Có gì kỳ lạ chứ? Tự ăn thì nên tự trả, người ta đâu có nợ cô.” Lời lẽ Hà Nhã rất tình ngay lý thẳng.
Sắc mặt sa sầm xuống, Trương Dĩnh móc trong ví ra tờ một trăm đồng rồi đặt “Bụp” một tiếng lên bàn. “Không cần trả lại, boa luôn đấy. Thật keo kiệt, người gì thế này chứ?”
Tôi thật sự muốn chui tọt xuống gầm ghế nhưng Hà Nhã lại nói rất hùng hồn: “Bắt cô tự trả phần mình mà đã không vui rồi. Cô làm ơn có chút tinh thần tự lập được không? Có vài chục đồng mà cũng dám bắt người ta trả”.
“Không phí lời với cô làm gì.” Trương Dĩnh vơ lấy túi xách, đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi trong bực tức.
“Làm vậy... có vẻ không tốt lắm.” Nếu Trương Dĩnh quay sang mách dì hai, chắc tôi không còn mặt mũi làm người nữa.
“Sao hả? Trách tôi làm hỏng chuyện tốt của anh à?”, Hà Nhã trừng mắt nhìn tôi bất mãn.
“Không, không, không!” Tôi vội lắc đầu, cho tôi thêm hai lá gan tôi cũng không dám trách Hà Nhã. Lát sau, tôi cũng nghĩ thông suốt, cứ mặc kệ, lớn thế này đâu phải lần đầu mất mặt, chuyện đã xảy ra cho dù có hối tiếc cũng vô ích.
“Phục vụ, đừng quên đưa tiền thừa cho tôi nhé.” Đã đến nước này rồi mà không lấy tám đồng đó thì thật uổng quá.
“...”
Ra khỏi nhà hàng, Hà Nhã bảo tôi đứng bên đường đợi cô lái chiếc Hummer qua.
Vừa lên xe, tôi giật cả mình, ghế chính và ghế phụ cách nhau xa quá. Mấy màn giành giật tay lái hay diễn ra trong phim chắc chắn không thể xảy ra trên chiếc xe này, vì không có diễn viên nào tay đủ dài để diễn giữa khoảng cách rộng như này được. Mới nhìn khoang xe thì biết ngay đã có sửa sang qua vì lớp da thật bọc ở ghế sau có hình Hello Kitty. Màu sắc khoang xe và màu ghế cũng tô điểm sắc hồng, thật uổng cho chiếc Hummer. Một chiếc xe kiêu hãnh như vậy mà lại bị trang trí nữ tính thế này, nó khiến tôi bất giác liên tưởng tới Như Hoa1.
1 Một vai diễn nam đóng giả nữ trong phim hài của Châu Tinh Trì.
“Này, đã thời đại gì rồi mà anh còn đi xem mắt, có quê quá không?” Đang lái xe, Hà Nhã bỗng thốt ra câu ấy.
“Dì hai tôi bắt tôi đi đấy. Nhưng sau này nếu tôi thật sự muốn tìm bạn gái thì chắc cũng phải đi xem mắt thôi.”
“Tại sao?”
“Lập trình viên như chúng tôi, cuộc sống cứ quanh quẩn như vậy thì làm gì có cơ hội gặp người thích hợp, đừng nói tới người thích hợp, muốn gặp một cô gái cũng khó nữa là.” Những điều tôi nói đều là sự thật, những lập trình viên trong công ty trước đây của tôi, có khối người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa có bạn gái.
“Không gặp được sao? Xí!” Hà Nhã không đồng ý: “Mà dù có gặp, anh cũng đâu có theo đuổi nhỉ?”.
Ý gì vậy? Tôi nghe như vịt nghe sấm. Đúng lúc ấy, Hà Nhã dừng xe trước cửa một quán Net Bar.
Lúc đó, tôi mới biết thì ra Hà Nhã có hẹn bắn CS với người ta, mỗi bên có năm người nhưng bên Hà Nhã lại đột xuất vắng người nên đành lôi tôi đến.
Kể từ khi ký túc xá có nối mạng, đã khá lâu tôi không tới Net Bar rồi. Trong ấn tượng của tôi thì Net Bar là môi trường bẩn thỉu, ô uế, một bầu không khí bít bùng do đặt quá nhiều máy móc. Những tiếng la hét khi chơi, những người hút thuốc phì phèo, những chiếc ghế ngồi bẩn thỉu, vỏ hạt dưa, hạt cơm còn rơi đầy trong khe bàn phím.
Nhưng Net Bar mà Hà Nhã dắt tôi tới lại khá sáng sủa, không khí cũng rất trong lành. Khi chúng tôi vừa bước vào cửa thì một cô gái mặc áo xường xám tươi cười hỏi: “Hai người phải không ạ?”. Lại còn hỏi mấy người nữa chứ, sao giống nhà hàng thế này.
Hà Nhã nói tên một người rồi cô gái gật đầu: “Mời theo tôi sang bên này”. Cô gái dắt chúng tôi vào trong Net Bar. Lúc đó, tôi mới phát hiện Net Bar này không giống những Net Bar khác, thường thì ở các Net Bar đặt rất nhiều máy trong sảnh, nhưng ở đây sảnh lại chia thành nhiều phòng nhỏ, trang trí hệt như khách sạn năm sao.
Cô gái đưa chúng tôi tới bên ngoài một căn phòng rồi kéo cửa giúp chúng tôi. Trong phòng đặt năm máy vi tính, đã có sẵn hai nam một nữ ngồi đó. Hà Nhã giới thiệu tôi với họ, sau đó hai chúng tôi ngồi ở hai máy sát bên trái.
Đây là hệ thống máy tính tuyệt nhất tôi từng thấy trong Net Bar từ trước tới giờ, đây cũng là lần đầu tôi thấy màn hình LCD to như thế này, chắc chắn không nhỏ hơn tivi nhà tôi đâu. Con chuột thì khỏi phải nói rồi, ngay cả tấm lót chuột cũng là hiệu ICEMAT trị giá ba trăm đồng một tấm. Thùng PC và bàn phím được thiết kế rất tuyệt, tôi không rành về mảng này nhưng nhìn cũng đủ biết giá cả chắc chắn sẽ không rẻ.
Tôi hỏi nhỏ Hà Nhã: “Ở đây lên mạng một tiếng bao nhiêu tiền vậy?”.
“Không phải hội viên thì năm mươi, hội viên thì ba mươi lăm.”
Tôi suýt ngã xuống ghế. “Đắt thế! Cô cũng biết bây giờ trong người tôi chẳng còn xu nào mà.” Dù tôi còn tiền thì có đánh chết, tôi cũng không tới nơi đắt thế này.
“Đừng lo, tôi trả luôn phần anh.”
“Vậy thì quá...” Chưa kịp nói dứt lời, Hà Nhã đã trừng mắt nhìn, tôi đành nuốt luôn hai chữ “tốt rồi” vào trong cuống họng. “Tôi thích nhất là có người mời, xài chùa thì chỉ có một chữ sướng.”
Hà Nhã véo cánh tay tôi: “Lôi thôi”. Đây gọi là đau tay nhưng mát lòng, nhất là biểu hiện tinh nghịch của Hà Nhã khi véo đã khiến tôi cảm thấy lâng lâng khó tả.
Cuộc thi bắt đầu. Bất kể chơi trò gì Hà Nhã cũng đều là cao thủ, những đợt bắn tỉa xuất thần nhập hóa, thấy người giết người, gặp Phật giết Phật.
Đối phương và ba người còn lại bên nhóm tôi cũng không phải hạng vừa, bắn đâu trúng đó. So với họ, tôi như người mới học, chỉ có tác dụng thu hút hỏa lực của đối phương mà thôi.
Ba người bên nhóm tôi sắp tức chết rồi, trong quá trình thi đấu họ cứ cằn nhằn mãi khiến tôi càng rối. Cuối cùng, ngay cả vai trò mồi nhử tôi cũng làm không xong.
Hai tiếng sau, bên tôi thảm bại với tỷ số 21:38. Hai người kia đập con chuột một phát: “Chán chết đi được, đáng ra chúng ta có thể thắng rồi. Này, cậu chơi kiểu gì vậy? Chơi tệ đến thế là cùng”.
Tôi còn chưa trả lời thì Hà Nhã đã lên tiếng: “Đừng trách người khác, mấy người cũng có hơn gì đâu. Nếu mấy người lợi hại chút thì chúng ta dù có bốn chọi năm cũng đủ ăn rồi. Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, có phải đàn ông không vậy?”.
Hai tên đó xấu hổ cúi gằm mặt. Lúc đó, tôi mới chợt phát hiện từ đầu chí cuối Hà Nhã chẳng hề trách móc một lời, mà còn nói tốt cho tôi nữa. Đúng là một người tốt. Xem ra trước kia tôi đã nhìn lầm cô ấy rồi, tôi thầm cảm thấy có lỗi với Hà Nhã.
Vừa ra khỏi cửa Net Bar, gương mặt Hà Nhã liền biến sắc “Sao anh ngốc vậy? Đánh boxing, bóng bàn không xong, ngay cả chơi game cũng không xong luôn. Chẳng phải anh suốt ngày chơi game lúc còn học đại học sao? Phí cả bốn năm học!”.
Đây là logic gì chứ? Chơi game không giỏi là phí bốn nă học, nhưng sao Hà Nhã lại biết bốn năm đại học tôi toàn chơi game nhỉ? Tôi bị nói đến ngớ người ra: “Lúc nãy ở Net Bar chẳng nói câu nào cả, sao bây giờ lại tính sổ với tôi vậy?”.
“Anh là do tôi dắt tới, không lẽ nói anh trước mặt bọn họ sao? Thế chẳng hóa ra tự tát mình à? Nói anh ngốc thì đúng là ngốc mà, vậy cũng không nghĩ ra.”