Cậu bảo khi cô ấy bắn CS dùng chiêu đánh úp rất lợi hại phải không? Vậy cô ta dùng chiêu như thế nào, cứ ôm cây đợi thỏ, hay chờ có người ló đầu ra thì bắn tỉa? Hay cầm Eagle1 xông lên, thấy người thì trực tiếp chuyển súng Eagle thành súng săn, không mở ống ngắm bắn? Chiêu này cool lắm, gần đây tôi cũng đang luyện chiêu này, khó ghê gớm, khi bắn súng săn nếu cự ly xa quá mà không mở ống ngắm bắn thì sẽ bị lệch, nên cậu phải tính sự chênh lệch lúc di chuyển đã, nhưng sự chênh lệch này lại chẳng liên quan tới khoảng cách, rất khó nắm bắt. Còn cả bắn gián điệp nữa, hình như từ phiên bản 1.5 hay 1.6 trở đi đã xóa bỏ tính năng này rồi, cậu có thấy cô ta chơi như thế nào không?” Nói đến CS, Trần Hạo trở nên rất hào hứng, cứ như một con nghiện, bô lô ba la nói một tràng.
1 Súng lục, một loại vũ khí trong trò chơi CS.
“Hình như bắn gián điệp dẹp rồi, nhưng tôi cũng không thấy cô ấy bắn, cứ di chuyển con chuột tới ống ngắm bắn đặt trên người cậu rồi kéo cò là xong, chủ yếu là do phản ứng cô ấy rất nhanh nhạy, cậu biết loại hành lang dài và hẹp, có người muốn vượt qua thì phải nhảy lên, như vậy dù có bắn trúng thì cũng chỉ bị trúng chân, không chết được. Nhưng khi cậu nhảy, trong lúc còn đang ở giai đoạn bay lên, cô ấy đã bắn cậu một phát chết tươi, phản ứng đó thật khác người.” Xin lỗi, tôi cũng là dân mê CS. “Nhưng mà thực ra cô ấy thường hay cầm Eagle xông trận, thấy người sẽ chuyển sang súng săn, một súng một tên, bắn chuẩn cực kỳ. Có ván cô ấy bắn liền tù tì bốn tên, tôi ngồi bên cạnh xem mà còn cảm thấy hả hê.”
Tôi sực tỉnh: “Này, đang làm trò gì thế? Biết trước là không nên tìm cậu mà, bữa cơm này tôi không mời, cậu tự trả tiền phần mình nhé”.
Câu nói sau cùng đã đánh trúng ngay điểm yếu của Trần Hạo, cậu ta nghiêm túc hẳn: “Cậu cảm thấy về mặt tinh thần cô ta có vấn đề không?”, Trần Hạo chỉ chỉ vào đầu mình: “Chẳng hạn như đầu óc cô ta có vấn đề?”.
Tôi thắc mắc Trần Hạo hỏi điều này để làm gì:
“Sao có thể chứ! Chỉ nhìn cô ta bắn CS lợi hại như vậy thì cũng phải biết đầu óc cô ta rất nhạy bén rồi”.
“Vậy cậu còn hỏi tôi theo đuổi hay không theo đuổi làm gì, cậu xem”, Trần Hạo giơ cao tay trái, “một bên là anh chàng siêu giàu, tướng tá, mặt mũi điển trai”, Trần Hạo đưa phải xuống đầu gối: “Một bên là gã cực kỳ nghèo, thân hình không đẹp đẽ gì, mặt mũi đem so sánh với người ta thì cứ hệt như một tên Kinh Kong, nếu không phải bệnh nhân mắc chứng não úng thủy giai đoạn cuối thì...”.
Thấy sắc mặt tôi bất thường, Trần Hạo biết điều nuốt lại những lời sau đó, dè dặt hỏi: “Tiền cơm vẫn là cậu trả, phải không?”.
Thứ Năm tôi nhận được một cú điện thoại lạ, nói là phóng viên của đài truyền hình, chắc muốn phỏng vấn tôi về vụ cứu người hôm qua (phương thức liên lạc của tôi và Rachel được lưu lại khi làm bản tường trình). Trong chuyện này người đóng góp lớn nhất là Hà Nghệ, tôi chỉ lấy sự hào hiệp của Hà Nghệ để dâng hoa kính Phật mà thôi, huống hồ tôi có làm nên trò trống gì đâu, còn tính cả chuyện bỏ trốn nữa mà, đương nhiên tôi chẳng có mặt mũi nào nhận phỏng vấn, tôi cho họ cách liên lạc với Hà Nghệ, để họ đi tìm cô ấy.
Chiều thứ Sáu, tôi nhận được điện thoại của Trần Hạo, cậu ta hỏi tôi có muốn đi xem những người đẹp không, Trần Hạo đặc biệt nhấn mạnh từ “những”.
“Tưởng tượng một chút nhé: Cảnh tượng hoành tráng, sóng lớn trào dâng, sóng này chưa dứt, sóng sau ập đến...” Trần Hạo dùng ngôn ngữ tràn ngập màu sắc cổ tích tường thuật cảnh tượng tuyệt đẹp như thiên đường đó với tôi.
Thực tế đó là một buổi tiệc từ thiện do nhãn hiệu thời trang tiếng tăm quốc tế nào đó tổ chức, vé dự tiệc là tám nghìn tám trăm tám mươi tám đồng một người, doanh thu từ tiền vé vào cổng sẽ được quyên góp vào quỹ chữa trị dành cho những người bị bệnh máu trắng. Buổi tiệc đó còn có một hoạt động đấu giá rất thú vị, lúc ấy có rất nhiều người đẹp mặc những bộ váy dạ hội của nhãn thời trang này đến dự, sau đó họ sẽ lần lượt bước ra. Khách tham gia có thể đấu giá, ai trả cao hơn thì người đó được vinh dự nhảy một điệu với người đẹp, tất nhiên, số tiền này cũng được gửi vào quỹ từ thiện dành cho bệnh nhân máu trắng.
Mỹ nữ mà Trần Hạo muốn tôi đi xem chính là họ, mà hẳn nhiên là chúng tôi không trả nổi tiền vé vào cổng rồi. Thật may Trần Hạo có một người bạn đang làm cho nhãn hiệu này và may mắn hơn nữa là người ấy đang phụ trách công việc tổ chức sắp xếp cho buổi tiệc lần này, nên chúng tôi có thể vào đó trong tư cách nhân viên phục vụ.
“Sao nào, đi không? Chỉ cần vào đó bưng khay đĩa thôi, rất đơn giản. Với lại chúng ta cũng chỉ làm một lát, khi các người đẹp xuất hiện chúng ta không cần làm nữa, chuyên tâm nhìn là được rồi”, ở đầu dây bên kia Trần Hạo khuyên tôi.
“Đương nhiên là đi rồi, những người bị bệnh máu trắng đáng thương biết bao, vì sự nghiệp từ thiện vĩ đại, sao tôi có thể không đi chứ?”
Đến dự bữa tiệc tối nay đều là thành phần ưu tú của Thượng Hải, phong thái ai nấy đều đĩnh đạc, áo quần là lượt, nói cười vui vẻ. Tôi còn thấy cả Tổng giám đốc, sếp cũ của mình trước kia, đương nhiên ông ta không nhận ra tôi, dù cho tôi đã khiến ông ta phải đích thân chạy sang công ty đối phương xin lỗi.
Tôi và Trần Hạo chỉ làm một tiếng là thay ca, sau đó tôi và cậu ta trà trộn vào tầng lớp người thành đạt đó để ăn uống thỏa thích, thức ăn của bữa tiệc tối nay quả thật rất giản dị, chỉ có một số bánh nướng còn thức uống thì có coca, một ít rượu nho và cũng chỉ là nhãn hiệu thường, dẫu sao đây là tiệc từ thiện, không thể tổ chức quá xa hoa.
Mãi tới mười một giờ thì những người đẹp mà chúng tôi mong đợi mới xuất hiện, mỗi điệu nhảy được đấu giá với mức khởi điểm là bốn nghìn, mỗi lần trả giá đều không dưới năm trăm, xem ra mỹ nữ mới chính là vật phẩm xa xỉ và đắt giá nhất trên đời này.
Những người đẹp ăn diện lỗng lẫy hệt như thiên sứ giáng trần, chính xác một nửa là thiên sứ, một nửa là ác quỷ2. Quý ông rất phong độ ra giá, thường thì khi lên đến tám nghìn mọi người sẽ không trả giá nữa. Tôi và Trần Hạo rất thiếu phong độ cầm máy ảnh chụp lia lịa.
2 Khi khen phụ nữ đẹp, thường có câu: “gương mặt như thiên sứ, thân hình gợi cảm như ác quỷ”.
Khi người đẹp thứ mười một bước ra, đôi tay đang cầm chiếc máy ảnh của tôi bỗng nhiên cứng đờ, tiếng người và tiếng nhạc trong bữa tiệc bỗng trở nên xa xôi, thời gian dường như ngừng lại. Gương mặt Hà Nhã với nụ cười mỉm thánh thiện, chẳng khác nào tiên nữ không vướng bụi trần đang đứng trên sân khấu.
Bỗng dưng tôi cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho những người bị bệnh máu trắng, tôi vội tính toán ngay thu nhập hiện tại của mình, tiền lương tháng này vừa mới nhận, trừ phí sinh hoạt của em gái và một ít gửi về nhà, nếu mấy tháng sau hoặc là mấy năm sau tôi chỉ ăn mì gói cải xanh, tôi vẫn có thể gánh nổi chi phí nhảy một bản nhạc với Hà Nhã.
Tôi hỏi Trần Hạo: “Bây giờ cậu có tám nghìn cho tôi mượn không?”.
Hễ nhắc đến tiền, Trần Hạo rất cảnh giác: “Có thì có, nhưng cậu muốn làm gì?”.
Vào thời điểm này giá đã được trả lên đến bảy nghìn và tôi nắm bắt cơ hội trả tám nghìn. Mức giá theo thông lệ của mười người đẹp trước đó, chắc sẽ không ai tranh với tôi nữa, đây vốn dĩ là tiệc từ thiện, sẽ không xuất hiện tình trạng trả giá ác ý.
Mắt Trần Hạo gần như rơi ra ngoài: “Cậu điên à? Tám nghìn để nhảy ba phút…”.