• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
  3. Trang 32

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 31
  • 32
  • 33
  • More pages
  • 66
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 31
  • 32
  • 33
  • More pages
  • 66
  • Sau

Chương 30

Từ Hoán Ân hơi ngượng ngùng: “Hà Nhã, mẹ anh muốn nói chuyện riêng với em. Lát nữa chụp nhé”.

Lúc bỏ đi, Hà Nhã không quên quay sang dặn tôi: “Lát nữa xong việc rồi đừng về vội nhé, nhất định tôi phải chụp lại bộ dạng này của anh”.

Nhìn mẹ con Từ Hoán Ân và Hà Nhã rời khỏi phòng tiệc, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, họ nói gì thế? Chẳng lẽ chuyện cưới hỏi? Lẽ nào nhanh như vậy, nhưng họ đã dắt nhau ra mắt gia đình rồi.

Lúc đó, Trần Hạo gọi điện đến, hứng chí bảo rằng tối nay muốn gặp tôi. Tôi giận dữ nói rằng, tốt nhất là cậu mang thêm hai gói thuốc chuột cực mạnh, mỗi người một gói uống xong lên đường sớm.

Trần Hạo nhận ra giọng bất thường của tôi, tò mò hỏi đã xảy ra chuyện gì, tôi bèn kể sơ qua chuyện này cho cậu ta nghe.

“Cậu nói cái gã đó là ai, chính là cái gã bỏ ra tám trăm nghìn trong buổi từ thiện để mời Hà Nhã nhảy phải không?”

“Ừ, hôm nay tôi mới biết gã đó hóa ra là con nhà danh giá, giàu sụ đấy.”

“Lại là tên khốn khiếp đó”, giọng Trần Hạo bỗng trở nên phẫn nộ, hóa ra bạn gái trước kia của Trần Hạo đã bị Từ Hoán Ân cuỗm đi, chưa đầy ba tháng, tên khốn này lại dám đưa bàn tay hắc ám về phía Hà Nhã.

Đúng là trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, tôi biết ông Trời rất công bằng, gã vừa đẹp trai vừa giàu có đó không phải là đồng tính, ắt hẳn cũng là công tử bột lăng nhăng. Khi Thượng đế đóng cánh cửa này thì sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi”, tôi phấn khởi reo lên trong điện thoại.

Tôi đoán Trần Hạo đang rất tức giận, cậu ta vừa kể với tôi rằng bạn gái cậu ta bị Từ Hoán Ân cuỗm đi mất, tôi thì lại ở bên đây hào hứng reo lên “Tốt quá”. Tôi nghe thấy Trần Hạo đang gào thét ở đầu dây bên kia rằng muốn sống mái với tôi một phen.

Tôi tốn chút thời gian giải thích rõ ràng với Trần Hạo, sau đó bảo cậu ta sang đây để cùng tôi lật tẩy bộ mặt giả dối của gã lăng nhăng Từ Hoán Ân, với tính cách hung bạo của Hà Nhã, sau khi biết sự thật nhất định sẽ không do dự ra tay xử lí hắn như với tên lưu manh mấy tháng trước.

“Thế nào, không lẽ cậu không muốn thấy thằng oắt con đó bị Hà Nhã cho một trận tơi tả à? Tôi nói cho cậu nghe nhé, thú vị hơn phim điện ảnh võ hiệp nhiều.”

Trần Hạo không chần chừ, vội vàng chạy tới với tốc độ nhanh nhất.

Tôi điện thoại cho Hà Nhã hỏi xem cô ấy đang ở đâu, tôi kích động đến nỗi giọng cũng trở nên ngọng nghịu.

Tiếng Hà Nhã rất nhỏ, chắc vẫn còn đang đi chung với mẹ con Từ Hoán Ân, “Tôi đang ở quán cà phê bên cạnh, phòng thứ hai từ trái sang, có chuyện gì không?”.

“Cô chờ đấy, tôi qua ngay”, tôi trả lời sau đó tắt máy.

Tôi và Trần Hạo như hảo hán Lương Sơn gặp chuyện bất bình, khí thế xông thẳng vào quán cà phê, phục vụ bên ngoài cản chúng tôi lại, thì bị Trần Hạo nhẹ nhàng gạt sang một bên, thật không uổng công tập đô vật bao nhiêu năm nay.

Khi chúng tôi xông vào, ba người trong phòng giật mình, mẹ Từ Hoán Ân phản ứng rất nhanh, trách cứ chúng tôi: “Ai cho các cậu vào đây, đi ra ngoài”.

Tôi lừ mắt lườm bà ta, cảm giác khinh thường quyền quý thật tuyệt. Tôi nắm lấy cánh tay Hà Nhã. “Cô đứng lên, đừng tới gần cái tên này.”

Hà Nhã có chút lúng túng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi ra sau lưng tôi.

Từ Hoán Ân nổi giận: “Các anh định làm gì? Tôi gọi bảo vệ rồi”.

“Có gọi cảnh sát tao cũng chẳng sợ mày”, Trần Hạo bỗng đập tay xuống bàn, cà phê trên bàn bị chấn động đến trào ra ngoài, Trần Hạo nhìn chòng chọc Từ Hoán Ân hỏi: “Còn nhớ tao chứ?”.

Từ Hoán Ân nhìn Trần Hạo, lắc đầu: “Có phải anh nhận nhầm người rồi không?”.

“Giả vờ hay thật, mày không làm diễn viên thì đáng tiếc quá”, Trần Hạo cười khẩy: “Dù mày có hóa tro bụi tao cũng nhận ra, mày cướp bạn gái tao đã đành, giờ lại còn dám rình rập bạn tao, tao nói cho mày biết, đừng có mà ép người quá đáng, nếu không tao sẽ diệt mày đấy”.

Từ Hoán Ân ngạc nhiên, sững người một lát, sau đó áy náy xin lỗi: “Tôi biết chuyện gì rồi, nhất định là anh đã nhận nhầm người, tôi có đứa em sinh đôi, nó hay sinh sự gây chuyện bên ngoài, tôi thay mặt nó xin lỗi…”.

Tôi cười “Ha ha”, ngắt lời Từ Hoán Ân: “Sinh đôi, anh tưởng tôi là trẻ ranh ba tuổi à, sao anh không nói có người trộm ADN của anh rồi nhân bản thêm một người nữa đi”. Dù có bịa đặt cũng không nên bịa như vậy chứ, cái cớ tồi tệ như vậy mà cũng dám nói ra. Nên biết tỷ lệ sinh đôi chỉ có từ một phần mười nghìn cho tới một phần hai mươi nghìn mà thôi. Sếp tôi là sinh đôi, em gái tôi sinh đôi, người con gái tôi thích cũng sinh đôi, bây giờ ngay cả tình địch của tôi cũng là sinh đôi, xác suất như vậy có ý nghĩa gì, điều đó giống như một con khỉ gõ bừa trên bàn phím, mà lại có thể gõ được từ Hồng lâu mộng, về lý thuyết thì có thể nhưng tuyệt đối không thể xảy ra trong thực tế.

Giọng của chúng tôi rất to, lúc đó những người trong phòng tiệc đứng xung quanh, lòng tôi rất đắc ý, càng nhiều người xem càng tốt, xem hắn càn quấy như thế nào.

Tôi vênh váo dạy đời Từ Hoán Ân: “Tôi cảnh cáo anh, tránh xa Hà Nhã ra, đừng nghĩ rằng mình có tiền mà có thể làm bừa! Dám lừa bạn tôi, tôi không tha cho anh”.

Nói xong, tôi kéo Hà Nhã ra ngoài, Hà Nhã rất ngoan ngoãn đi theo sau tôi. Vừa bước ra cửa, một người xộc vào như tên lửa, theo sau còn có cả đám bảo vệ như sói như hổ.

“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi và Trần Hạo giương mắt nhìn nhau, tôi tin chúng tôi đã nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt nhau. Người này trông hệt như Từ Hoán Ân, chỉ có kiểu tóc và quần áo là không giống. Quả thật Từ Hoán Ân có anh em sinh đôi, sao lại có thể như vậy, tôi vẫn tưởng Thượng đế đã mở một cánh cửa cho tôi, kết quả là cánh cửa này lại nối liền đến địa ngục.

Đôi môi của mẹ Từ Hoán Ân trắng bệch vì giận: “Mẹ đã nhắc con từ trước rồi, đừng giao du với loại người này. Còn cô nữa”. Mẹ Từ Hoán Ân chỉ vào Hà Nhã: “Cô xem mình quen loại bạn bè gì thế này, chẳng khác nào bọn lưu manh vô lại. Tống cổ hai người này ra ngoài cho tôi”.

Bảo vệ của khách sạn năm sao quả nhiên cũng thuộc đẳng cấp năm sao, to con như Trần Hạo cũng bị chúng quẳng ra ngoài chẳng khác một con gà con, tôi thì khỏi phải nhắc đến làm gì. Hai chúng tôi như một đống rác bị bảo vệ ném vào bãi rác bên ngoài khách sạn.

Ôi, lần này năng lực phá hoại của tôi đã phát huy đến cao độ rồi, việc làm của Dương Hiểu Lan bị tôi phá hỏng, lại khiến Hà Nhã phải xấu mặt trước bao nhiêu người và điều khiến tôi đau lòng nhất chính là, lần này tôi thật sự đánh mất Hà Nhã mãi mãi rồi.

Kỳ lạ, sao tôi chẳng hề day dứt tí nào đối với Trần Hạo, tôi cũng hại cậu ta bị người ta tống ra ngoài như ném rác rưởi. Đành chịu, ai bảo cậu ta là đàn ông, sau này có xuống địa ngục, cậu ta còn phải bị lột da, khoét tim chung với tôi mà, chuyện như vậy chỉ là chuyện nhỏ thôi.