Ngày anh cưới vợ em mặc chiếc áo màu cánh sen, hở cổ và chiếc váy dài màu trắng sữa. Dáng hình mảnh mai, mái tóc ngắn rẽ ngôi một bên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đầu ngẩng cao và ánh nhìn lạnh băng kiêu hãnh, em đã xuất hiện trước anh trong hình hài anh chưa bao giờ được trông thấy.
Anh yêu, anh là một người mù
Nên em đâu dám trách
Còn em, em có nguyên đôi mắt
Song chẳng để làm chi...
(Ha-lin Po-xvat-tôp-xka)
Chúng ta gặp lại nhau vào một ban mai cuối thu.
Trên bãi cỏ cạnh ghế đá công viên chúng ta cùng ngồi, hai đứa bé xinh xắn đang mải mê nghịch ngợm những chiếc lá bàng đỏ, những bông hoa cỏ vàng, những trái bằng lăng khô mà chúng mới tha thẩn lượm nhặt về. Giọng nói, tiếng cười hồn nhiên của chúng hòa cùng tiếng chim hót thánh thót văng vẳng đâu đó. Hai đứa bé ấy chính là hai đứa cháu út ít của chúng ta.
Bên hồ. Mặt nước trong veo, vơi cạn, lăn tăn sóng gợn. Cây phượng cao lớn vững chãi vươn những nhánh cành thanh mảnh về phía bầu trời xanh thẫm lạ lùng. Một ngày cuối của mùa thu. Nắng vàng hoe da diết. Những chiếc lá phượng bé bỏng, li ti, già nua, vàng úa cuối cùng còn vương vấn trên cây bị cơn gió heo may bứt xuống. Bay, bay mãi. Lá phượng rơi lên tay, chạm vào mặt, bám lên mái tóc và áo quần chúng ta.
Có thể, đó cũng là cây phượng con cháu của loài cây tuổi trẻ chúng ta đã từng ghi dấu. Ngày xưa, những ngày đã lâu lắm rồi, cây phượng gù ấy đổ nghiêng thân về phía lòng hồ. Những chiếc cành mảnh mai của nó lòa xòa trên mặt nước. Tưởng như sẽ chạm hẳn vào mặt hồ mà rồi lại dè dặt run rẩy cách xa...
- Đến tận ngày cưới, em tới, chỉ cần em nói: Anh hãy kết thúc ngay trò đùa này đi! Anh đừng làm em đau khổ nữa! Một lời thôi, anh cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả, cam lòng bị nguyền rủa, cam chịu mắc nợ cả đời với người con gái kia để đi cùng em, chạy trốn cùng em đến bất cứ nơi nào cả hai chúng ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Nhưng em đã không làm như thế...
- Em vẫn còn nhớ. Ngày anh cưới vợ em mặc chiếc áo màu cánh sen, hở cổ và chiếc váy dài màu trắng sữa. Dáng hình mảnh mai, mái tóc ngắn rẽ ngôi một bên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đầu ngẩng cao và ánh nhìn lạnh băng kiêu hãnh, em đã xuất hiện trước anh trong hình hài anh chưa bao giờ được trông thấy. Xinh đẹp, dịu dàng, trẻ trung, trang trọng và xa cách vô cùng. Rất nhiều người trai trẻ nhìn theo và mỉm cười thân thiện với em. Như một đôi rất yêu nhau, em khoác tay đi bên anh ấy, hồn hậu, nhiệt thành chúc mừng anh như cầu chúc cho người bạn thân thiết.
... Suốt buổi, anh ấy luôn phải nắm rất chặt lấy tay em, đôi lúc còn khẽ lắc lắc, như muốn nhắc: Chị vững vàng lên nhé. Còn có tôi đang bên cạnh chị đây này!
Dĩ nhiên là em làm sao quên được vai diễn của mình. Em đã cố tìm gặp và nhờ cậy một chàng trai trẻ đóng vai người yêu để đi dự đám cưới của người yêu cũ. Có vẻ như ảnh hưởng trích đoạn bộ phim tâm lý hoặc trang tiểu thuyết tình cảm buồn thảm nào đó. Nhưng anh ấy đã nhận lời. Có thể, vì sự chân thật của em. Có thể, vì anh ấy cũng có trong mình tố chất của người nghệ sĩ: Đồng cảm, dễ sẻ chia, giàu lòng trắc ẩn và nhiệt thành!
Em lặng lẽ nhìn cô dâu đi bên cạnh anh. Nghe nói, cô ấy kém em vài tuổi nhưng vì ngày cưới phải mang trên người quá nhiều đồ trang sức cộng với khuôn mặt trang điểm hơi kỹ càng nên có vẻ nặng nề, khô cứng và già dặn. Cô ấy khỏe mạnh, lộng lẫy, cân đối, hiểu biết và vui vẻ là được rồi. Em nghĩ và thành thật tin vào hạnh phúc của anh. Vậy mà không hiểu sao khi tan tiệc, ra cửa, chạm vào nụ cười và lắng nghe giọng nói cảm ơn bè bạn của cô ấy em lại thấy có điều gì đó bất ổn... Nhưng em vội vàng xóa đi ý nghĩ này. Chỉ là linh cảm thoáng qua, linh cảm của một người đa đoan, mẫn cảm mà rõ ràng không nên như thế đối với cô gái đã có được anh trong đời. Trở về nhà, em ngã ngay xuống gối. Mệt nhoài, buồn thảm, trái tim cũng như quỵ xuống vì phải trải qua tình huống quá sự chịu đựng của mình.
- Cuộc hôn nhân của anh chỉ yên ổn được trong một vài năm. Khi đứa con đầu lòng ra đời, vợ chồng anh không sống cùng cha mẹ nữa mà ra ở riêng. Anh được đề bạt chức vụ cao hơn, công việc như ý và tiền bạc kiếm được ngày một dễ dàng. Vậy mà chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến em nhiều thế. Mọi việc đối với anh trôi chảy, bài bản, suôn sẻ, thuận chiều nhưng sao tâm hồn anh trống rỗng và đơn điệu quá thể. Anh biết, anh đã sống bằng thói quen mất rồi. Anh và vợ anh hoàn toàn không hiểu nhau. Sự đồng cảm, chia sẻ, dịu dàng mà cô ấy dành cho anh những ngày yêu nhau chẳng qua cũng chỉ là một sự cố tình tạo ra để có được anh. Cái gì không phải là tự nhiên thì sẽ không bền lâu. Trước năm tháng đời người, sự gượng ép, giả tạo mau chóng phôi phai, lộ chân tướng. Điều bất hạnh lớn trong đời người đàn ông là không được sống cùng tri âm, tri kỷ. Không có em, nhớ em nhiều, anh âm thầm hiểu ra lý lẽ tình yêu của em. Chẳng ai yêu anh như em yêu anh. Lúc nào cũng dè dặt, lúc nào cũng dịu dàng, lúc nào cũng chưa trọn vẹn. Một tình cảm thoang thoảng, thực hư, mờ ảo, trên bạn bè một chút, dưới tình yêu một chút... Anh đã từng nghĩ, tình yêu của em dành cho anh, giống như nước lã. Nhưng bây giờ anh lại hiểu, đó không phải là thứ "nước lã người dưng" mà là nước lã tinh khiết, âm thầm bên nước đường ngọt ngào, mê đắm. Nước đường thì quyến rũ và dễ say lòng. Nhưng không ai uống nước đường được mãi. Chỉ có nước lã mới bền lâu... Khi anh thực sự biết đau, cũng là lúc đã quá muộn màng...
- Là kẻ mất mát tình yêu của anh, em hoàn toàn gục ngã, kiệt sức và cảm thấy hình như cuộc sống của mình không còn tồn tại nữa. Em không muốn thức dậy bất cứ một ký ức nào về anh. Những tặng vật kỷ niệm anh dành cho em đều được gói ghém và mang đi chôn cất. Em muốn yên lành. Muốn lãng quên. Sáng nào thức giấc em cũng phải nhìn vào ảnh cha em, nước mắt vòng quanh, thầm thì hàng trăm lần lời hứa âm thầm trước vong linh người đã khuất. Những sắc màu loang lổ trên toan vẽ. Những hình khối lớn bé, xiêu vẹo, sấp ngã. Những đóa hoa run rẩy dưới ánh trăng giá lạnh. Những em bé, những cánh chim nhỏ nhoi trước ban mai rộng lớn. Em vẽ, cứ vẽ, vẽ mải miết. Em quên hết thời gian, quên cả nỗi muộn phiền, quên nỗi khổ đau hiện hữu và những nhức nhối trong tâm tưởng... Tâm trí và sức lực em dồn hết cho sự lựa chọn của mình, sự lựa chọn nhọc nhằn, cay đắng, một hành trình không hứa hẹn gì đến thành công và vinh quang cả. Nhưng mong ước có người kế nghiệp hội họa của cha, những giọt nước mắt và nụ cười không bao giờ trọn vẹn của em lại chính là điểm tựa vững vàng nhất mà em có. Đi tới bến bờ này lại nhận ra nơi phía trước kia hình như mới chính là bờ bến mình cần đến. Nghệ thuật không có điểm dừng lại. Nỗi buồn đau riêng tư cũng không bao giờ hết cả. Em đã vẽ rất nhiều, rất nhiều. Vẽ như hòa cả tâm hồn mình vào những sắc mầu, hình khối của năm tháng ấy...
- Tranh của em luôn đầy sức sống, niềm tin, lạc quan và hy vọng. "Hoa mặt trời", "Em bé và con thỏ", "Khung cửa mùa thu", "Bà mẹ", "Bàn tay người tạc tượng"... Anh được tận mắt chiêm ngưỡng sự thành công của em vào chính những ngày buồn thảm nhất của đời anh. Con trai anh phải đưa vào trại cai nghiện ma túy lần thứ tư. Vợ anh gần như mắc bệnh tâm thần. Đứa con gái bị chồng bỏ cứ hễ gặp mặt bố là rầu rĩ, thở than, khóc lóc. Ban lãnh đạo mới không xếp anh vào ê kíp làm việc của mình. Anh như rơi xuống vực thẳm, đầy chông gai, không thể nào gượng đứng dậy được. Mới ngoài bốn mươi mà tóc anh bạc trắng. Như sợi dây cung bị chùng xuống, anh không có ý định nài ép nghị lực của mình thêm một lần nữa căng lên. Rượu, trà, thuốc lá, bóng đá và cờ bạc là bầu bạn thường xuyên của anh. Phòng cơ quan, nhà mấy người bạn độc thân rồi quán xá trở thành nhà trọ thân thiết hơn mái nhà anh từng ra vào sinh sống bao nhiêu năm tháng. Rồi em ạ, tình cờ (ôi, tuổi trung niên còn xúc động và thức tỉnh trước sự tình cờ của số phận mới thật kỳ lạ!), một buổi vào giờ cơm tối, anh đang ngồi lơ mơ trong quán rượu thì ti vi đưa chương trình về em. Vẫn gương mặt xinh xắn, trẻ trung, dịu dàng. Vẫn nụ cười tinh nghịch, hồn hậu. Vẫn đôi mắt rực sáng và ánh nhìn ngay thẳng. Dù em có đẫy đà hơn, quý phái và sang trọng hơn, anh vẫn nhận ra em. Em trả lời phỏng vấn. Kỹ thuật viên để gương mặt em nổi bật trên khuôn hình, để tất cả khán giả hâm mộ đều được thấy rõ, được như đang trực tiếp đối diện với em. Vậy mà, khi ấy, anh lại có cảm giác là em chỉ nhìn thấy, chỉ nói chuyện với mình anh. Em đã thành công rồi. Lời hứa âm thầm trước người cha anh, cho vợ con anh không hẳn hoàn mỹ nhưng chắc chắn có ý nghĩa hơn những tháng ngày bạc nhược trước đó. Anh làm tất cả những gì mình có thể làm đó là vì ai, em biết mà...
- Chồng em mất đã hơn mười năm rồi. Hơn ba ngàn ngày, em đã sống những phút giây trống rỗng. Nhưng em cảm ơn số phận đã ưu ái trao vào tay em tình yêu của anh ấy. Anh ấy chính là chàng trai có mặt bên em trong đám cưới anh ngày nào. Anh ấy là một họa sĩ, là học trò của bố em, là người thầy đầu tiên hướng dẫn em những nét cọ đầu tiên. Nhưng nếu em không hạnh phúc thì em cũng không đổ lỗi cho anh. Đừng trách quá khứ vì nếu cho ta làm lại từ đầu chưa chắc ta đã làm khác đi. Đôi khi con người ta cứ hay tuyệt đối hóa tình yêu. Chưa hẳn một tình yêu đẹp sẽ đưa đến một hôn nhân đẹp. Đừng lấy quá vãng bao biện cho những thua thiệt hiện tại. Có phải thế không?
Bà cụ ho húng hắng. Vẫn bị viêm họng đấy à? Ông lão lo lắng. Có nhớ ngậm gừng với một tí muối không? Phải mặc áo len cao cổ đấy nhé. Kìa, quàng lại khăn đi, gió thế này... Bà cụ móm mém cười, ngượng ngùng nhìn ông lão. Hói mất rồi nhỉ. Tóc lơ thơ thế này mà chẳng chịu mũ mão gì cả. Lạnh đầu lắm. Đây, tôi có mang hộp dầu gió, xoa ngay một ít vào thái dương cho ấm đi nào... Ông lão định bảo, bà yên tâm, tôi đàn ông đàn ang đâu có mỏng manh, ốm yếu như bà nhưng vội ghìm lại được. Phải rồi, ngày xa xưa ấy, mỗi lần người yêu dấu của cả cuộc đời ông dặn dò điều gì ông đều ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí thề ước tuân thủ để rồi làm ngược lại tất cả. Ông cảm thấy thích thú, cảm thấy hạnh phúc khi nàng tức giận, dỗi hờn. Ông đã mong nàng thú nhận, mong được chứng kiến rằng vì ông ngang bướng, ương ngạnh, tồi tệ, lười nhác, xấu xa mà nàng phải khóc lóc, khổ sở, đau buồn. Ông đã nghĩ, như thế mới có thể nhận ra tình cảm của nàng đối với ông là đặc biệt, là hơn hẳn so với đám con trai tài hoa, giàu có, đẹp mã, luôn vây quanh, tôn sùng, thương quý nàng hết mực kia. Ông muốn có được tín hiệu tình yêu riêng của mình theo cách lạ lùng như thế. Bởi vì ông không bao giờ có đủ sự tự tin mỗi khi đối diện nàng hoặc đối mặt các "đối thủ" của mình. Ông không hề biết rằng, đúng hơn ông đã không nhận ra rằng nàng là một cô gái lặng thầm và cương nghị. Tình yêu của nàng dành cho ông giống như ngôi sao bé nhỏ trên trời xa, tưởng chừng yếu ớt nhưng vô cùng mãnh liệt. Ông đã không đủ can đảm, không đủ tự tin để đến gần ngôi sao tình yêu đời mình... Sai cả đời rồi, không thể tiếp tục sai thêm nữa. Mùi dầu thơm cay thoang thoảng bay...
- Ồng vừa hẹn tôi ngày mai, vào giờ này chúng ta lại đưa cháu ra ngoài công viên chơi phải không? Tôi chẳng hứa hẹn gì đâu. Tuổi già giống như cây nến cạn kiệt vì đã đốt cháy bản thân suốt những tháng năm đời người. Biết đâu ngày mai ngọn nến ấy lại không còn cháy nữa. Như thế lại thành thất hứa, lỡ hẹn với nhau... Thôi, ông ạ, tôi chỉ mong, con đường chung trước lối rẽ trở về với mỗi ngôi nhà của chúng ta dài thêm ra một chút. Muốn thế, thì chúng ta đi cùng nhau chầm chậm. Ồng hãy đi bên tôi và nhìn những đứa cháu đang tung tăng chạy phía trước kia. Chúng ta đang đi giữa mùa thu đấy. Liệu có phải là mùa thu cuối cùng của cuộc đời không? Ai mà biết trước được... ông nhỉ?
Hình như ngàn chiếc lá đang dệt một ban mai vàng.
- Nguyễn Đình Tú
A short song of autumn
On your day of marriage, I'll wear a lotus-petal blue dress with an open collar and a milk-white long skirt. My figure will be slim, with my hair parting left, with slight make-up, head held high and a proud freezing look; I will appear in front of you in what you have never seen.
My lover, you are a blind person So I will not blame As for me, I have my two eyes But not to be done with...
(Halina Póswiatowska) We met again on a late autumn morning.
We were sitting on a park bench. Our company was two cute kids absorbed in playing with the red leaves, yellow flowers and dried fruit that they had just picked up. Their carefree voices and laughs were harmoniously mixed with the birds' far off high-pitched twittering. Those two kids were our great great grandchildren.
By the lake. The water, transparent and shallow, was minutely rippled. The robust tall flame tree strongly put out slender branches to the azure sky. A late autumn day. The sunshine appeared yellowish and weakly. Tiny flame leaves, old and yellow - the last ones struck to the trunk were felled down by the breeze, sent flying, flying. Flame leaves landed on our hands, faces, and on our hair as well as on our clothes.
The flame tree might be the offspring tree of the tree we used to engrave with our marks. In the days of yore, long long ago, that old flame tree, with a hunched trunk, tipped out over the lake. Its slim branches lay muddled on the water surface. They seemed to touch the water but, in a reserved and trembling way, got away...
"On the very day of my marriage you come, you need to say to me, "Stop this joke. Don't give me more pain." Only with that, I would leave everything, resigned to be cursed, deeply indebted to that girl and follow you, flee to any place where we would feel peaceful and happy. But you didn't do that..."
"I still remember, on that day of marriage, I wore a lotus-petal blue dress with an open collar and a milk-white long skirt. My figure was slim, with my hair parting left, with slight make-up, head held high and a proud freezing look; I appeared in front of you in what you had never seen. Beautiful, graceful, youthful, solemn and extremely lofty. Many a young man admired and smiled at me in a friendly way. As a loving couple, I walked beside that man, hand in hand, eager and kind, offering you our most sincere congratulations."
"... During the party, he always had to hold my hand tight, slightly shaking it at times as if to remind me: "Be strong, I'm always beside you, look!""
"Of course I could never forget my role. I had tried my best to find a nice young man in the role of a lover to come to an ex-lover's marriage.
Like a clip of a certain sad love story movie or book. But that young man accepted. Maybe because of my sincerity. Or he might have an artist's components: a shared compassion and eagerness!"
"I silently beheld the bride beside you. She was said to be years younger than me, but under the burden of heavy jewels and make-up, she looked heavy, rigid and mature. She was healthy, magnificent, proportionate, sensible and cheerful, that was alright. I believed in your happiness. But I didn't know why, at the end of the party, at the door, confronted with her smile and her voice in "thank you" I perceived something wrong. But I tried to ignore it. Maybe just a premonition of a complicated and susceptible person that I was, which was not appropriate to a girl who had such a good chance in life. Back home, I lay down exhausted and depressed. So was my heart, in such a pressing situation beyond my endurance."
"My marriage only lasted for a few years. After the birth ofmyfirst child, I didn't live with my parents.
I got a promotion, my work to my taste, and more and more money at my disposal. But I don't know I miss you so much. Things have gone smoothly, properly, in the right way, but my soul stays empty and single. For I know, I am too much used to the old way of living. I and my wife could never understand each other. The communion, intimacy, and sharing she reserved for me in our first days together had been deliberately fabricated for her to win my heart. Unnatural things didn't last long, what was forced and false would betray itself someday. A man's biggrief was not being able to live with his close friend. Without you by, I missed you, and silently understood your reason for love. No one loved me as you did. Always reserved, always gentle, and always not full up. A kind of fleeting sentiment, unreal, vague, more than friendly but less than love... I used to think your love for me was like water. But I understood it was unfamiliar, but of pure water, silent beside sweet and enchanting water. Sugared water was attractive and charming. But the fact was that no one could only drink sugared water. Only pure water could last long... When I came to know I was woeful, it was too late..."
"With your love lost, I really collapsed, exhausted and feeling the end of my life. I didn't want to wake up any memories of you. They were all carefully wrapped and buried. I just wanted peace, and oblivion. When I woke up every morning, I looked at my father's picture, with tears shedding, murmuring hundreds of times the promise I had made, in front of the dead person's soul. Color patches mixed up on the canvas, tilting and stumbling figures, small and big. Trembling flowers in the cold moonlight. Kids and birds, belittled in the vast morning. I painted and painted, endlessly. I forgot about time, about my depressions, my existing woes and sores in my mind... My mind and energy were all focused on my choice - complicated and bitter - a process that would lead to no success and glory. My wish to inherit my father's painting talent - my tears and smiles unfulfilled proved to be the most stable prop I ever had. Having reached a shore, I felt the previous one was really what I needed. There was no stop for my art. My personal woe would never been removed. I painted a lot, a lot. I seemed to mix my soul with the colors, the figures of those far- off days."
"Your paintings are full of energy, belief, light and hope. "Sun Flower", "Kid and Rabbit", "Autumn Door", "Mother", "Sculptor's hands"... I myself witness and admire your success in the saddest days of my life. My son had to go to the drug treatment facility the fourth time. My wife suffered from a mental disease. And my daughter, abandoned by her husband, behaved in a lamenting way, saddened, complaining. The new board didn't include me in his own staff. I seemed to fall down in an abyss full of thorns irrevocably. My hair turned all white at a little over 40 of age. As a loosened bow string, I didn't have the intention of forcing my energy to be tense. Alcohol, tea, football and gambling were my frequent friends. My office, single friends' apartments and restaurants, cafés have become my more intimate accommodation than my own home that I had been living in for years. Then, honey, by accident (it was real strange for middle-aged people to get moved and sober before fate's being accidental!), one day at dinner-time when
I was being half intoxicated in a café I was watching a television show on you. Still that graceful, young and gentle face, and that kind and mischievous smile, and that straight and brilliant look. Even though you have grown fatter, more lady-like, I did recognize you. You gave answers to the interviewer. Your face was set off on the screen to be admired by the viewers - as in a face-to-face situation. But for me, at that time, I really did feel that you were looking at and talking to me alone. You were successful. Your silent promise before your dead father had come true, I knew later. It was a wonder that such a budding painter - at the đã khuất của em mà mãi sau này anh mới biết nay đã thành hiện thực. Không ngờ, trong hội họa, một người vào tuổi hai mươi ba mới bắt đầu đi những bước đầu tiên lại mau chóng đạt được vinh quang rực rỡ. "Tôi muốn dành những lời sau nhất để gửi tới một người bạn của tôi, một kiến trúc sư tài hoa của những năm tôi tuổi hai mươi. Tôi vừa được biết, hiện tại anh đang gặp nhiều trắc trở trong sự nghiệp và đời sống riêng tư. Nhưng tôi luôn luôn tin rằng bằng nghị lực và tài năng của mình nhất định anh sẽ vượt qua. Vào giây phút này tôi mong mỏi được chia sẻ cùng anh như với người thân thiết yêu dấu của tôi".
"Anh ngồi quán đấy à!", "Anh đừng hút thuốc lá!", "Anh đừng uống rượu nhé!"... Ngày xưa, em vẫn hồn hậu, ngây thơ, nhẹ nhàng khuyên can, nhắc nhở, quan tâm đến anh một gã lãng tử bụi phủi bất cần đời như thế. Bây giờ, thành đạt và vinh quang, em không lãng quên bạn bè cũ, em chưa hề quên anh... Như kẻ bừng tỉnh sau cơn mê, anh liêu xiêu đứng dậy, móc ví trả hết số tiền nợ của quán rượu rồi loạng quạng bước nhanh ra cửa. Ngôi nhà của anh. Dưới ánh đèn nê ông nhợt nhạt, con gái anh đang ngồi chờ bố bên mâm cơm. Vợ anh nhác bóng chồng vội xòe quạt giấy che mặt và cười khanh khách. Ghế bên phải anh còn trống trải - vị trí của đứa con nghiện ngập đang cai nghiện chưa về. Xộc xệch, tan nát, bất hạnh. Nhưng đó là gia đình của anh. Nó cần anh làm điểm tựa, cần anh vững vàng nhóm lại ngọn lửa hồng ấm áp, cần anh xốc lên, vực dậy. Sống hơn nửa đời, anh phải làm lại từ đầu. Nhọc nhằn, cay đắng nhưng cũng gắng gỏi lắm. Điều anh làm lại cho age of 23 - had come to glory so soon. "I would like to say my last words to a friend of mine, a talented architect of those years when I was in my 20s. I've just had the information that he is having troubles in his career and personal life. But I always believe that he'll surely pass them all by his power and talent. Right at the moment I would like to share with him as with a beloved one."
"You are at a café?", "Please don't smoke", "Don't drink too much, please!"... You used to act kindly, innocently, gently, to console and care about such a devil- would-care wanderer. And now, successful and glorious as you are, you are not to forsake your old friends, not toforget me... As someone who had just come to after a stroke of trauma, I got up stumbling, took out all the bills I had to pay for what I had owed to the café owner then stumbled out of the pub. My own house. In the pale light of a neon, my daughter sitting next to a dinner tray, waited for her father. My wife, at a glance on me, opened her fan to cover her face bursting out laughing. The chair next to mine was empty - my son was not in yet, he was at the drug treatment facility. Distorted, misshaped, unfortunate. It was my own family. It needed me as a prop, to kindle the warming torch, to pull it up and straighten it up. Now, beyond the middle point, I had to start my life again. So tiring, so bitter but I had to try my best. What I would do for me and my family was not perfect, of course, but more meaningful than ever before. Andfor whom wouldIdoall this, you know..."
"My husband was dead some 10 years ago. More than three thousand days, and I have lived my empty time. I thank my destiny for kindly giving me his love. It was the man who appeared at your wedding. He was a painter, a student of my father. He was also my first instructor to give me my first lessons. But if I hadn't been happy, it wasn't your fault. Don't blame the past because if we could live our life again, we would not have done differently. We, more often than not, we consider love absolute. But it is unlikely that a beautiful love would result in a perfect marriage. Don't take the past to cover for present losses? Is it true?"
"You have a cough, a sore throat?" the old man worried. "You chewed gingseng with salt? You have to wear a high-collared sweater. Roll your scarf again, it's windy." The old woman was smiling, many teeth missing, looking at him. "Already bald! Still no hat to cover your bald head. It's so cold. I have here a palm lotion vial, put it on your temples..." The old man wanted to say, "Don't you worry, we men are not as frail as you women are" but stopped. In the old days, he had never kept his promises to do what was told him to do by his beloved lady, and he felt so happy that she was angry. He had wanted her to confess that she was unhappy, depressed and woeful just because he was so obstinate, lazy, and bad. Only by that way, he knew that what she had reserved for him was special, much more privileged than for other gentlemen, rich, talented and handsome, who always surrounded her, admiring and adoring her to the utmost degree. He had wanted to get that special sign of love his own way. Because he had never had the courage to confront her and his rivals. He had never known that she was a quiet and firm girl. Her love for him was like a little star far off in the sky, seemingly weak, but actually very strong. He had not been courageous, confident enough to come near his love star— He had been wrong all his life, couldn't be wrong any more. The aroma of the lotion was vaguely felt—"You've just told me, this time tomorrow, to take our grandchild out to the park, right? I don't make a promise. Old age is like a burnt out candle because it has burnt itself for so long. Who knows? That candle won't burn tomorrow. And then I won't keep the promise, and miss the date. Then, stop, the common road before it bends right and left for us to walk back to our separate houses, I wish, it would be a little longer. And so, to arrive at our goal, we are to walk a little slower. You will walk beside me and look at the grandchildren running playfully in front. We are in the middle of autumn. Is it likely to be the last autumn of our life? Who knows, honey?"
Its seems that thousands of leaves are weaving a yellow morning.
- Nguyễn Đình Tú