Lucas áng chừng rằng anh mới ngủ được tổng cộng mười bốn giây thì điện thoại đổ chuông. Anh dò dẫm sờ vào màn hình bật sáng trên tủ đầu giường, nhìn vào đồng hồ và tên người gọi: một giờ sáng, Tremanty.
Khi Lucas bấm nút nghe máy, Tremanty nói, “Văn phòng sở tại nhận được một cuộc gọi từ một người tên là Harrelson, và cuối cùng họ gọi cho tôi. Harrelson là một tay chơi bạc, và được cho là có rất nhiều tiền mặt trong tay. Deese và một gã nào đó, khả năng là Cole, đã đột nhập vào nhà anh ta tối nay, chúng nghĩ rằng Harrelson có năm triệu đô ở đó hoặc trong xe. Anh ta không có. Nên Deese và bọn còn lại đã bắt cóc vợ của Harrelson, và chúng đang giữ cô ta để đòi tiền chuộc.”
“Thật là điên rồ.” Lucas nói.
“Chính xác. Deese đã bắn một người bạn của Harrelson. Giết chết anh ta. Để bày tỏ lập trường của mình. Và hắn dùng súng đánh Harrelson. Deese nói hắn sẽ cưỡng hiếp vợ của Harrelson và giết cô ta nếu Harrelson làm bất cứ điều gì khác ngoài việc trả tiền. Nếu chúng thấy cảnh sát, nếu chúng không lấy được tiền, thì chúng sẽ hiếp dâm và giết cô ta. Harrelson tin chúng.”
“Làm sao họ biết đó là Deese?”
“Ban đầu khi mới đến thì hắn đeo mặt nạ, nhưng hắn đã cởi ra. Để củng cố lập trường của mình hơn nữa.”
“Và Harrelson vẫn gọi cho các anh?”
“Anh ta không phải kẻ ngốc.” Tremanty nói. “Anh ta luận rằng dù có trả tiền, chúng vẫn sẽ giết vợ anh ta để thủ tiêu nhân chứng.”
“Thế Deese sẽ làm thế nào… Harrelson sẽ không đi theo hắn sau khi đưa tiền… Vẫn sẽ có nhân chứng…”
“Chúng ta không đấu trí với một thiên tài ở đây đâu, khi mà Deese không được thông minh cho lắm. Hắn sẵn sàng ra tay giết ai đó trong nháy mắt. Ở New Orleans, thì thế cũng là khá gần với thông minh. Dù vậy, hắn có nói sự thật: hắn sẽ cưỡng hiếp và giết người phụ nữ kia nếu không lấy được tiền. Có lẽ vẫn sẽ hiếp và giết cô ấy kể cả khi lấy được. Hắn đã vượt quá giới hạn. Chúng sẽ gọi cho Harrelson vào buổi sáng và nói với anh ta chỗ để mang tiền đến.”
“Anh muốn gì ở tôi?” Lucas hỏi. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh bảo.”
“Thực ra, tôi gọi điện để cập nhật tình hình cho anh và xem xem liệu anh có thể có ý tưởng nào để xử lý tình huống này hay không. Tôi đang đến văn phòng. Chúng tôi sẽ để cảnh sát Vegas ra nằm ngoài chuyện này, trong lúc này.”
“Tôi sẽ đi gọi Bob và Rae.” Lucas nói. “Chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Bob và Rae đều đi ngủ sớm và trông có vẻ sửng sốt khi họ đi loạng choạng vào phòng của Lucas. Lucas, dân cú đêm, cảm thấy ổn. Nhưng sau mười lăm phút, họ kết luận rằng mình chẳng có gì nhiều để đề nghị. Lucas gọi cho Tremanty và nói với anh ấy như vậy.
Tremanty bảo anh giữ máy trong vài giây, hình như là đang bước đi đâu đó, và Lucas có thể nghe thấy những tiếng nói ở đầu dây bên kia. Khi Tremanty quay trở lại, các giọng nói đã im bặt.
“Nghe này, Lucas… Anh bạn, chuyện là, Harrelson trông giống anh. Thực ra là giống cả hai ta, nhưng tôi gầy hơn, bờ vai của tôi không giống, và tôi phải chỉ huy đội. Và anh ấy cạo râu nhẵn nhụi. Ý tôi là, chúng ta cần ai đó đội mũ, mặc áo đánh golf và đóng giả làm Harrelson vào ngày mai để đưa tiền. Nếu như có vụ đưa tiền.”
“Tôi làm được.” Lucas nói. “Kế hoạch thế nào?”
“Harrelson cần đến ngân hàng để lấy tiền. Có thể chúng sẽ theo dõi anh ta – thực ra, tôi dám cá vào khả năng đó – nên chúng ta sẽ cho thật nhiều người vào đó. Ý tưởng của chúng tôi là, Harrelson đi vào ngân hàng lúc 9 giờ, khi nó mở cửa, trong một bộ áo sơ-mi đánh golf màu hồng và quần ka-ki và đội mũ lưỡi trai. Anh ta sẽ bỏ mũ lưỡi trai ra khi bước lên bậc thang, và nhìn quanh để nếu chúng có ở quanh đó, và theo dõi, chúng sẽ thấy anh ta. Anh thì ở sẵn trong nhà băng, mặc áo golf hồng và quần ka-ki, và anh ta sẽ đưa anh chiếc mũ, anh đội vào, và mười lăm phút sau anh bước ra khỏi đó với túi tiền.”
“Chiêu đó sẽ thành công nếu như chúng đi thăm dò chỗ ngân hàng.” Lucas nói.
“Đó là những gì chúng tôi có ngay lúc này. Ít nhất chúng tôi sẽ có tay trong nếu chúng gọi điện.”
“Thế giờ anh muốn tôi làm gì?” Lucas hỏi.
“Về giường. Ngủ thêm đi. Chúng tôi đã nói chuyện với quản lý ngân hàng, và chúng tôi sẽ đưa anh vào trong lúc 7 giờ. Nên là, hãy đặt báo thức lúc 6 giờ. Hoặc tôi có thể gọi anh vào lúc đó. Chúng tôi sẽ tóm tắt thông tin cho anh khi ở ngân hàng, về những gì chúng tôi biết cho đến thời điểm đó.”
“Thế anh muốn gì ở Bob và Rae?”
“Nếu chúng ta cần tấn công mạnh ở nơi nào đó.”
“Tôi sẽ nói với họ.” Lucas nói.
Tình huống này làm Lucas có cảm giác lạ lẫm: thường anh là người cầm trịch, chỉ huy cả đội, và không quen với việc làm một con tốt. Anh nói với Bob và Rae về những gì họ sẽ làm. Và rồi cả ba về giường ngủ.
Anh tỉnh dậy lúc 6 giờ kém; Tremanty gọi điện đúng sáu giờ và nói kế hoạch không thay đổi, ngoại trừ việc đặc vụ chỉ huy đã nói chuyện với phía cảnh sát trưởng quận. FBI sẽ xử lý vụ này, nhưng cảnh sát Vegas giờ đã biết chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện chính trị ý mà, anh biết đấy, sau vụ khu mua sắm.” Tremanty nói.
Lucas tắm rửa, tìm thấy vị trí ngân hàng trên Google Maps, gọi cho Bob và Rae để đảm bảo họ đã ngủ dậy – họ dậy rồi, nhưng họ sẽ đến văn phòng FBI cùng trang bị; Bob sẽ đi ra một trường bắn – và lấy chiếc Volvo đi tới khu đỗ xe bên cạnh ngân hàng, rồi đi bộ sang vào đúng 7 giờ. Tremanty đang đợi ở bên trong với hai nhân viên FBI, bao gồm đặc vụ chỉ huy tại Las Vegas. Lucas có thể đánh hơi thấy sự căng thẳng.
“Chúng ta sẽ có thêm bảy đặc vụ nữa đi xung quanh anh, chạy theo đội hình chiếc hộp.” Đặc vụ chỉ huy nói, chọc tay vào ngực Lucas. “Đừng có mà vượt đèn vàng nào nhé.”
“Chúng tôi muốn anh nói chuyện với Harrelson trong điện thoại.” Tremanty nói. “Anh ta đã dậy, nhưng sẽ không tới đây trước 9 giờ. Chúng tôi muốn anh nghe cách anh ấy nói chuyện. Anh sẽ có điện thoại di động của anh ấy trong xe. Chúng tôi sẽ theo dõi chiếc máy và bất cứ cuộc gọi đến nào. Và chúng tôi sẽ có một chiếc máy bay Cessna cùng một trực thăng trên trời, để theo dõi các xe. Và sẽ có thiết bị định vị GPS trong túi tiền.”
“Thế nếu hắn hỏi về các dấu hiệu nhận diện? Nếu hắn hỏi, mông vợ mày có hình xăm gì?” Lucas hỏi.
Đặc vụ chỉ huy nói, “À, chúng tôi lo liệu rồi. Khi anh trả lời điện thoại, hãy đảm bảo để ở chế độ loa ngoài. Anh sẽ mang theo một bộ đàm cầm tay truyền về cho chúng tôi, và anh sẽ đeo một tai nghe nhét lỗ. Nếu Deese hỏi về hình xăm trên mông vợ Harrelson, anh ta sẽ nói, ‘Tài sản của Các thiên thần Địa ngục; vân vân, và anh trả lời câu hỏi.”
“Hay lắm.” Lucas nói. Và anh bật cười. “’Tài sản của Các thiên thần Địa ngục’?”
“Vấn đề là, dĩ nhiên rồi, chúng sẽ nghĩ đến vụ do thám từ trên không, và mấy thứ khác, nên chúng sẽ thử giở một thủ đoạn nào đó.” Tremanty nói. “Chúng sẽ có hai hoặc ba xe, có thể là một xe ăn cắp nữa ngoài chiếc Cadillac và Lexus, và chúng sẽ bỏ lại một hoặc hai xe trong số đó. Cũng là một thủ đoạn mà. Như là lái vào một khu đỗ và đi bộ ra ngoài. Hoặc bất cứ trò gì.”
Lucas hỏi Tremanty, “Santos thế nào? Liệu hắn có qua khỏi không?”
“Có, nhưng hắn cũng tệ hại lắm. Mất một bên thận, một mảng dạ dày. Một viên đạn trượt chỗ xương sống có một chút, nhưng có thể hắn sẽ bị chấn thương dây sống làm ảnh hưởng đến hai chân. Mất một thời gian nữa mới biết được.”
“Tôi hỏi bởi vì hắn đã cắt đuôi chúng tôi ở Caesars, và chúng tôi thì đi ngay sau lưng hắn.” Lucas nói. “Hắn bỏ xe lại ở bãi đỗ phục vụ và biến mất trong đám đông. Tôi nghĩ Deese và băng đảng của hắn có thể sẽ làm điều tương tự, và rồi chúng ta lại sa vào chuyện súng ống trong đám đông lần nữa.”
“Không muốn thế đâu.” Giọng nói của viên đặc vụ chỉ huy pha với với chút sợ hãi lo lắng, “Tôi muốn nói là, lạy Chúa, chúng tôi rất không muốn chuyện đó xảy ra. Anh không thể tin được về rắc rối truyền thông đổ lên đầu chúng tôi sau cái màn biểu diễn ở khu mua sắm đó đâu. Chúng tôi đã xoa dịu tình hình, nhưng có vẻ như mười năm quan hệ tốt với cảnh sát địa phương đã đổ sông đổ bể.”
Tremanty: “Nếu bọn cảnh sát chết tiệt đó mà không tiến đến và chạy trong khu mua sắm...”
“Đừng khơi lại nữa.” viên đặc vụ chỉ huy nổi cáu. “Tôi đã đau đầu lắm rồi. Cảnh sát trưởng quận cũng vậy. Chúng tôi không muốn nghe thêm gì về chuyện đó.”
Tremanty gật đầu. Lucas hỏi, “Tiền thật?”
“Chúng tôi đang cho triển khai.” Tremanty nói. “Không phải là hai triệu, nhưng đủ để trông có vẻ rất nhiều. Những tờ một đô, gói thành các cọc, với các tờ một trăm đô che bên ngoài. Hai trăm cọc, nên anh sẽ mang theo mình gần bốn mươi nghìn. Các cọc tiền do ngân hàng cấp, nhưng sẽ đến từ tài khoản của Harrelson. Nếu anh đánh mất nó, thì đó là mất mát của anh Harrelson.”
“Mọi thứ anh phải làm,” đặc vụ chỉ huy nói, “là trở thành Harrelson. Thế thôi.”
“Nghe dễ nhỉ.” Lucas nói. “Mặc dù chẳng bao giờ là thế.”
“Không chỉ vậy, anh phải mặc mấy thứ quần áo ngớ ngẩn.”
Tremanty nói, tay đưa một cái túi cho anh. Lucas nhìn vào trong và thấy một chiếc quần ka-ki cùng một áo đánh golf màu hồng. “Các anh kiếm thứ này ở đâu giữa đêm hôm vậy?”
“Đây là Vegas mà.” Tremanty nói.
Lucas nghe điện thoại của Harrelson, người có chất giọng hơi giống giọng miền Nam điểm chút khô khan. Chất giọng của anh và Lucas – giọng nam trung nhẹ - gần giống hệt nhau, thế là có ích.
“Tôi đang ngồi đây, trên giường nhà mình, và hoảng loạn.” Harrelson nói. “Tôi yêu cô ấy, và thằng ăn thịt người chó chết cướp mất cô ấy. Tôi đã có thể chiến đấu với hắn, nhưng có hai khẩu súng, và làm thế chỉ tổ để tất cả chúng tôi bị bắn.”
“Anh đã làm tốt.” Lucas nói. “Hãy kể cho tôi toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ lúc chúng tóm các anh trong ga-ra.”
“Tôi đã kể với các đặc vụ FBI rồi…”
“Tôi muốn nghe cách anh nói, để xem liệu có thể giả giọng anh không.”
“Ồ. Được rồi… Ờm, tôi đánh xe vào ga-ra…”
Trong khi Harrelson nói, Lucas xoay điện thoại úp xuống để vừa có thể nghe anh ta nói, vừa có thể luyện giọng. Khi Harrelson kể xong, Lucas nói, “Hi vọng tôi đã học được.”
“Tôi cũng vậy. Anh phải cứu Gloria, anh bạn ơi. Những tên này là súc vật.”
“Hẹn gặp anh ở ngân hàng.” Lucas nói. “Chín giờ.”
Cúp máy xong, Lucas hỏi Tremanty, “Sao? Giọng tôi nghe thế nào?”
“Nghe như một gã từ Minnesota cố bắt chước George Bush.”
“Cảm ơn.”
Deese và nhóm của hắn sẽ biết rằng ngân hàng chỉ mở cửa vào đúng 9 giờ sáng, nên phía lực lượng liên bang dự tính rằng Harrelson sẽ nhận được cuộc gọi vào lúc sớm hơn hoặc muộn hơn một chút.
Các nhân viên ngân hàng bắt đầu xuất hiện vào lúc 8 giờ kém và được đưa sang một bên, mỗi lần một người hoặc một nhóm nhỏ, và được tóm tắt về những gì sắp xảy ra. Họ được yêu cầu tắt di động cho đến khi các đặc vụ thông báo tình hình đã ổn. Điều đó gây ra vài lời phàn nàn, nhất là từ các bậc phụ huynh nói rằng họ cần kiểm tra con cái mình đến trường thế nào, và Tremanty đồng ý cho phép các cuộc gọi cần thiết, nhưng với điều kiện sẽ có một đặc vụ giám sát cuộc nói chuyện. Điều đó lại dẫn đến vài phàn nàn về sự riêng tư, nhưng Tremanty im lặng, một cách thuyết phục và thân thiện rằng họ cùng những vấn đề riêng tư của họ hãy biến đi cho khuất mắt.
Lucas. “Tôi thích cách anh làm chuyện đó.”
“Đó là cách để anh giải quyết chuyện đó… Đi thay đồ đi.” Anh đi thay đồ, và khi quay lại thì viên đặc vụ chỉ huy huýt sáo và nói, “Xinh quá, có khi tôi sẽ hẹn hò với anh nếu tôi chưa có vợ.”
“Tôi hiểu về sự gợi cảm, nhưng tôi không bao giờ hẹn hò với một tay FBI đần độn.” Lucas nói.
“Tôi ghét từ ‘FBI đần độn’ đó.” Tremanty nói.
“Đó là lí do tại sao các cảnh sát thực thụ gọi các anh như thế.” Lucas nói.
Harrelson ở ngoài cửa lúc 9 giờ kém 5, mang theo một túi vải đeo vai. Họ để anh đứng đó, dưới trời nắng, cho đến đúng 9 giờ, đến khi một bảo vệ ra mở cửa, và Harrelson bước vào.
Lucas không nghĩ hai người trông giống nhau nhiều lắm, ngoại trừ tầm vóc và quần áo; Harrelson hơi có chút bụng bia, nhưng cái đó không khó để đóng giả lắm. Anh ta còn có một băng cứu thương bằng gạc trắng trên trán và má, mà đám FBI đần độn đã không nghĩ đến, nhưng họ đã trưng dụng một hộp cứu thương của ngân hàng và dính vài miếng gạc lên mặt Lucas.
Lucas ngờ rằng Deese và nhóm của hắn sẽ liều mạng để đến gần và thấy sự khác biệt. Harrelson đi xe Porsche vàng taxi đậu ở bãi đỗ của ngân hàng, và hỏi Lucas liệu anh đã từng lái một chiếc như vậy chưa.
“Tôi có chiếc 911S trong hai mươi năm, nhưng tôi chưa từng lái chiếc Cayenne nào.”
“Tôi có cả hai, giống nhau cả thôi, anh sẽ ổn.” Harrelson nói, khi đưa chìa khóa. “Anh có thể giả vờ dùng bộ khóa điều khiển để mở, nhưng tôi đã để xe không khóa.”
Harrelson đưa cho Lucas chiếc mũ lưỡi trai chơi golf, điện thoại di động và lấy một mớ quần áo ra khỏi chiếc túi vải – anh sẽ đổi sang một bộ quần áo đen, với mũ rơm, khi anh rời ngân hàng.
Tremanty tiến đến với một hộp đầy những cục tiền và một chiếc hộp đen to bằng máy điện thoại di động – thiết bị định vị GPS. Anh nhét chúng vào túi, bộ định vị nằm dưới đáy. Nếu chỉ liếc mắt qua thì đống tiền trông bình thường, nhưng nếu có ai lục lọi thì chúng sẽ ngay lập tức thấy các tờ một đô nằm dưới các tờ một trăm. “Bốn mươi nghìn,” Anh nói. “từ anh Harrelson.”
“Đừng có lo lắng về việc phải giữ gìn chúng.” Harrelson nói với Lucas. “Tôi không bận tâm chuyện lấy lại. Nếu mất, thì tôi vẫn còn nhiều. Hãy làm những gì anh phải làm.”
Lucas gật đầu. “Tôi đã gặp vài người thân của các con tin bị bắt cóc. Tôi chưa từng thấy ai bình tĩnh như anh.”
“Tôi kiếm được nhiều tiền khi chơi bạc.” Harrelson trả lời. “Anh kiếm tiền kiểu đó, bằng cách đương đầu với thực tại đang xảy ra với anh, không phải là việc mà anh muốn. Thực ra tôi đang hoảng loạn, chỉ là tôi không biểu lộ ra thôi. Tôi đang cố để đương đầu với thực tế.”
“Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về.” Tremanty khuyên nhủ.
“Ừ, có thể.” Harrelson nói. Mặt anh ta không biểu lộ vẻ gì. Tremanty xem đồng hồ. “Anh đã ở đây được mười lăm phút rồi.” Với Lucas. “Đến lúc phải đi rồi. Chúc may mắn.”
“Từ kinh nghiệm của tôi: sẽ chẳng có liên quan gì đến may mắn trong chuyện này đâu.” Harrelson nói.
Lucas kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống rồi đi ra cửa.