• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
  1. Trang chủ
  2. Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
  3. Trang 22

Danh mục
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • More pages
  • 66
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 21
  • 22
  • 23
  • More pages
  • 66
  • Sau

Chương 20

Tôi biết tên chủ xe Buick nghĩ gì, nạn nhân mang hộ khẩu thành phố thì cũng chỉ bồi thường khoảng bốn trăm nghìn, hơn nữa người này lại là nông dân, chắc không tới hai trăm nghìn đâu. Ai lại chịu bỏ bốn trăm nghìn đi cứu người, vả lại số tiền đó còn chưa tính tiền thuốc men và phí thương tật sau này nữa chứ. Còn việc nói rằng tìm một xe khác, người kia thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ không cầm cự được bao lâu nữa, đúng là người nghèo thì mạng cũng nghèo hèn, thế nên khi người nghèo qua đường phải cẩn thận hơn ai hết.

Là một thành viên thuộc tầng lớp vô sản, tôi thật sự không chấp nhận nổi, tôi không mong muốn một ngày nào đó khi mình bị tai nạn thì lại có một đám người ở đó lục lọi chiếc máy tính để tính xem có nên cứu tôi không.

Trong tưởng tượng…

“Anh xem, đùi gãy rồi kìa”, hai người bước xuống xe nhìn tôi đang nằm dưới đất nói.

“Xương vỡ nát, cho dù chữa trị khỏi thì sau này đi lại cũng sẽ có vấn đề”. Một người lấy máy tính ra, bấm phím lách cách rồi nói: “Phí thuốc men, phí hộ lý, phí dinh dưỡng, phí hồi phục, viện phí, cộng thêm phí sinh hoạt sau này, chắc cũng phải hai trăm hai mươi nghìn đấy”.

“Anh có hộ khẩu thành phố không?”, người đó hỏi tôi.

“Đương nhiên là có rồi.” Bởi chảy nhiều máu, tôi hơi hốt hoảng, bóng người trước mắt hơi chột dạ: “Anh đưa tôi đến bệnh viện mau lên, có được không?”.

“Chờ đã, tôi phải tận mắt xem chứng minh của anh”, người đó lục lọi ví của tôi để xem chứng minh nhân dân.

“Không sao, hắn là dân thành phố thật, vậy tính ra cứu hắn sẽ có lợi hơn.”

Hai người họ nhấc tôi lên, nhưng rồi lại đặt xuống.

“Xương cổ của anh ta cũng bị thương, trông có vẻ rất nghiêm trọng đấy, đầu sắp gãy luôn rồi”.

Người đó lại rút máy tính ra: “Còn phải cộng thêm phí băng ca, có lẽ phải thay xương cổ nhân tạo, như vậy cũng gần năm mươi nghìn, cộng thêm vài chục nghìn phí thương tật, phí hồi phục… phí sinh hoạt cũng phải bồi thường thêm chút nữa, ừ, nhưng cứu sống anh ta vẫn lời hơn”.

Hai người lại nhấc tôi lên, đi thêm hai bước lại đặt tôi xuống.

“Sao xương sống cũng gãy luôn, như vậy sẽ có ảnh hưởng tới hô hấp, lại phải cộng thêm phí trị liệu với phí trợ cấp thương tật. Phí thương tật, phí hộ lý, phí phục hồi, bình quân thu nhập mỗi năm của người Thượng Hải cho hai mươi năm… không sai, cứu sống hắn thì chúng ta vẫn tiết kiệm được ba trăm mấy đồng.”

Tôi thở phào, khi hai người đó khiêng tôi đến trước cửa xe, một trong hai người đã kinh ngạc kêu lên: “Ôi, chúng ta quên mất máu trên người anh ta nhiều như thế sẽ làm bẩn ghế ngồi của chúng ta, thay bộ này cũng phải mất vài nghìn đấy, lỗ rồi, lỗ rồi, thôi cứ điện trực tiếp đến nhà tang lễ”.

“…”

Tưởng tượng kết thúc. Tôi bộc phát: “Gọi cái quái gì mà gọi, khiêng người lên đây. Sếp truy cứu, một mình tôi sẽ gánh hết”.

Rachel ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mặc kệ cô ấy, gọi anh cảnh sát giao thông: “Nhanh, đã nói tôi chịu trách nhiệm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

Cảnh sát giao thông đã thông báo trước nên chúng tôi chạy với vận tốc 200 km/h và vượt đèn đỏ, khi vào tới thành phố, một chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường cho chúng tôi, Rachel hưng phấn vỗ lên vô lăng: “Sảng khoái thật, chắc đây sẽ là lần lái xe hứng khởi nhất trong đời tôi”.

Tôi và Rachel đứng trong hành lang bệnh viện nhìn người đó được đẩy vào phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy nụ cười đầy mãn nguyện trên gương mặt Rachel. Thực ra ai cũng muốn làm việc tốt, chỉ là làm việc tốt trong cái xã hội này thì giá thành rất cao.

Nụ cười trên gương mặt Rachel vẫn duy trì tới khi chúng tôi trở ra lấy xe. Ghế xe phía sau thật bê bối, máu tươi hòa lẫn với chất dịch trong cơ thể con người, còn có mùi rất khó ngửi, hình như người này đã đái dầm trên chiếc Benz, đây quả là bãi nước tiểu xa xỉ nhất trên đời này.

“Anh bảo anh sẽ chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm thế nào?” Rachel rầu rĩ nói: “Là tôi lái xe đấy, nhất định Hà Nghệ sẽ mắng tôi xối xả, cô ấy có phải nhà từ thiện đâu, anh quên chuyện tuần trước có người của bên công trình Hy Vọng đến công ty chúng ta tuyên truyền quyê góp, Hà Nghệ đã mời anh ta ra ngoài, còn dặn bảo vệ từ nay về sau không cho phép bất kỳ người xin tiền quyên góp nào vào công ty”.

Chuyện Rachel nói đương nhiên tôi biết, lúc đó có không ít nhân viên còn thầm than rằng “giàu mà không nhân đức”, tôi thì không bình luận gì, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn cảm thấy Hà Nghệ có chút gì đó, cho em gái mình thì rộng rãi như thế, một buổi sáng tiêu đến một trăm nghìn, số tiền ấy có thể giúp biết bao nhiêu đứa bé đến trường?

“Bốn trăm nghìn đó. Anh tính sao đây? Tiền lương hai chúng ta, không ăn không uống cũng phải mất vài năm mới đủ.” Rachel ngồi xuống ghế, biểu cảm trên gương mặt tạo thành một sắc màu tương phản rõ rệt với chiếc Benz. Người qua đường đều tò mò nhìn Rachel, tôi chắc rằn trong lòng họ chắc đang nghĩ: “Ngồi trên xe Benz mà mặt mày vẫn nhăn nhó, người này thật không biết thỏa mãn”.

“Yên tâm đi, đã nói tôi chịu trách nhiệm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, bên phía Emma cô cứ đẩy hết trách nhiệm cho tôi là được rồi.”

“Anh có cách à? Anh có thể thay bộ ghế ngồi này?” Ánh mắt Rachel tràn đầy hy vọng.

“Sao có thể chứ?” Tôi vừa đóng xong phí sinh hoạt cho em gái, còn gửi một ít về nhà, trong thẻ chỉ còn tổng cộng hai trăm ba mươi nhân dân tệ, đổi qua tiền Hàn Quố thì cũng chỉ có ba mươi tư nghìn không trăm linh năm won, chắc chỉ vừa đủ tiền để làm một xâu chìa khóa mà thôi. “Tôi nghĩ xong rồi, nếu Emma nhất định đòi tôi trả tiền, tôi sẽ trốn nợ, chuyển tới thành phố khác, nói thật lòng nhé, thực ra tôi thích Bắc Kinh hơn”.

Rachel dở khóc dở cười: “Anh chịu trách nhiệm thế này à, phủi tay bỏ trốn?”.

“Chứ còn cách nào nữa? Dù gì Emma cũng có tiền, bốn trăm nghìn có phải cô ta không trả nổi đâu, coi như tôi giết phú tế bần đi”. Tôi đóng cửa xe: “Về thôi, cô cứ yên tâm đi, việc này sẽ không ảnh hưởng tới cô”. Một thứ mùi bốc lên, trời ạ, đây chắc chắn là chiếc Benz hôi nhất trên đời.

“Hay bây giờ anh thử điện thăm dò Emma đi”, trên đường về, Rachel đề nghị.

“Giờ còn điện thoại gì nữa?”

“Thì cứ giả vờ bây giờ chúng ta mới gặp tai nạn, anh gọi điện xin ý kiến Emma, xem cô ấy phản ứng thế nào? Để còn chuẩn bị tâm lý”. Rachel không hổ danh là thư ký, gian xảo hơn lập trình viên.

Tôi điện thoại hỏi Hà Nghệ, báo cáo tình hình với cô ấy, sau đó xin ý kiến xem có nên đưa người đến bệnh viện không? Để giống thật hơn, tôi cố ý điều chỉnh giọng, nói nhanh hơn một chút.

Nghe xong, không chần chừ một giây nào cả Hà Nghệ lập tức trả lời: “Đưa người tới bệnh viện ngay”.

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, để chắc chắn hơn, tôi hỏi thêm: “Nhưng người đó máu me đầy người, nếu đặt ở băng ghế sau, sau này phải làm sao? Tôi nghe nói tha băng ghế này tốn cả bốn trăm nghìn?”.

Điện thoại bên kia yên lặng trong vài giây, sau đó tôi nghe thấy Hà Nghệ nói rất bình tĩnh: “Những băng ghế này có thể thay mới, cũng có thể rửa sạch sẽ, những thứ ấy anh không cần lo, anh chỉ cần đưa người đi là được rồi”.

Có thánh chỉ trong tay, tảng đá trong lòng tôi được tháo bỏ, gác máy, tôi cố tình tỏ ra tiếc nuối nói với Rachel: “Xem ra tôi không có hy vọng đến Bắc Kinh rồi”.

Về công ty chẳng bao lâu, Rachel hơi hoảng hốt chạy lại tìm tôi: “Emma bảo anh đi tới Cửu Trại Câu ngay”. Đừng tưởng Hà Nghệ bảo tôi đi du lịch nhé, Mythory đặt tên riêng cho từng gian phòng họp, Cửu Trại Câu chính là phòng họp nhỏ ở góc khuất xa nhất của công ty.

“Cô ta tìm tôi có chuyện gì?”

“Không biết”, Rachel lắc đầu: “Tôi vừa về, Emma đã gọi tôi tới hỏi chuyện chúng ta đưa người đi như thế nào, sau đó cô ấy bảo tôi gọi anh đến Cửu Trại Câu, khi nói câu này, sắc mặt Emma khó coi lắm, tôi làm thư ký cho cô ấy hai năm rồi, đây là lần thứ hai nhìn thấy sắc mặt cô ấy như vậy”.