• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
  3. Trang 23

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 22
  • 23
  • 24
  • More pages
  • 66
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 22
  • 23
  • 24
  • More pages
  • 66
  • Sau

Chương 21

“Lần đầu vì lý do gì?”

“Giám đốc thị trường ở Thượng Hải chúng ta lấy chiết khấu môi giới khiến công ty tổn thất mấy triệu đồng. Emma thẳng tay tiễn anh ta vào nhà giam.”

Không phải chứ, tôi giật nảy mình, chẳng lẽ Hà Nghệ trở mặt đòi tôi bồi thường tổn thất cho cô ấy, nhưng lẽ nào người ở như cô ấy lại nói một đằng làm một nẻo vậy?

Đẩy cánh cửa Cửu Trại Câu ra, tôi thấy Hà Nghệ đã chờ sẵn ở trong đó, tôi khẽ thở phào, may quá, không có cảnh sát bên trong.

Tôi gật đầu với Hà Nghệ, kéo ghế ra định ngồi xuống.

“Đừng ngồi, anh cứ đứng đấy”, Hà Nghệ nói với gương mặt vô cảm.

Đứng cũng được, cảm thấy tình hình không ổn thì tôi tẩu thoát cũng dễ dàng.

“Năng lực làm việc của anh rất xuất sắc, Richard đã khen ngợi anh trước mặt tôi nhiều lần, tháng này tôi cũng thấy được sự vất vả của anh, nhìn từ góc độ nhân viên mà nói, thì anh là một nhân viên tốt.” Công sức của tôi không uổng phí, chẳng lẽ Hà Nghệ gọi tôi đến là để tăng lương, thăng chức? Nhưng trông sắc mặt Hà Nghệ lại không giống vậy, hay tại lo lắng tôi sẽ kiêu ngạo nên cố tình làm vẻ mặt như thế?

“Nhưng cho dù làm gì đi nữa…”, tôi biết ngay chắc chắn còn điều gì đó đang chờ đợi. “Trước hết là phải làm một con người. Người mà phẩm chất đạo đức có vấn đề thì dù làm việc xuất sắc thế nào tôi cũng không cảm thấy họ là nhân viên ưu tú, không những không ưu tú, mà ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng là một vấn đề”. Tôi vội nghĩ xem mình đã làm những chuyện thất đức nào, tôi đã từng mang bút chì trong văn phòng về, còn lấy cả nửa cuộn giấy vệ sinh nữa.

“Tôi rất muốn biết, khi đó trong lòng anh nghĩ như thế nào? Một người gặp tai nạn, hơi thở còn thoi thóp, trước tình hình ấy, anh không nghĩ ngay đến việc cứu người, mà lại điện thoại xin phép tôi, anh có biết lúc đó tôi sốt ruột thế nào không? Vì lo việc cứu người chậm trễ, nên tôi không nói gì, chỉ bảo anh đưa người tới bệnh viện ngay, còn anh thì sao? Anh lại còn hỏi thêm một câu, anh có biết tôi phí sức thế nào để kìm nén không mắng anh không?” Thì ra vài giây mà Hà Nghệ chần chừ đó là để kìm chế cảm xúc của mình, tôi còn tưởng là cô ta đau lòng vì bốn trăm nghìn đó nữa chứ, tư duy của người giàu và người nghèo đúng là khác nhau rất xa.

Giọng Hà Nghệ ngày càng cao: “Một người sắp chết trước mắt anh, mà anh lại còn có tâm trạng lo lắng xem cứu người có làm bẩn ghế xe không, sao anh có thể máu lạnh như vậy, rốt cuộc anh có phải là người không?” Hà Nghệ càng nói càng giận, cầm lấy chồng tài liệu trên bàn ném về phía tôi. Tôi chẳng hề né tránh, cứ để mặc đống tài liệu ấy rơi xuống đầu. Vẻ mặt nổi nóng của Hà Nghệ khiến tôi nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp Hà Nhã, giây phút đó tôi có ảo giác, Hà Nhã không hề ở đâu xa, cô ấy đứng ngay trước mặt tôi.

“Anh ở đây kiểm điểm lại mình, đừng quên dọn dẹp đống tài liệu”, Hà Nghệ vứt lại một câu, sau “Rầm” một tiếng đóng cửa bỏ ra ngoài.

Kiểm điểm tất nhiên là không cần rồi, nhưng tôi vẫn ngồi đó, cả tháng nay mỗi khi nhớ tới Hà Nhã thì tôi lại dốc sức làm việc. Tuy nhiên, nỗi nhớ nhung giống như một dòng chảy, bạn có thể tạm thời lấp nó lại, nhưng nước sẽ dồn ứ lại càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ đến một ngày con đập lớn cũng bị vỡ, nước ào ào, cuộn chảy không ngớt, cũng như sông Hoàng Hà một khi nước dâng tràn sẽ không cách nào khắc phục.

Hà Nghệ chính là viên đạn phá vỡ con đập của tôi, tôi thẫn thờ ngồi trong Cửu Trại Câu hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Candy mở cửa bước vào.

“Anh vẫn còn ngồi đây à, tôi tìm anh khắp nơi, Richard bảo anh sang bên đó.” Nhìn thấy tài liệu vương vãi dưới sàn, Candy ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Sao vậy? Bị Emma mắng nên tức tối ném mấy tập tài liệu này, anh ‘nữ tính’ quá đấy! Thật không nhìn ra!”

“Thôi đi, là Emma giận dữ cầm tập tài liệu ném vào tôi đấy chứ, tôi là người đàn ông nhất trong những người đàn ông.”

“Emma tức giận đến độ cầm tài liệu ném vào anh?” Trên mặt Candy in ba chữ Tôi không tin to đùng: “Anh đừng có thổi phồng nữa”.

Trên đời này có ai lại lấy chuyện như vậy ra mà thổi phồng chứ? Làm như tôi giống cái anh người nghèo trong truyện cười của Lỗ Tấn vậy.

(Chú thích: Truyện cười của Lỗ Tấn: Quê chúng tôi có một ông nhà giàu nứt đố đổ vách, nhiều người muốn bắt quàng làm họ, thậm chí được nói chuyện với ông ta cũng lấy làm vinh dự lắm rồi.

Ngày nọ, có một tên ăn xin mặt mày hớn hở, bảo rằng ông nhà giàu đã nói chuyện với hắn. Nhiều người vây quanh hắn, hỏi đầu đuôi câu chuyện. Hắn bảo: “Tôi đứng ngay trước cửa thế là ông nhà giàu bước ra. Ông ta nói với tôi: “Cút đi!”.)

“Thật vậy à?!” Candy nhìn mặt tôi không giống như nói dối: “Vương Vũ, anh lợi hại quá, anh có biết là được Emma mắng thì vinh dự như thế nào không? Nhân viên như chúng tôi ấy à, dù có giết người chắc Emma cũng chẳng quan tâm đâu. Anh lại có thể khiến Emma giận đến mức ném tài liệu vào mặt, anh thật may mắn”. Giọng điệu Candy cho thấy sự ngưỡng mộ của cô ấy thật sự xuất phát từ đáy lòng, còn thái độ bộc lộ trên gương mặt thì chính xác là đang sùng bái tôi.

“…”

Một khi nỗi nhớ bắt đầu, đầu óc tôi như một chiếc máy tính bị nhiễm virus, không thể nào điều khiển được nữa. Tôi như người mất hồn, cả buổi trưa tôi suy đi ngẫm lại từng li từng tí chuyện giữa mình và Hà Nhã, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Hà Nhã cho đến khi Hà Nhã gặp dì hai. Tôi biết sau khi gặp dì hai còn gặp cả Từ Hoán Ân, nhưng thứ ký ức không vui đó, tất nhiên là tôi bỏ qua rồi.

Buổi tối tôi không tăng ca nên hẹn Trần Hạo đi ăn cơm, tuy thằng nhóc ấy hay thất tình, nhưng ít ra cũng chứn tỏ Trần Hạo rất giỏi trong chuyện bắt đầu một cuộc tình, chỉ là khả năng duy trì kém một tí.

Tôi kể chuyện giữa mình và Hà Nhã cho cậu ta nghe, sau đó hỏi cậu ta tôi có nên bỏ cuộc, chờ thời gian sẽ xóa nhòa những ký ức của mình không, hay là nên chứng tỏ bản lĩnh của một người đàn ông, bất kể kết quả thế nào, cứ theo đuổi đã rồi tính sau.

“Cô ta từng mời cậu ngồi Hummer, tên nhóc này may mắn quá. Thế nào, ngồi xe đó cảm giác ra sao? Có cảm thấy cậu giống như lính trong quân đội Mỹ, cầm một khẩu M4 đang điên cuồng bắn phá trên chiến trường trong trận chiến vùng Vịnh không?” Trần Hạo đang mơ màng chìm đắm trong với những suy nghĩ viển vông.

Tìm Trần Hạo đúng là sai lầm. Tôi gõ bàn: “Nghiêm túc đi, đang bàn chuyện trọng đại cả đời người với cậu đấy”.

“Ờ, xin lỗi nhé”, Trần Hạo lắc đầu vài cái, như muốn rũ bỏ hết những ý nghĩ hoang đường trong đầu: “Cậu bảo khi cô ta lái xe mời cậu đi bắn CS, nói là dù có gặp đối tượng thì cậu cũng sẽ không theo đuổi phải không? Cái này thì…” Trần Hạo xoa xoa chiếc cằm đã cạo nhẵn. Người xưa khi suy nghĩ vấn đề gì đó đều thích vuốt râu, người thời nay tuy đã cạo sạch râu rồi, nhưng thói quen này vẫn không bỏ được.

“A.” Trần Hạo bỗng nhiên thông suốt, hét lên một tiếng, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng lên, trông chờ cao kiến của cậu ta.