Lilly
Tháng Sáu, năm 1973
James yêu dấu
Em gặp rắc rối lớn rồi, James.
Em vẫn giấu anh một bí mật. Em muốn nói cho anh, nhưng em sợ quá. Chúng ta chỉ nói chuyện điện thoại và luôn bị ai đó nghe được. Sau đó, em định viết thư, nhưng cha lại là người gửi thư của em cho anh. Và nếu ông ấy đọc thư thì...
Ừm, nếu ông ấy đọc được, em nghĩ mọi chuyện cũng sẽ diễn ra như thế này thôi.
Em có thai rồi, James ạ. Em biết đây hẳn là một cú sốc rất lớn và em rất tiếc vì phải nói với anh theo cách này... nhưng thực lòng mà nói, ngay lúc này, em sẽ rất may mắn nếu có thể tìm ra cách gửi được lá thư này để kể cho anh tất cả.
Em không biết cái thai có từ khi nào... Chắc là ngay trước khi anh chuẩn bị vào đại học. Em cảm thấy mình như một con ngốc. Lúc đó, anh có biết những gì chúng mình đang làm chính là tạo ra một đứa bé không? Anh thông minh mà, tất nhiên là anh biết. Em thì không. Anh đi vào đầu tháng Một nhưng đến tận tháng Tư, em mới nhận ra mình đang mang thai. Các xơ ở trường luôn luôn nói về tình dục... nhưng cái cách họ nói nghe khủng khiếp và dơ dáy đến mức em thực sự không nhận ra đó là những gì chúng mình đã làm. Chuyện đó đến với chúng mình rất tự nhiên, phải không? Chúng mình còn chưa bao giờ quyết định trở thành người yêu. Lúc đầu, chúng mình chỉ là bạn rồi sau đó còn hơn thế nữa. Em thậm chí không nhớ nổi nụ hôn đầu của chúng ta... Anh có nhớ không? Lúc đó, nó có vẻ không quan trọng lắm, chỉ là một bước trong tình yêu của đôi ta. Mỗi việc chúng mình làm đều tự nhiên, như thể được bản năng dẫn lối. Em chưa bao giờ mảy may nghĩ chúng mình có thể đang làm chuyện mà các xơ đã cảnh báo nên tránh xa.
Ban đầu, em tưởng mình mệt mỏi vì nhớ anh quá. Em muốn nằm trên giường và ngủ cả ngày, em không buồn ăn uống. Chuyện này làm mẹ phát điên. Bà mắng em, Henri thì gọi em là ‘Lilly tương tư’. Sau đó, em cảm thấy ngon miệng trở lại, quần áo thì ngày càng chật, nhưng em vẫn không hiểu. Em tưởng mình chỉ đang ăn quá nhiều, bù vào những tháng đầu khi mà mỗi bữa em chỉ ăn vài miếng nhỏ để sống.
Em chỉ nhận ra khi một nữ sinh ở trường nhắc tới kỳ kinh nguyệt và em chợt nhận ra mình đã không có kinh từ trước Giáng Sinh. Đến em cũng biết điều đó có nghĩa là gì.
Ban đầu, em cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra.
Chuyện đó cũng dễ dàng được một thời gian. Đám con trai trêu chọc em vì mập ú, nhưng em quá quen với chuyện đó rồi. Bộ đồng phục ngày càng chật nhưng có vẻ không ai để ý. Thế nên em không nghĩ gì tới đứa bé, hay anh, hay chuyện này có nghĩa lý gì với chúng mình.
Sau đó, đứa bé bắt đầu đạp. Em biết rằng sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra và bí mật của em sẽ bại lộ. Ban đêm, em nằm trên giường, trằn trọc và chờ đợi phán quyết. Khi em cảm thấy như bí mật đang nắm giữ đang dần lớn đến mức không thể giấu diếm nổi... và nỗi sợ bị cha phát hiện ra ngày càng lớn, em nhắm mắt lại và tưởng tượng hậu quả. Em từng có ý nghĩ điên rồ rằng mình có thể loại bỏ nỗi sợ nếu lên kế hoạch cho tất cả mọi việc.
Em hình dung cơn thịnh nộ của cha và nỗi hổ thẹn của ông. Em tưởng tượng sự chán ghét của mẹ. Em đã viết một kịch bản phim ngớ ngẩn trong đầu xem mọi chuyện sẽ đi về đâu - em nghĩ miên man về câu chuyện, xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu cha phát hiện ra vào ban đêm, hoặc buổi sáng, hay khi em đang ở trường. Em hình dung câu chuyện vào những ngày mưa, ngày nắng, vào ngày sinh nhật của anh chị em hoặc ngày em sinh con.
Dù em có tưởng tượng những gì đi nữa, câu chuyện vẫn có chung một kết cục. Em thấy mình đứng trên bậc cửa nhà anh, đặt vali trên tấm thảm bên cạnh để gõ cửa và gọi mẹ anh.
Hầu như mọi thứ em nghĩ đều đúng. Sáng nay, cha đánh thức em dậy và bảo em xếp đồ vào vali. Ông cho các anh chị em xếp hàng, cả thảy bảy người và ông đứng nhìn trong khi em chào tạm biệt. Kasia và Henri đều khóc. Em thấy được sự thương hại trong đôi mắt chúng. Tệ nhất là mẹ. Bà thậm chí không thèm nhìn em - bà trốn trong bếp và khóc. Khi em cố xoay bà lại để nói lời tạm biệt, bà gạt tay em ra khỏi vai và khóc dữ hơn.
Sau đó, đúng như em nghĩ, cha ném em vào xe và nguyền rủa. Trên suốt con đường dài đến cuối trang trại, ông la hét giận dữ đến mức nước bọt bắn tung tóe. Em chỉ ngồi bên cạnh và cố gắng không khóc.
Ông nói những điều ghê tởm và em đáng bị như vậy, em nghĩ thế. Ông liên tục nói em làm ô uế họ Wyzlecki và làm ông thất vọng và tệ nhất là - ông chửi rủa em bằng những từ mà em chưa bao giờ nhận ra rằng cha của em lại biết. Em biết rằng nếu em khóc, ông sẽ còn giận dữ hơn, thế là em nhìn xuống đùi và cố bình tĩnh lại lại. Anh biết lúc tức giận, khẩu âm của ông ấy khó nghe thế nào rồi đấy. Hôm nay, ông ấy giống như đang gầm lên với em bằng tiếng Ba Lan. Những lời ông nói như một dòng suối giận dữ dài vô tận. Cơn thịnh nộ của ông đã xóa nhòa mọi khoảng cách.
Em cố kìm nén vì em đã tự nhủ rằng tất cả rồi sẽ ổn. Em tưởng ông ấy sẽ đưa em đến chỗ cha mẹ anh và họ cũng sẽ nổi giận với chúng mình, nhưng ít nhất họ sẽ để em gọi cho anh. Nhưng cha đã không đưa em đến chỗ anh. Vali của em ở sau xe, nhưng em không bao giờ được tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm khi đặt nó xuống dưới chân, trên tấm thảm trước cửa nhà anh.
Thay vì rẽ trái ở cuối đường đến trang trại nhà anh, ông ấy rẽ phải, rồi tại ngã rẽ đường cao tốc, ông rẽ về phía thành phố Orange.
Em biết chỉ mất bốn mươi phút để tới thành phố Orange nhưng vì không biết mình đang đi đâu nên cảm giác như tụi em cứ đi mãi. Em cầu xin ông cho em biết ông đang đưa em đi đâu, nhưng ông chỉ nói ông sẽ ‘không đổ rác của nhà này’ lên gia đình anh. Em cảm thấy như mình vừa bị văng ra khỏi quỹ đạo và đang trôi trong không gian - em chỉ biết là chiếc xe đang đi xa khỏi tất cả mọi thứ em từng biết. Em cố gắng tưởng tượng ra mọi khả năng. Có phải ông ấy đưa em tới chỗ bác Adok ở Ba Lan, người mà em còn chưa bao giờ gặp? Có phải tụi em đang trên đường đến một phòng phá thai - liệu những nơi như vậy có thật không?
Trong một giây thoáng qua, em nghĩ ông ấy đang đưa em tới ga xe lửa, để đưa em đến với anh... Thế thì thật tuyệt vời biết bao.
Nhưng cuối cùng lúc ông dừng xe, tụi em lại có mặt tại một bệnh viện lớn ở thành phố Orange. Ban đầu, em chẳng hiểu gì cả. Tụi em ngồi đó một lúc. Cha đặt hai tay trên vô lăng và nhìn xa xăm. Bây giờ, tới phiên em nguyền rủa. Dường như ông ấy không nghe thấy em, rồi em đoán cuối cùng thì em cũng làm cho ông ấy hiểu. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hôm nay em đã khóc và cha không bắt nín.
Không, hôm nay, ông không phạt em vì khóc lóc, cũng không nhắc nhở em rằng cuộc sống của em dễ dàng hơn ông khi còn là một thiếu niên tại đất nước Ba Lan bị chiến tranh tàn phá. Hôm nay, sau khi cơn thịnh nộ qua đi, dường như chỉ còn sót lại hổ thẹn và buồn bã. Cha nói với em rằng tụi em không tới bệnh viện, mà đến nhà hộ sinh đối diện. Ông nói rằng em phải ở lại đây cho đến khi em bé ra đời.
Tụi em đi vào trong, gặp các y tá và nhân viên xã hội. Họ để em ngồi trong một căn phòng nhỏ lạnh lẽo với cha. Ông ký tên lên hàng tá giấy tờ. Có rất nhiều tập hồ sơ và lúc tụi em rời đi, mỗi tập đều được ghi bút đen Liliana Wyzlecki, BFA. Em nghĩ BFA là mã, có lẽ đó là mã của em ở đây. Em chắc chắn sớm muộn gì em cũng sẽ tìm hiểu được.
Em đã làm mọi người thất vọng, James ạ. Em đã quá ngu ngốc và giờ thì em mang thai rồi. Cuộc sống của tất cả chúng mình đều bị huỷ hoại.
James à, em không biết liệu mình có tìm được cách để gửi bức thư này cho anh hay không. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hay em sẽ tồn tại ở chốn khủng khiếp này như thế nào nữa.
Em chỉ biết rằng tình yêu của em và anh là một phép màu mà vô tình, chúng mình đã tạo ra một đứa trẻ. Và em cũng yêu đứa trẻ đó như yêu anh vậy.
Em biết rằng anh chỉ mới bắt đầu bước vào đại học và đó là điều anh hằng mơ ước bao năm qua. Em biết rằng mọi thứ ta dự định cho tương lai đều phụ thuộc vào tấm bằng của anh. Nên em biết... em thực sự, thực sự hiểu rằng em đang đòi hỏi quá nhiều ở anh.
Nhưng nếu anh không trở lại vì em... vì em và con... và nếu chúng mình không tìm cách kết hôn trước khi sinh con... Em không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Em không thể đoán được. Cha sẽ không để em dắt theo một đứa bé về nhà và em không thể tự nuôi thân mà không có anh.
Đừng gọi điện hay viết thư hồi âm cho em. Họ đã nói sẽ không để cho em nói chuyện với anh. Vì vậy, xin hãy đến đây - lên chuyến xe buýt tiếp theo và đến thẳng đây, rồi chúng mình có thể nói với họ rằng chúng mình sẽ tìm một thẩm phán và tìm cách kết hôn ngay lập tức. Sau đó, chắc chắn họ sẽ để em đi.
Em yêu anh bằng cả trái tim mình, James. Xin hãy tha thứ cho em vì đã giữ bí mật này và làm ơn, lạy Chúa, làm ơn... đến cứu em và con.
Yêu anh,
Lilly