Dương Hiểu Lan thấy tôi có vẻ buồn rầu, bèn cười nói: “Hiện giờ em đã khá hơn rồi, nướng thịt dê cũng kiếm được kha khá, nhất là hiện tại, một buổi tối em kiếm được hơn một trăm đồng đấy. Khoản nợ của nhà em vài năm nay cũng trả gần xong rồi, em còn đăng ký học tại chức, đã lấy được bằng rồi”.
Tôi bỗng thấy cảm phục Dương Hiểu Lan, cái này gọi là hạt đậu Hà Lan chưng không nát, nấu không chín, đập không bẹp, xào không nở, kêu lốp bốp.
“Đúng rồi, em đã có bằng cấp, sao không tìm một công việc có chuyên môn?”
“Em cũng muốn, vẫn đang tìm đấy chứ. Nhưng đất Thượng Hải người tài nhiều quá, rất nhiều đơn vị xem tấm bằng thí sinh tự do của em xong, không chịu nhận hồ sơ của em, còn chê em không có kinh nghiệm, thực ra mỗi ngày em bán thịt dê nướng chẳng phải cũng là thu ngân tính tiền sao? Tại sao lại bảo là không có kinh nghiệm?” Dương Hiểu Lan cười rất thoải mái, người kiên cường lúc nào cũng lạc quan, tôi biết những khó khăn này sẽ không là gì đối với cô ấy, nhưng vẫn hy vọng có thể giúp gì đó cho cô ấy.
“Hay em đưa sơ yếu lí lịch cho anh, có gì anh để ý xem giúp cho.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Ăn cơm xong, tôi để lại địa chỉ email cho Dương Hiểu Lan. Vốn còn định đưa cô ấy về, nhưng Dương Hiểu Lan bảo rằng giờ đang đắt hàng, thông thường cô ấy bán đến hơn hai giờ mới dọn hàng, nên tôi đành về trước.
Về được chẳng bao lâu thì mẹ tôi điện thoại đến. Dì hai tuyên truyền rất nhanh, mẹ đã biết chuyện của Hà Nhã.
“Dì hai con nói cô ấy xinh đẹp, con mau gửi ảnh qua đây cho mẹ xem”, mẹ tôi ở đầu dây bên kia nóng vội cứ như bị lửa đốt.
Trong lòng tôi khó chịu lắm, lúc này chắc Hà Nhã đang thư thả rong chơi với Từ Hoán Ân rồi, còn tôi thì lại phải giả vờ cô ta là bạn gái mình.
“Con đâu có ảnh, mới quen thôi ạ, cũng không thân lắm, dì hai toàn đoán mò.”
“Thế à”, mẹ hơi thất vọng, nhưng lại mau chóng khích lệ tôi: “Vậy thì con cố lên, cố lên”.
Ở đầu dây bên kia mẹ phấn khởi chỉ cho tôi các phương pháp lấy lòng con gái mà bà cảm thấy rất tâm đắc, kể tới kể lui mất hơn một tiếng rưỡi, tôi ậm ừ qua chuyện, lòng đầy hối hận, biết vậy lúc đó mình nên nói rõ với dì hai, chỉ là xem mắt thôi mà, có gì to tát đâu. Giờ thì vui rồi, khiến mẹ mừng hụt, con dâu xinh đẹp trong mắt bà đang tình tứ với người khác trong quán bar, sống cuộc sống xa hoa hưởng thụ. Tôi cảm thấy mình là thằng con bất hiếu nhất trên đời, cứ tiếp tục thế này chắc có ngày bị sét đánh mất.
Gác máy hồi lâu sau tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, nằm lăn qua lăn lại trên giường chẳng thể nào ngủ nổi. Gần nửa đêm, tôi nghiêm túc suy nghĩ lần nữa, tôi khó chịu là do cảm thấy làm mẹ mừng hụt à? Tình cảm giữa tôi và mẹ đúng là rất tốt, nhưng tôi chưa hiếu thảo tới mức đó. Từ nhỏ tới lớn, tôi nói dối mẹ không dưới ngàn lần, sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy day dứt. Với lại mẹ tôi thuộc tuýp người siêu lạc quan, khả năng chịu đựng cao, khi bố tôi bị sa thải, tiền học phí của tôi chưa đóng nổi mà cũng chẳng thấy mẹ chau mày tí nào, mẹ vẫn bình thản như không.
Tôi không thể không thừa nhận nguyên nhân mình khó chịu là vì tôi đã thích Hà Nhã. Tuy ngay từ đầu tôi đã hiểu khoảng cách giữa tôi và Hà Nhã rất xa vời, cô ấy là thiên nga, bay bổng trên trời cao, còn tôi chẳng qua chỉ là một con cóc ngồi dưới đáy giếng. Thỉnh thoảng thiên nga sà xuống chơi với tôi là tôi mãn nguyện lắm rồi. Nhưng con người thì hay được voi đòi tiên, ít ra cho tới hiện tại, con cóc chỉ hy vọng có thể mãi mãi ở bên thiên nga.
Từ sau lần Hà Nhã ra lệnh, điện thoại tôi vẫn duy trì trạng thái mở hai tư trên hai tư, nhưng từ sau khi gặp Từ Hoán Ân, đã một tháng trôi qua, Hà Nhã không gọi điện thoại cho tôi nữa. Vài lần tôi muốn gọi điện hỏi Hà Nhã xem cô ấy bây giờ thế nào rồi, nhưng cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, thiên nga đã tìm được người bầu bạn, nên bay mất rồi.
Tôi bắt đầu cần mẫn làm việc, người về sau cùng mỗi tối chủ yếu là tôi và Hà Nghệ, chúng tôi vẫn thường gặp nhau trong thang máy. Lần nào Hà Nghệ cũng gật đầu nói với tôi: “Anh vất vả quá rồi”.
Đương nhiên, là do tôi cố ý muốn gặp mặt Hà Nghệ, thiên nga bay mất rồi, nhưng hình bóng của cô ấy vẫn còn ở lại, có thể nhìn thấy mỗi ngày cũng là một niềm an ủi. Quan trọng hơn là, nếu không để sếp nhìn thấy, chẳng phải sẽ uổng công tăng ca sao? Làm việc tốt có thể không lưu danh, nhưng tăng ca nhất định phải để sếp biết.
Chỉ đáng tiếc sự đời khó lường, tôi vất vả nhọc nhằn làm cả tháng trời, gây dựng ấn tượng nhân viên tiêu biểu trước mặt Hà Nghệ, vậy mà chỉ một cú điện thoại mà tất cả đã sụp đổ.
Sáng thứ Tư tôi và Lý Hàm còn có cả Rachel đến Hàng Châu dự một buổi hội nghị, nhưng hôm đó, trước lúc xuất phát thì xe Lý Hàm bị trục trặc, Hà Nghệ rất phóng khoáng cho chúng tôi mượn chiếc xe của cô ấy.
Đó là chiếc xe Mercedes‐Benz G500, chiếc xe này được chế tạo riêng, Benz G500 bình thường sẽ chạy được vận tốc nhanh nhất là 190 km/h, nhưng chiếc này tốc độ nhanh nhất có thể lên tới 240 km/h, có thể tăng tốc 100 km/h chỉ trong 4.5 giây. Đối với loại xe SUV mà nói, đây là vận tốc lớn nhất và tốc độ khởi động tương đối đáng kinh ngạc. Ghế ngồi trên xe cũng được đặc chế, có thể làm giảm bớt áp lực cho người ngồi khi tăng tốc, dù là cụ già tám, chín mươi cũng sẽ không cảm thấy khó chịu chút nào cả. Chế tạo riêng như vậy chắc chắn giá cả sẽ rất cao, nghe đồn hai hàng ghế đã tốn hết bốn trăm nghìn.
Lúc khởi hành thì Lý Hàm lái, sau khi họp xong, Lý Hàm còn phải tiếp tục ở lại Hàng Châu nên tôi và Rachel về trước. Tôi không biết lái xe, đương nhiên việc cầm lái sẽ là Rachel.
Rachel cũng lần đầu lái Benz, tỏ ra rất phấn khởi, cứ một chốc thì cô ấy rồ ga tăng tốc lên tới hai trăm mấy. Tôi ở bên cạnh cứ nhắc cô ấy cẩn thận coi chừng bị phạt, nhưng hình như phụ nữ đều là động vật không lý trí, sau cùng tôi đành giơ cờ trắng đầu hàng, để mặc cô ấy thích lái nhanh cỡ nào thì lái. Dẫu sao nếu có giấy phạt thì cũng sẽ được đưa về cho sếp, còn điểm thì sẽ trừ của Rachel, người hưởng thụ là tôi.
Khi chạy tới một ngã rẽ, chúng tôi bị một cảnh sát bên đường chặn lại, Rachel sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cứ hỏi tôi phải làm thế nào. Hóa ra là vì ở lối rẽ bên kia xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một nông dân địa phương đã bị xe đụng, xe cấp cứu 120 bị hỏng máy trên đường đi, còn cảnh sát giao thông lại lái mô tô, nên muốn nhờ chúng tôi đưa người nông dân này đến bệnh viện.
Chúng tôi lái xe qua bên đó thì nhìn thấy một người máu me đầy mình đang nằm dưới đất, bụng bị đâm thủng, miệng vết thương rất lớn, ruột như muốn rơi cả ra ngoài và một chiếc Buick đụng vào rào chắn, chết máy, có lẽ đây chính là chiếc xe gây tai nạn.
Rachel vừa thấy tình hình đã phát hoảng: “Không được đâu, người anh ta đẫm máu, sau này làm sao chúng tôi dám ngồi xe này nữa, với lại cũng chẳng phải xe của tôi, việc này chúng tôi không giúp được đâu”.
Cảnh sát giao thông vội kéo chúng tôi lại:
“Đồng chí, đây là mạng người đấy, anh chị không thể thấy chết mà không cứu”.
Tôi cảm thấy Rachel rất quá đáng: “Sao cô có thể nói như vậy chứ, đây là một mạng người”.
Rachel hơi giận: “Anh tưởng tôi muốn thế à, ghế ngồi ở đây thay một lần tốn cả mấy trăm nghìn, anh trả hay tôi trả”. Rachel nói với cảnh sát: “Chúng tôi cứu người vậy nhà nước có đền bù tổn thất không? Bộ ghế ngồi này trị giá bốn trăm nghìn, nếu đồng ý bồi thường thì tôi sẽ đưa người đi”.
Anh cảnh sát giao thông bối rối: “Chuyện này tôi cũng không quyết định được”. Anh ta quay sang hỏi chủ xe Buick: “Anh có thể chi trả số tiền này không?”.
“Tôi trả không nổi”, chủ xe Buick lắc đầu: “Chúng ta tìm xe khác đi”.
Rachel buông tay bỏ mặc: “Tôi không giúp gì được, anh tìm xe khác nhé”.
“Đừng đi vội, chủ xe này là ai, chị có thể gọi điện hỏi giúp được không?” Anh cảnh sát giao thông cố gắng lần cuối.
“Được rồi, để tôi hỏi sếp chúng tôi”, Rachel vừa nói vừa lấy điện thoại ra.