T
ôi bắt đầu trở nên nổi tiếng khi trở thành một thành viên ưu tú trong đội bóng rổ của trường trung học. Tuy nhiên, dù chiều cao là một lợi thế khi chơi bóng, dù tật nói lắp đã được khắc phục đáng kể, nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để vượt qua bản tính e thẹn, nhút nhát của mình. Vào năm đội bóng chúng tôi đoạt chức vô địch giải liên tiểu bang CYO thì một sự kiện đã xảy ra giúp tôi từng bước khắc phục nhược điểm này.
Sau giải thi đấu, chân tôi bị thương phải bó bột. Việc đi lại khó khăn không làm tôi khó chịu bằng việc trở thành tâm điểm của sự chú ý. Thêm đôi nạng gỗ mỗi khi di chuyển, tôi trở nên cao vượt trội không chỉ so với đám học sinh đồng lứa mà thậm chí còn cao hơn cả một số thầy cô giáo của tôi. Mỗi khi đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm, tôi luôn cảm thấy vụng về và ngượng ngùng không thể tả.
Lại thêm sự nghịch ngợm của đám bạn tôi. Vào giờ chơi, chúng chạy giỡn liên tục trước mặt như muốn trêu tức sự bất tiện của tôi. Thỉnh thoảng, chúng còn giả vờ va chạm vào người tôi để đụng cái chân băng bột. Chúng làm đủ mọi trò để tôi cảm thấy tức tối vì không được chạy nhảy tự do như chúng. Có lẽ đó cũng là một cách chúng quan tâm đến tôi chăng?
Tuy nhiên các bạn gái thì ngược lại. Cô bạn Mary gần nhà tình nguyện xách cặp đến lớp giúp tôi. Kate tóc ngắn ngồi cạnh tôi thì nhận phần chép lại tất cả các bài học của những buổi tôi không đi học do phải đến bác sĩ tái khám. Vào giờ ra chơi, các bạn gái còn tranh thủ ghi tên và những lời chúc mau lành bệnh lên chiếc chân bó bột của tôi. Tôi thấy thật tự hào và ấm áp bởi tình cảm của bạn bè dành cho mình. Và khi hòa mình với tập thể, với bạn bè, tôi đã dần khắc phục được căn bệnh nhút nhát cố hữu của mình.
Sau khi vết thương hồi phục và đi lại bình thường, tôi vẫn gìn giữ chiếc khuôn chân bó bột cẩn thận bởi nó không chỉ lưu giữ tất cả những số điện thoại, tên gọi và những lời chúc tốt đẹp dành cho tôi, mà còn bởi mỗi khi nhìn thấy nó, lòng tôi lại tràn ngập những kỷ niệm đẹp của tình bạn bè mà tôi chỉ kịp nhận ra khi đang trong tình trạng buồn nản nhất.
Khi đã hoàn toàn bình phục, tôi bắt đầu học kungfu với cậu bạn LeeRoy Clayton. Chính những đường cước đầy phong độ, những bài quyền dứt khoát của diễn viên điện ảnh Lý Tiểu Long trong bộ phim truyền hình The Green Hornet đã khiến chúng tôi mê mẩn và lao vào học với tất cả sự đam mê.
Lúc ấy, chúng tôi chỉ nghĩ một cách đơn giản rằng học kungfu là để biểu diễn được những thế võ tuyệt đẹp như diễn viên Lý Tiểu Long, nhưng thầy Mar đã làm giảm bớt phần nào phấn khích của tuổi trẻ khi yêu cầu chúng tôi phải tiết chế bản thân trước những cơn nóng giận, phải biết thể hiện tinh thần thượng võ của người học võ đồng thời còn hướng dẫn một chế độ dinh dưỡng phù hợp để chúng tôi tự chăm sóc bản thân. Lúc ấy, tôi cảm thấy môn võ này thật đáng chán khi chúng tôi không được tự do phô diễn “tài năng” của mình. Nhưng chính môn võ này đã đem cho tôi một sức khỏe dẻo dai, một tinh thần kỷ luật tự giác, một ý thức trách nhiệm cao đối với bản thân và với người khác – những phẩm chất đã giúp tôi rất nhiều những khi đối diện với sóng gió, thử thách trong cuộc sống. Tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều từ tinh thần của kungfu. Tôi bắt đầu nhận thức giá trị thật sự của bản thân. Tôi tự tin hơn vì đã biết mình là ai, với những điểm yếu, điểm mạnh thế nào. Tôi không còn buồn giận, khó chịu với những lời chỉ trích, bình phẩm như trước kia mà biết lấy đó làm động lực để rèn luyện chính mình.
Một điều quan trọng không kém là tôi đã biết tự đặt ra những mục tiêu để phấn đấu. Chính bố tôi là người có công sức lớn nhất trong việc thúc đẩy điều này. Tôi vốn rất ngưỡng mộ võ sĩ quyền Anh Muhammad Ali nên hiếm khi bỏ qua trận thi đấu nào của anh trên truyền hình. Bố tôi cũng là khán giả cuồng nhiệt không kém. Một lần, sau khi kết thúc trận đấu, bố quay sang tôi và nói: “Con thấy không. Ali thành công vì đã biến lời nói thành hành động”.
Tôi chưa kịp nghĩ gì thì bố đã tiếp tục:
- Bố đang nói đến tầm quan trọng của việc đặt mục tiêu. Tất cả các vận động viên xuất sắc đều phải đặt cho mình những mục tiêu và từng bước thực hiện các mục tiêu đó. Mục tiêu luôn tiến dần từ mức độ đơn giản, ít thử thách đến mức độ khó khăn và phức tạp hơn. Điều quan trọng là phải xác định được mục tiêu, lập kế hoạch thực hiện và quyết tâm đạt được mục tiêu đó. Bố nghĩ rằng đã đến lúc con phải áp dụng quy tắc này vào cuộc sống của mình.
Vào cuối niên học, tôi đặt bút vào tất cả sổ lưu niệm của bạn bè dòng chữ: “Keith Harrell - Vận động viên tiêu biểu của nước Mỹ, trung bình ghi được trên 25 điểm và 18 lần giành được bóng trong một trận”.
- Cậu viết cái gì thế? - Các bạn tôi đều thắc mắc khi đọc dòng chữ này.
- Đó là hình ảnh tương lai của tớ. Bốn năm nữa, các cậu chỉ cần mở cuốn sổ này ra là có thể biết được cuộc sống của tớ như thế nào.
TRẢI NGHIỆM 7
Trong cuộc sống, sẽ có những biến cố hay những sự việc khiến chúng ta phải nhìn lại bản thân và thay đổi mục tiêu. Những mục tiêu cụ thể được viết ra giấy, hay còn được gọi là phương châm, giúp chúng ta chú tâm hơn vào những thành quả mong muốn đạt được. Mỗi lần nhìn vào những mục tiêu được viết ra, tôi luôn tự hỏi xem những việc làm của mình có đưa mình đến gần mục tiêu chưa. Nếu chưa, tôi xem lại vấn đề đặt trọng tâm của tôi.
Hãy dành chút thời gian để xác định các mục tiêu cho mình, và cần biết rằng mọi thứ đều có thể trở thành hiện thực nếu chúng ta có niềm tin. Bạn sẽ có được niềm tin về khả năng đạt được mục tiêu của mình khi bạn thay thế những nghi ngại và lo sợ bằng những mục tiêu rõ ràng, chắc chắn và có kế hoạch thực hiện chi tiết.
Lần sau, khi bạn gặp phải một bước ngoặt trong cuộc sống hay khi bạn đang đứng trước một ngã tư, bạn cần tự hỏi: “Tôi rút ra được bài học gì từ bước ngoặt này?”. Có vô vàn cơ hội đang chờ đón bạn!