nhà tài trợ tài chính lớn cho sở này. Chắc hẳn họ gọi những hành động tử tế của cha là tiếp tay và xúi bẩy, phá hoại bằng chứng, ngăn cản công lý, và có trời biết còn những gì nữa. Nếu cô không nhanh chóng làm điều gì đó, thì rất có khả năng ít nhất hai nam sinh sẽ bị bắt sau khi lễ Misa kết thúc.
Đức Cha Anthony vừa toan trở lại bàn thờ thì Cordie đứng bật dậy. Vị linh mục nhìn cô rồi ngồi trở lại ghế. Tâm trí chạy đua khi cô chậm rãi bước ba bậc đến bàn thờ rồi tiến đến bục giảng kinh. Cô không mảy may biết mình sẽ nói gì mãi đến khi bắt đầu cất tiếng.
“Cha tôi tự hào vì mình là người Ireland, và đã có lần ông nói với tôi rằng người Ireland kể chuyện rất giỏi. Ông chắc chắn là một người như thế”, cô bắt đầu. Đến đây vẫn ổn. Mọi người có vẻ đang tin lời cô. Cô tiếp tục, “Ông thích kể những câu chuyện về các học sinh cũ của mình, và những cậu học trò ở đây hôm nay... giống như tôi... đã được nghe các câu chuyện của ông nhiều lần, đến nỗi các em gần như biến nó thành câu chuyện của mình. Tất nhiên, mọi người có thể đoán được rằng tất cả những cậu bé mà cha tôi kể và một số việc chúng làm đã được phóng đại lên rất nhiều. Ý ông muốn những câu chuyện của mình sẽ là bài học để học sinh rút ra từ lỗi lầm mà những em khác đã gây ra trong quá khứ... những câu chuyện mang tính răn đe”.
Cordie không chắc mình sẽ nói gì sau nữa. Khi trở lại ghế, cô thấy Alec và Jack không mỉm cười, mà chỉ có ánh lấp lánh sáng ngời trong mắt họ. Họ biết chính xác cô vừa làm gì và lý do tại sao. Giống như cha mình, cô đang bảo vệ bọn trẻ.
Bằng cách nào đó, Cordie vượt qua nốt được ngày hôm ấy, dù cô hầu như không nhớ nổi. Sau đám tang và lễ chôn cất, rất nhiều người chu đáo và đầy thiện ý đã theo cô về nhà và ở lại gần hết buổi chiều. Dần dần, khách khứa bắt đầu thưa bớt, và đến tối thì hầu hết đã nói lời tạm biệt, nên chỉ còn mấy người bạn thân thiết của cô. Khi nhà cuối cùng đã yên ắng, cô cuộn mình vào góc sofa. Cô chỉ muốn nhắm mắt lại và thiếp đi.
Spencer và Aiden vẫn ở đây. Họ đang say sưa trò chuyện với Alec và Jack. Nói về một nghị sĩ tên Mitchell Ray Chambers, và từ nét mặt của Aiden cũng đủ biết anh chẳng ưa gì người này. Đến tận giờ cô vẫn tránh nhìn Aiden bất cứ khi nào có thể. Nhưng, anh cứ như một thỏi nam châm hút lấy cô. Cô đã từng xáo động vì anh biết bao năm... cô không chịu gọi đó là tình yêu... và cô biết phải rất lâu nữa mới bỏ được thói quen cũ. Cô đã từng say anh như điếu đổ, nhưng si mê đâu phải tình yêu. Cô cho rằng hầu hết phụ nữ gặp anh đều nhanh chóng bị quyến rũ. Không phải chỉ có bề ngoài của anh là thu hút phụ nữ. Đúng, anh không những là một chàng trai tuyệt đẹp, vóc dáng cao to, ngăm đen, và điển trai đến choáng váng, mà sức mạnh tỏa ra từ anh cũng làm phụ nữ nài xin được để ý. Và trước đây vài ngày, Cordie đã bị Aiden bỏ bùa như bao cô nàng ngốc nghếch kia.
Giờ cô đã vỡ ra. Thú nhận của cha đã làm cô bừng tỉnh. Cô chưa bao giờ yêu Aiden; đó chỉ là cơn say nắng xuẩn ngốc. Chỉ vậy thôi. May mắn cho cô là anh không biết gì. Dù xuất sắc trong kinh doanh nhưng anh lại ngờ nghệch trong những chuyện liên quan đến phụ nữ. Cô hiểu anh không hề biết chuyện cô cảm thấy... hay đã cảm thấy thế nào... về anh. Nếu cô không phải bạn của em gái anh thì cô cũng không chắc anh thậm chí có thèm nhìn cô lần thứ hai không nữa. Cô chắc chắn không phải mẫu người của anh. Từ vẻ ngoài của những cô gái từng trong vòng tay anh trước kia, cô biết anh thích những cô nàng tóc vàng, dong dỏng và hơi gầy. Cordie thì trái ngược hoàn toàn. Tóc cô không vàng; mà đen như mun và còn đen hơn nữa khi tương phản với gương mặt trắng trẻo của cô. Cao mét bảy, cô tự thấy mình bằng mức trung bình, dù nhỉnh hơn Regan và Sophie một chút. Cô tin rằng mình có thân hình cân đối, nhưng dù có kiêng khem đến thế nào thì cô cũng không thể có được vóc dáng mảnh khảnh ngực lép như ma-nơ-canh. Cô thuộc dạng được đàn ông gọi là đẫy đà.
Cô nhận ra mình đang đắm đuối nhìn Aiden và quay đi thật lẹ. Trời đất, cô cứ như một con ngốc lâu đến thế rồi.
Sophie huých nhẹ cô. “Hôm nay cậu ăn gì chưa?”
Câu hỏi đó làm cô gai người. “Cái gì cơ? Mình không biết. Sao đấy?”
“Để mình làm gì đó cho cậu ăn”, Regan đề nghị.
Cordie lắc đầu. “Mình không đói, nhưng cảm ơn cậu vì đề nghị giúp.”
“Cậu mệt lử rồi phải không?”, Sophie hỏi. Cô ấy với áo choàng rồi mặc vào. “Nào Regan. Bọn mình nên về nhà để cậu ấy nghỉ ngơi chút đi. Ngày hôm nay thật dài và căng thẳng. Cậu có nghĩ là đêm nay ngủ được không, Cordie?”
“Có thể một trong hai đứa mình sẽ ngủ lại”, Regan gợi ý.
Cordie bật cười. “Sẽ không ai ở lại với mình cả. Mình ổn, thật mà. Xin các cậu đấy, về nhà đi. Và đưa mấy anh chàng kia về cùng luôn”, cô vừa nói thêm vừa vẫy tay về phía Jack, Alec, Spencer, và Aiden.
Nghe thấy cô nói, Aiden quay sang. “Mấy anh chàng kia á?” Anh tươi cười khi nhại lại lời cô.
“Có thể anh sai, nhưng anh đang có cảm giác là không khéo Cordie muốn chúng ta về”, Jack nói.
Aiden với lấy áo vest rồi khoác vội vào. Trông cứ như anh sắp vào phòng họp ban giám đốc vậy. Chiếc áo vest vừa khít, tất nhiên rồi. Mọi thứ về chàng trai này đều hoàn hảo. Sau khi hỏi liệu cô có cần gì nữa không và một mực không để cô tiễn ra cửa, anh và Spencer bước đến ôm cô. Mùi hương của Aiden thật tuyệt khi anh vòng tay quanh cô, và cô gắng không phản ứng. Rồi lùi ra nhanh nhất có thể.
Sau khi họ đi khỏi, Sophie và Jack, cùng Regan và Alec cũng chuẩn bị theo chân, nhưng ngay khi Sophie ra đến cửa, cô nàng liền đứng khựng lại, làm Regan đâm sầm vào cô. Sophie quay ra chỗ Cordie. “Mình không tin là mình lại quên hỏi cậu... điều bất ngờ là gì vậy?”
“Có gì bất ngờ à?”, Jack hỏi.
“Vâng, cha có kể cho cô ấy chuyện gì đó bất ngờ”, Regan nhớ.
“Cô ấy hứa tối nay kể với bọn em mà”, Sophie giải thích. “Thế là chuyện gì vậy?”
“Có thể cô ấy vẫn chưa muốn chia sẻ”, Jack gợi ý, tỏ ra khôn khéo, nhưng Sophie đã trở lại phòng khách và chờ đợi câu trả lời.
Cordie duỗi chân ra rồi đứng dậy. Nhìn những gương mặt hiếu kỳ của bốn người bạn thân nhất của mình, cô quyết định rằng không có cách nào dễ hơn ngoài việc chỉ đơn giản nói toạc ra sự thật. “Mẹ em... Natalie Kane... không chết vì đụng xe. Bà...”
“Gì cơ?”, Sophie kêu lên. “Nếu không phải là một tai nạn, thì là thế nào?”
“Theo lời cha, thì bà không chết”, Cordie nói.
Sophie cởi áo choàng rồi đưa cho Jack khi cô ấy ào về phía Cordie. Regan đánh rơi túi xách lúc băng ngang nhà.
“Bà ấy đâu? Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy vậy?”, Sophie gặng hỏi.
“Mình không biết”, Cordie đáp lời.
“Cậu có nghĩ bà ấy chỉ tự dưng rời bỏ cậu và cha không?”, Regan hỏi.
Cordie nhún vai. “Từ những gì cha nói trước khi mất thì mình khá chắc đó chính xác là những gì bà đã làm.”
“Sao một người mẹ...”, Regan không thể nói tiếp. Cô ấy đã tức đến đỏ mặt tía tai.
Các bạn cô có hàng trăm câu hỏi, nhưng Cordie không có một đáp án nào. Không, cha không nói cho cô biết chi tiết nào khác nữa, và không, cô không biết tại sao ông lại giấu cô sự thật lâu đến thế, nhất là sau khi cô đã lớn khôn.
“Cậu sẽ đi tìm bà ấy chứ?”, Sophie hỏi.
“Là cậu, cậu có đi không?”, Cordie đáp lại.
Sophie toan gật đầu, rồi ngừng lại. “Mình không biết.
Mình tò mò thôi.”
“Anh Alec và anh Jack có thể tìm mẹ giúp cậu”, Regan dạm hỏi.
“Dĩ nhiên rồi”, Sophie tán đồng. “Các anh ấy có thể lấy nguồn ở FBI.”
“Không, mình cảm ơn”, Cordie vừa nói vừa lắc đầu. “Mình không muốn tìm bà.”
“Cậu không muốn biết vì sao bà ấy đi sao?”, Regan hỏi. “Không.”
Alec bước tới ghế đệm rồi ngồi đối diện với Cordie. “Em biết gì về bà ấy?”, anh hỏi.
“Bà tên là Natalie Ann Smith, quê ở Sydney, Úc.” “Cha có kể cho em thêm gì về bà ấy nữa không?”
“Ồ, ông chẳng kể gì cả. Em thấy họ tên và quê quán của bà lúc lấy bản sao giấy khai sinh để thi bằng lái xe.”
“Ông không kể gì về bà ấy cho em ư?”, Alec hỏi.
“Cha bảo em là mẹ mất khi em còn bé xíu, và giờ em biết ông đã nói dối, nhưng em đoán là lúc đó bà đã bỏ đi. Cha em không thích nói về mẹ. Hễ em nhắc tới bà là ông lại buồn bực. Sau đó, em biết mình không nên thắc mắc nữa.”
“Cậu có hoàn toàn chắc chắn là không muốn tìm bà ấy không?”, Sophie lại hỏi.
“Mình chắc.”
“Nhưng biết đâu lại có những tình tiết giảm nhẹ...”, Sophie bắt đầu.
Cordie cắt ngang, “Mình mặc kệ. Bà đã làm cha mình đau khổ. Mình không muốn liên quan gì đến bà hết”.
Cordie chắc chắn chủ đề này đã khép lại và kiên quyết buông xuôi, nhưng sau khi đọc lá thư mẹ để lại cho cha cùng tất cả những lá thư cha viết bị gửi trả, thái độ của cô đã thay đổi hoàn toàn. Cô không những muốn tìm người đàn bà đã làm cha mình đau khổ, mà còn muốn lời đáp cho câu hỏi đang giày vò cô: Liệu Natalie có đang được sống cuộc sống mình mong muốn hay... nếu có chút công lý... là cuộc sống mà bà đáng nhận?