• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Câu chuyện từ trái tim
  3. Trang 8

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 74
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 74
  • Sau

Những thất bại trên bàn cấp cứu

24/12/2020

Làm bác sĩ, hẳn ai cũng không bao giờ quên được lần đầu tiên chứng kiến cái chết của bệnh nhân. Tôi cũng không là ngoại lệ.

Tại một bệnh viện ở Paris, tôi lần đầu tiên chứng kiến bệnh nhân tử vong ngay trên bàn cấp cứu. Đó là một buổi chiều thứ Sáu, bác sĩ phụ trách trực tiếp hôm ấy lại nghỉ, tôi nhận một bệnh nhân nữ đã ngoài 90 tuổi bị nhồi máu cơ tim cấp. Ngay khi đón bệnh nhân từ xe cấp cứu ra, tôi đã chẩn đoán bệnh rất nặng, tiên lượng xấu và phải cần can thiệp gấp. Không có bác sĩ nào bên cạnh hỗ trợ, tôi cố gắng thao tác nhanh hết mức có thể nhưng vẫn không kịp. Vừa chạm vào mạch, bệnh nhân ho ra máu dữ dội trong hai phút rồi tử vong ngay trên bàn cấp cứu vì phù phổi cấp. Tôi toát mồ hôi đầm đìa, không nói được gì, chân tay run rẩy đến vài tiếng sau mới đi về phòng nghỉ.

Cái chết của bệnh nhân đến quá nhanh khiến tôi sợ hãi mà không thể chia sẻ cùng ai. Cả hai ngày cuối tuần sau đó tôi không ăn không ngủ, trong đầu vẽ ra hàng ngàn kịch bản. Có thể tôi sẽ bị kiểm điểm, phải về nước và không được học nữa. Tệ hơn, tôi sẽ bị người thân của nạn nhân kiện ra tòa và sẽ phải một mình loay hoay nơi xứ người. Tôi vừa mong đến sáng thứ Hai xem kết quả thế nào lại vừa muốn trì hoãn để có thêm thời gian chuẩn bị.

Đầu tuần, tôi thu hết can đảm bước chân tới chỗ làm, lạ thay không ai nói gì cả, không một lời trách móc cũng chẳng có đơn khiếu kiện. Sau này tôi mới hiểu rằng người Pháp rất tin vào quy trình chuẩn của bệnh viện nên họ không kiện hay gây khó dễ cho các bác sĩ.

Song tôi luôn ghi nhớ hai phút đối mặt với cái chết của bệnh nhân đó để nhắc nhở bản thân phải luôn cẩn thận và đưa ra những quyết định chính xác nhất có thể.

Sau này, trong quá trình làm việc, tôi cũng không tránh khỏi vài trường hợp tai biến y khoa khiến tôi rất ân hận nhưng cũng không thể nào thay đổi được nữa.

Trong nghề của chúng tôi, không ai có thể nói trước được 100% các ca phẫu thuật và thủ thuật sẽ thành công.

Những năm mới vào nghề, có những ca tôi nghĩ là tôi sẽ làm được, nhưng cuối cùng tôi lại không làm được...

Những ca như vậy càng về sau càng ít đi vì tôi cũng ngày càng tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn.

Hiện tại, chúng tôi có hội nghị chuyên trình bày tai biến trong tim mạch can thiệp trên toàn thế giới được tổ chức thường niên, và tôi là người báo cáo nhiều nhất. Nói ra hơi buồn cười nhưng sự thật là các bác sĩ chúng tôi giỏi được là nhờ những tai biến y khoa.