• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cảm ơn một khúc bình yên
  3. Trang 17

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 16
  • 17
  • 18
  • More pages
  • 52
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 16
  • 17
  • 18
  • More pages
  • 52
  • Sau

9/2016Tình bạn của cô gái lớp chồi

N

ãy, bạn ấy làm gì đó khiến mẹ không hài lòng, mẹ dọa: "Mẹ nghỉ chơi với Bống nhen!" Bạn cong cái mỏ bé xíu như đồng xu lên trả treo: "Ủa, ai cần chơi với bạn? Ai chơi? Ai chơi?". Ha ha, mẹ thấy mình như trẻ lại khi được sống lại vài giây làm bạn mẫu giáo với con.

Bạn Bống có cái nhẫn nhựa có hình mèo Kitty bà vú mua cho. Hình như là mua trong một hội chợ công nhân gần nhà mình. Mẹ bạn mỗi lúc rảnh vẫn hay đọc báo thấy cực nhiều cảnh báo nguy hại, nào là viêm loét tay, có khi bị hoại tử da, nhiễm trùng máu… nên kịch liệt phản đối mấy thứ đồ không rõ nguồn gốc này. Nhưng vì thích quá nên bạn vẫn lén đeo lúc đi học, khi mẹ cằn nhằn thì bạn gỡ ra thôi.

Một hôm đi học về, bạn tâm sự với bà vú:

- Bà ơi, bạn em nói là cho bạn cái nhẫn mèo Kitty đi, không là bạn nghỉ chơi với em á.

- Rồi em có cho không?

- Không, em không cho. Bạn nói nghỉ chơi em cũng không cho.

- Đúng rồi, đồ của mình mình phải giữ chứ! – Bà vú nói.

Im im một lúc, bạn nói:

- Mà, thương bạn lắm bà ơi, bạn không có mẹ nên đâu có ai mua đồ cho đâu.

- Ủa mẹ bạn đâu?

- Mẹ bỏ bố con bạn, bạn ở với bố. Bạn kể vậy đó. Rồi em thương, em tháo nhẫn Kitty cho bạn luôn rồi. Em nói với bạn là mình tặng bạn nè, vì mình thương bạn chứ không phải vì mình sợ bạn nghỉ chơi với mình đâu á.

Mẹ bạn tình cờ nghe được, cay cay mắt.

* * *

Bác Quỳnh mua tặng bạn đồng hồ Kitty hôm Tết. Đối với bạn, đó là vật báu. Bạn đeo luôn cả khi đi ngủ và chỉ tháo ra khi đi tắm vì sợ nước vô hư. Và dĩ nhiên, đề phòng mất đồng hồ, bạn đều cất rất kĩ mỗi khi tháo ra. Cất kĩ nhưng vẫn có lúc bị ông anh siêu quậy lôi ra nghịch, bong luôn mặt mèo Kitty khỏi cái đồng hồ. Nhưng bạn vẫn rất quý chiếc đồng hồ, cất rất kỹ trong ô tủ, lâu lâu nhớ nhớ lại mang ra đeo.

Hôm qua đi học về, bạn tâm sự:

- Em nói em có đồng hồ mèo Kitty cất ở nhà mà bạn không tin. Bạn nói em nói xạo á mẹ. Lúc nào mẹ dán mặt Kitty vô đồng hồ cho em đeo lên lớp nhen, để bạn hết nói em nói xạo.

- Ừ, để mẹ dán. Nhưng em đừng để bạn xin mất nha, vì đây là quà Tết của bác Quỳnh, mình cần trân trọng.

- Dạ. Nhưng mà bạn em nói bạn không có mẹ, không có ai mua đồ cho nên em thương lắm...

Có những lúc, tình bạn của một cô gái năm tuổi cũng khiến lòng mẹ mềm như bún. Và mình hẹn bạn ấy, hôm nào gặp mẹ sẽ mua một đồng hồ Kitty để con tặng bạn nhen. Bạn cười tít mắt. Bạn thỏ thẻ nói: “Ôi mẹ ơi, bạn ấy sẽ vui lắm đó!”.

Giấc mơ đêm hôm qua của bạn, có lúc bật cười khanh khách. Chẳng biết có phải vì lời hẹn với đồng hồ Kitty không?

* * *

Bạn đi học cả ngày ở lớp, tối về, trước khi đi ngủ, sau khi lên giường, dém màn giúp bà, bạn nằm vào chỗ của mình và bắt đầu màn ca nhạc quen thuộc với câu chào mời rất hấp dẫn: “Các bạn ơi, sau đây bạn Bống sẽ hát bài Tết là Tết. Mời các bạn nghe nhen!”. Và sau đó, bạn sẽ lần lượt hát các bài ruột gan tâm đắc của mình. Tối nào cũng như tối nào, liên khúc gần 20 bài hát. Từ bài Tết là tết, tới Bắc Kim Thang cà lang bí rợ, Bà ơi bà… Thi thoảng, xen giữa những bài hát, bạn lại nói: “Cảm ơn các bạn đã lắng nghe nhen, giờ mình sẽ hát bài…, các bạn nghe tiếp nhen!”.

Đôi khi, thấy hát một mình hoài có lẽ chán, bạn đề nghị với bà vú: “Hay là bà giả vờ đóng vai các bạn, bà vỗ tay bộp bộp bộp đi bà?”. Để bạn ấy vui vẻ nhanh chóng kết thúc màn trình diễn mà đi ngủ, thi thoảng bà vú lại vỗ tay bộp bộp bộp.

Hát chán, bạn sẽ lịch sự cất lời: “Ôi, hôm nay mình hát nhiều bài quá rồi. Mình đi ngủ nhen. Chào tạm biệt các bạn!”.

Sau lời “chào kết” ấy bạn sẽ nằm nghiêng nghiêng người một chút, ôm lấy gối ôm chuột Minnie, vô tư đi vào giấc ngủ. Chỉ một, hai phút sau, bạn đã ngủ ngon lành. Hơi thở đều đều vẫn còn thơm thơm mùi sữa. Mẹ vẫn luôn ái mộ bạn vì chỉ có con nít mới có thể vừa nói ngủ là lăn ra ngủ ngay được sau khi chào tạm biệt các bạn.

Thành thật mà nói, bạn Bống hát không hay, nhưng những thanh âm trầm bổng cuối ngày ấy luôn khiến mẹ thấy một ngày kết thúc thật nhẹ và ngọt.

Có lần, mẹ hỏi, ủa Bống nè, sao Bống hát cứ phải có các bạn ơi, các bạn à như thế. Bạn ấy nói, là vì khi đó sắp đi ngủ, bà cúp điện rồi. Khi bà cúp điện, em tưởng tượng như thấy có các bạn xung quanh mình, em đỡ sợ. Mình hát mà có các bạn nghe lại vỗ tay nữa thì vui lắm đó mẹ.

Lúc ấy mẹ bật cười, nghĩ mai mốt đi hát karaoke với bạn bè, bạn bè mình hát xong mình nhất định sẽ vỗ tay bộp bộp bộp. Cơ mà lâu quá rồi lu bu với Bống Đốm, mẹ chẳng còn thời gian đi hát với bạn.

Cảm ơn con vì những điều không thể giản đơn hơn cũng không thể đáng yêu hơn như thế.