• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
  3. Trang 60

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 59
  • 60
  • 61
  • More pages
  • 66
  • Sau

Chương 58

Sau một tiếng đồng hồ, Trương Lượng tìm tôi: “Vương Vũ, đừng đùa chứ, cái này là trò gì đây”.

Lưu Đông, thành viên khác cũng đồng cảm: “Vương Vũ, có phải anh nhớ nhầm ngày rồi không, ngày Cá Tháng Tư đã qua lâu rồi”.

Tôi than thở: “Tôi biết, tôi biết, nhưng các cậu cũng phải hiểu, tuy kết cấu Ray viết rất tệ, nhưng…” tôi ngập ngừng một lát rồi nhấn mạnh: “Bố anh ta rất lợi hại, nên ngoan ngoãn làm theo là được rồi”.

Đúng lúc đó Hà Nghệ đi ngang qua, ba chúng tôi vội cúi thấp đầu theo bản năng, giả vờ nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính, trên mặt còn ra vẻ như đang vắt óc suy nghĩ. Hà Nghệ dừng lại ở ngăn của tôi một chút, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi Trương Lượng và Lưu Đông: “Các anh thấy Emma có nghe thấy những lời tôi nói không?”.

Họ vẫn chưa trả lời, Hà Nghệ lại đi tới, cả ba chúng tôi đồng loạt cúi đầu nhìn màn hình vi tính, trên mặt vẫn duy trì biểu hiện nghiêm túc suy ngẫm.

Nhưng lần này Hà Nghệ không buông tha tôi: “Vương Vũ, anh theo tôi sang một lát”.

Tôi le lưỡi, Trương Lượng và Lưu Đông nhìn tôi vẻ thông cảm.

“Anh có ý kiến với Ray?”, Hà Nghệ dẫn tôi vào một phòng họp, hỏi thẳng.

Xem ra quả thực Hà Nghệ đã nghe thấy lời tôi nói, nếu đã như thế, tôi cũng chẳng giấu giếm làm gì, kể lại chuyện sáng nay một lượt.

“Vì thế anh có chút bất mãn với hành vi Ray dựa vào mối quan hệ của bố để vào công ty, đúng không?”, nghe tôi nói xong, Hà Nghệ rất bình tĩnh hỏi.

Đương nhiên bất mãn rồi, nếu đã là thái tử thì nên ngoan ngoãn hưởng phúc trong hoàng cung, ra ngoài gây họa cho bá tính làm gì! Tôi uyển chuyển thuật lại quan điểm của mình.

Hà Nghệ mỉm cười, bảo với tôi: “Đương nhiên rồi, mỗi người đều nên dựa vào năng lực bản thân mới đúng, nhưng đây là việc chỉ xảy ra trong thế giới lý tưởng, trong thế giới thực tế thì chuyện này luôn diễn ra. Anh nên học cách dùng thái độ bình thản để đối mặt với sự việc, chứ không phải là đứng phía dưới châm chọc, nên biết rằng, hành vi bàn luận sau lưng người khác là rất không chuyên nghiệp. Lý Khai Phục từng nói: Phải dùng sự khoan dung để nhẫn nhịn những việc không thể thay đổi, phải có dũng khí thay đổi những cái có thể thay đổi, phải có trí tuệ để phân biệt hai chuyện này. Đối với anh, việc Ray làm quản lý dự án của mình là một sự thật không thể thay đổi. Nhưng có cần phải viết lập trình kết cấu y như lời anh ta hay không lại là việc có thể thay đổi, anh có thể cố gắng trao đổi với anh ta, nếu không được, anh có thể nhờ Lý Hàm, đương nhiên, anh phải chú ý cách trao đổi, đừng cứ để tâm mãi việc anh ta vào đây không phải do thực lực của mình, anh ta rất tệ, phải luôn ghi nhớ mục tiêu của anh là giải quyết vấn đề, tất cả mọi hành động đều phải phục vụ cho việc giải quyết vấn đề. Hiểu chưa?”.

Nói thì đường hoàng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích thôi mà? Nhà tư bản chỉ biết mưu cầu tư lợi, chỉ cần có thể hoàn thành dự án để kiếm tiền, những cái khác đều là thứ yếu. Nếu là Hà Nhã, chắc chắn đã sớm đá Ray bay ra khỏi tòa nhà rồi. Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng tôi vẫn gật gù rất thật thà, vâng dạ mãi. Xem ra tôi cũng là một tên nham hiểm.

“Được rồi, tôi nói thế thôi”, Hà Nghệ đứng dậy: “Anh có bạn đang tìm việc phải không? Chút nữa đưa sơ yếu lý lịch của cô ấy cho tôi xem qua nhé”.

Xem ra Hà Nhã đã nói với chị cô ấy thật rồi, có Hà Nghệ ra mặt, công việc của Dương Hiểu Lan chắc chắn sẽ ổn thỏa. Tôi rất phấn khởi chạy về chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất in sơ yếu lý lịch của Dương Hiểu Lan ra, rồi đi như bay đặt nó vào bàn làm việc của Hà Nghệ.

“Vội vàng thế làm gì?”, Hà Nghệ nhìn tôi với ánh mắt có chút trách móc: “Chững chạc một chút, có gì đáng để phấn khởi đến như vậy sao?”.

Hà Nghệ xem lướt qua sơ yếu lý lịch Dương Hiểu Lan: “Nghe nói tiếng Anh cô ấy rất tốt, được rồi, sơ yếu lý lịch cứ để chỗ tôi, tôi sẽ giới thiệu giúp cô ấy”.

Tôi vui mừng về chỗ, trên đường đi tôi bỗng nhận ra, nếu Dương Hiểu Lam tìm việc như vậy, thì chẳng phải cũng là dựa dẫm vào mối quan hệ sao? Cũng như Ray thôi, tại sao tôi xem thường hành vi của Ray, nhưng lại thật lòng cảm thấy vui mừng thay Dương Hiểu Lan? Có vẻ như con người ai cũng có tiêu chuẩn hai mặt, mặc kệ, tôi khinh thường Ray đấy, ai bảo hắn là đàn ông.

Khi tan sở, tôi nhận được điện thoại của Dương Hiểu Lan, lúc đầu tôi chần chừ không dám bắt máy, nhưng sau đó cảm thấy trốn tránh cũng không phải là cách hay, đành cắn răng nhấn nút nghe.

Giọng điệu Dương Hiểu Lan rất phấn khởi: “Cảm ơn anh đã giới thiệu giúp em, em vừa phỏng vấn ở bên Đức Cần xong, họ bảo em tuần sau đi làm”.

Cả quy trình như thế này, ba giờ chiều tôi nộp sơ yếu lý lịch của Dương Hiểu Lan cho Hà Nghệ, ba giờ mười lăm phút Dương Hiểu Lan nhận được điện thoại mời phỏng vấn của Đức Cần, bốn giờ Dương Hiểu Lan tới Đức Cần, năm giờ ba mươi phỏng vấn xong, năm giờ bốn mươi phút, khi Dương Hiểu Lan bước ra khỏi tòa nhà thì nhận được thông báo trúng tuyển.

Dương Hiểu Lan mất cả tháng trời cũng chưa ổn định công việc, chiều hôm nay chỉ mất hai tiếng bốn mươi phút đã có xong xuôi hết toàn bộ, hơn nữa còn là công ty có tiếng tăm như Đức Cần, dù sao cũng là sếp, thủ đoạn quả là phi thường.

Tôi không nói cho Dương Hiểu Lan biết rằng đó là nhờ Hà Nghệ, tôi không muốn trong lòng cô ấy có bất kỳ ám ảnh nào. Tuýp người như Dương Hiểu Lan chắc chắc th bán thịt dê nướng cả đời cũng không muốn dựa dẫm vào các mối quan hệ để giành được chức vị.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 59
  • 60
  • 61
  • More pages
  • 66
  • Sau