• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cảm ơn một khúc bình yên
  3. Trang 22

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • More pages
  • 52
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • More pages
  • 52
  • Sau

5/2017Sân khấu

S

áng nay, dẫn cô gái của mẹ đi học, mẹ và con gặp các bạn nhỏ đang đứng dưới sảnh lớn của trường tập múa, chắc là tiết mục biểu diễn tổng kết năm học. Mẹ rủ bạn: “Mình dừng lại xem các bạn múa hát tí nhỉ?”. Bạn lắc đầu dứt khoát, có phần bực bội: “Không, con không xem!”. Và rồi, bạn ngoảnh đi với đôi mắt buồn thật buồn. Đi lên cầu thang, ở khúc quanh, hình ảnh các bạn múa hát vô tình lại đập vào mắt, bạn lấy tay che mắt. Đó là thái độ rất lạ của bạn, sau hơn bốn năm “kết bạn” với bạn, lần đầu mẹ thấy.

Và mẹ hiểu ngay nguyên nhân. Với một cô bé nhạy cảm, điệu đà, thích hát múa (dù hát còn ngang và ngọng), thích búp bê như bạn của mẹ, thì việc không được biểu diễn như các bạn cũng có thể là nỗi buồn lắm chứ.

Tuổi thơ của mẹ bạn chẳng bao giờ có nỗi buồn ấy, vì mẹ bạn mặc định, phải xinh mới được lên sân khấu. Mà bà ngoại của bạn thì hay nói rằng: “Ôi lớp con mình toàn xinh như công chúa, con mình nằm trong số ít tồ tẹt.” Và mẹ nghĩ rằng tồ tẹt thì sao mà đi múa hát. Sân khấu phải dành cho những bạn tươi xinh.

Tuổi thơ của bạn thì khác, khi mà tất cả người lớn đều không tiếc lời khen dành cho những em bé, chẳng ai lại nói “con tồ tẹt quá” thì chuyện đa số cô bé muốn lên sân khấu biểu diễn chẳng có gì là lạ. Thậm chí còn có ông bố bỏ việc, bán nhà để ủng hộ ước mơ của con, được đứng trên sân khấu X. thi thố cơ mà.

Mẹ có suy nghĩ, có phần tiêu cực rằng mẹ không muốn con gái mẹ đứng trên sân khấu. Là vì, mẹ biết để đổi lấy vài phút đứng trên sân khấu, chưa bàn tới chuyện tỏa sáng hay không, các cô bé, cậu bé phải mất bao nhiêu là thời gian. Thậm chí các bố các mẹ cũng tốn không ít thời gian. Quỹ thời gian của tuổi thơ con có hạn, mà mẹ chỉ muốn dành thời gian ấy cho việc sẻ chia, yêu thương và vui chơi. Đó là lý do, không ít mẹ, vì con yêu thích sẽ thì thầm xin cô giáo cho con mình tham gia đội văn nghệ, còn mẹ chẳng bao giờ nghĩ đến.

* * *

Mẹ nhớ tới câu chuyện của anh Bốp, một cậu bé dạo nhỏ bị tăng động, con của bạn mẹ. Trong mắt mẹ anh ấy, anh ấy “chẳng biết gì đâu” với mấy chuyện múa hát, nhạc kịch ngoài việc “siêu quậy.” Đến việc học từng chữ cái với anh ấy lúc đó cũng khó khăn với cả hai mẹ con. Thế mà ngày kia, anh đi học về khoe mẹ: “Con được lên sân khấu đóng kịch.” Mẹ anh ấy bất ngờ suýt rơi cả bát ăn cơm.

“Con á? Con đóng kịch á?”. “Vâng,” anh ấy khẳng định chắc như đinh đóng cột. “Thế con đóng kịch gì nào?”. “Con đóng vai lính của Sơn Tinh.” Anh ấy tỏ ra nghiêm trọng: “Mẹ biết không, vai diễn ấy quan trọng lắm nhé. Nhờ có quân lính mà Sơn Tinh mới chiến thắng Thủy Tinh đấy.” Mẹ anh Bốp ngay lập tức chợt hiểu vấn đề. Quả thật, hơn 30 bạn trong lớp anh Bốp đều được phân vai. Vai chính thì có Sơn Tinh, Thủy Tinh, công chúa Mỵ Nương. Vai phụ thì có hai phe quân lính. Tất cả đều được mang niềm vui rằng mình quan trọng, mình được lên sân khấu. Điều bé nhỏ ấy, mãi khi kể lại cho mẹ, mẹ anh Bốp vẫn không giấu được nụ cười và niềm xúc động trong ánh mắt. Cả hai bà mẹ đều nể cô giáo vì cách giải quyết cực kì có tâm và có lý như thế.

Và lúc ấy, để kéo dài niềm vui của anh Bốp, mẹ hỏi: “Bốp này, con vừa đóng kịch ở trường đúng không?”. “Vâng ạ. Sao bác biết?”. Anh chàng lớp Một cười toe toét và háo hức kể lại thành tích “vai diễn lính Sơn Tinh quan trọng lắm.” Tạo cho mỗi đứa trẻ có sự tự tin, có cảm hứng về bản thân mình quan trọng hơn rất nhiều việc đứng trên sân khấu. Và đó là điều mà mẹ học được từ cô giáo của anh Bốp.

* * *

Mẹ đã nói với con gái mẹ rằng thực ra việc lên sân khấu cũng chẳng đặc biệt lắm đâu. Để cuối tuần mẹ làm sân khấu, hai anh em sẽ hát, mẹ sẽ mở nhạc thật hay. Rồi mẹ mở bài nhạc Gia đình nhỏ hạnh phúc to, con múa cho bố, mẹ và các bạn gấu thỏ xem nhé. Con múa bài ấy mẹ thích lắm đấy. Con gái nói: “Dạ, mẹ nhớ làm cái bông gắn trên tay cho con giống các bạn.”. “Chắc chắn rồi, một cái bông thiệt to và đẹp nha!”. Thực ra, chuyện con hát mẹ khen hay hay con múa mẹ khen đẹp không phải là cách giáo dục tốt, mẹ biết thế. Nhưng trong hoàn cảnh nào đó, mẹ nghĩ là tốt khi con nhoẻn miệng cười, gật đầu: “Vâng ạ.”, rồi hôn lên má mẹ trước khi vào lớp.

“Sân khấu” của mẹ con mình, chẳng đâu xa, là chiếc giường rộng hai mét. Gắn vài bông hoa vô là thành sân khấu. Gần chục bạn thú nhồi bông mèo, sóc thỏ, bà, mẹ ngồi xung quanh. Lâu lâu lại có thêm khán giả là bố, dì Hoa, dì Huệ… Chỉ thế thôi đủ làm anh em bạn háo hức hát múa suốt buổi. Nhìn bạn, bố bạn nhắc nhớ tới cô Nga (em gái bố) dạo nhỏ, mỗi lần múa hát, bố mẹ và các anh chị cũng ngồi quanh vỗ tay khen nức nở như thế. Còn mẹ thì nhớ tới hình ảnh một gia đình nhỏ người Hàn bên hồ bơi gần nhà mình. Lúc anh chồng đã ngoài 40 khởi động trước khi bơi bằng việc hát một điệu hát, nhún nhảy theo điệu hát thì cô vợ trẻ nhìn âu yếm, nói cười điều gì đó, và cô bé con bật cười khanh khách thành tiếng. Không hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng lúc ấy dĩ nhiên mẹ hiểu ánh mắt, nụ cười. Và có lẽ, hình như chẳng ai như mẹ, nhìn họ mê mải và thấy buổi sáng thật ngọt.

Có những “sân khấu”, nhỏ thật nhỏ thôi mà tỏa sáng bằng tình yêu.