T
ôi mất đời con gái cho Randy chính trên sân bóng này, ở chính xác vị trí này, mặc dù tôi không nhớ lúc ấy trời đất có ghê rợn như thế này hay không. Tối nay đèn đều tắt cả, và trời thì có đủ lượng sương mù khiến tôi cứ giật mình thon thót, cứ chắc mẩm rằng bất kỳ mối hiểm nguy không tên nào cũng có thể nhảy ra vồ lấy tôi từ trong bóng tối. Mình là quái vật cơ mà, tôi cố nhắc nhở bản thân. Chỉ có một mối đe dọa duy nhất mà tôi phải lo lắng đến, và nó có tên là McKinney. Cùng với bất kỳ kẻ nào hắn mang theo, dĩ nhiên.
Chẳng được cái vẹo gì. Vẫn hoàn toàn đáng sợ.
Mặt khác, tôi đã nạp đầy não và tinh tường hơn bất kỳ lúc nào trong đời. Mặc dù trời tối thui, tôi vẫn có thể nhìn thấy từng cọng cỏ, nghe thấy tiếng muỗi vo ve, cảm thấy tiếng máy xe của Ed ì ì từ chỗ đang đỗ tít dưới xa con đường kia. Một chuyển động khẽ khàng từ phía sau khán đài thu hút sự chú ý của tôi y như thể cái tay ở phía đó đã đứng dậy và vẫy cờ vậy. Hắn chĩa một khẩu súng trường vào tôi. Tuyệt đối chắc chắn tôi sẽ lại bị bắn. Nhưng nếu may mắn thì sự kết hợp giữa siêu tốc độ thây ma và nguồn dự trữ não tôi có trong tay sẽ đủ để kháng cự lại những tổn hại.
Chắc như bắp là tôi hy vọng thế, bởi vì ngay lúc này đó là kế hoạch duy nhất bọn tôi có.
Một cơn gió nhẹ cuốn qua tôi, và tôi ngẩng đầu lên, mũi khè ra như một con thú khi làn gió đem theo mùi của hai người. Bọn họ ở đường biên ngang phía Nam, và tôi nhận ra cả hai mùi ấy. Bố và McKinney. Vậy là Ed nói đúng, tay bắn tỉa ở phía sau khán đài là người mới. Có bao nhiêu người khác nữa gần đây?
Chậm rãi xoay người lại, tôi vươn những siêu giác quan thây ma ra xa nhất có thể, tìm kiếm mùi và chuyển động. Ít nhất có một tên nữa – ở phía khán đài đối diện, và cũng mang theo súng trường. Có thể là còn nữa nhưng cơn gió nhẹ không chịu hợp tác. Chắc là một khẩu chĩa vào tôi còn khẩu kia chĩa vào bố tôi để ngăn tôi không chộp lấy bố mà vù mất. Ngay cả với siêu sức mạnh và tốc độ của thây ma tôi cũng chẳng thể nào tránh được những viên đạn trong khi phải che chắn cho cả bố tôi. Thế có nghĩa là tôi quay lại phụ thuộc vào Năng lực Não.
Tôi siết tay rồi lại thả ra. Tiếng kim loại kin kít làm tôi cảnh giác, và tôi xoay người về phía đường biên ngang phía Nam để nhìn bố và McKinney đang bước qua cổng. Họ dừng lại ở đường gôn, thế rồi bố tiếp tục đi một mình về phía tôi, lê chân theo dáng đi thường ngày nhưng rõ ràng đang cố hết sức để không tỏ ra vội vã. Tôi thở nhanh, căng tai ra nghe bất kỳ thứ gì bất thường - tiếng cò súng bật hay một mệnh lệnh khai hỏa. Chẳng có gì ngoài tiếng lê chân của bố trên cỏ. Dường như mất cả đời, nhưng cuối cùng bố cũng băng qua được khoảnh sân đến chỗ tôi. Tôi ôm siết lấy bố. Chúa ơi, cảm giác bố mong manh quá.
“Bố không sao chứ?”, tôi hỏi, thả bố ra và nhìn rà soát một lượt khắp người bố.
Bố gật đầu, nuốt mạnh xuống. “Ừ. Bố không sao. Giờ ra khỏi đây thôi, bé con.”
“Không, bố phải đi tiếp”, tôi nói, ra hiệu về phía đầu sân bên kia. “Một người bạn của con sẽ đón bố, rồi cả hai người phải biến khỏi nơi này ngay. Bố hiểu chứ?” Tôi có thể nghe thấy tiếng xe của Ed khi anh ta bắt đầu từ từ tiến đến điểm đón người.
Bố quắc mắt. “Bố sẽ không bỏ con lại. Con đang đùa cái quái gì thế? Bố là bố của con, khốn kiếp!”
“Vâng, và con là con gái của bố, lúc này đang cần đá đít ai đó nhưng lại phải đảm bảo bố được an toàn trước đã, ok?” Tôi nhìn bố bằng ánh mắt nghiêm khắc. Bố do dự, và tôi biết bố đang nhớ đến lần tôi đã phải đá đít của bố - hay ít ra là đã đe dọa sẽ đá.
“Con xin bố đấy, bố phải đi”, tôi gấp gáp nói. “Con phải đảm bảo là bố không sao.”
Bố lưỡng lự, rõ ràng là khổ sở. Bố muốn ở lại đây vì tôi, giúp đỡ tôi. Bố đã thất bại quá nhiều lần đến nỗi không thể đếm được trong vài năm vừa rồi, nhưng bố vẫn ở đó vì tôi mỗi khi quan trọng nhất, khi bố phải đưa ra sự lựa chọn giữa mẹ và tôi.
“Không sao cả đâu”, tôi thì thào. “Bố phải đi. Đó là điều đúng đắn. Con không thể... làm việc mà con phải làm nếu bố có mặt ở đây.”
Nuốt xuống thật mạnh, bố kéo tôi vào lòng ôm thật chặt. “Bố yêu con, Thiên thần nhỏ. Bố rất tự hào về con.” Rồi bố thả tôi ra, gật đầu. “Con cứ đi đá cái đít nào cần phải đá đi.”
“Con sẽ đá”, tôi nói với nụ cười run run. “Giờ thì xin bố, hãy đi đến chỗ an toàn đi.”
Đó hẳn là điều khó khăn nhất mà bố từng làm, nhưng bố vẫn thực hiện - tiếp tục đi và để tôi lại đó giữa sân bóng. Tôi nhìn Ed tấp lại cạnh cổng và bố tôi trèo vào trong xe. Tôi chuẩn bị tinh thần, và ngay khi Ed rồ ga để biến khỏi nơi này tôi liền phóng vụt đi.
Tôi biết mình nhanh, nhưng hẳn mấy tay bắn tỉa phải thiện xạ vô cùng. Tôi cảm thấy hai phát đạn ở lưng dưới, nhưng tôi chỉ nhành môi ra thành nụ cười chết chóc và vẫn tiếp tục lao đi. Đương nhiên, hai phát đạn sẽ làm tôi chậm lại đôi chút, nhưng...
Tôi loạng choạng và khuỵu chân xuống. Chân tôi không muốn cử động tử tế nữa. Cái quái gì thế? Tôi nạp não nhiều đến nỗi lẽ ra đạn hầu như không thể gây cản trở đến bước chạy mới phải chứ. Tôi mò mẫm với lấy cái túi nhét trong túi quần, nhưng cánh tay tôi cũng chẳng muốn cử động nữa. Nỗi sợ hãi giáng thẳng vào người khi tôi sụm xuống nặng nề. Cảm giác tê liệt quét qua tôi, nhưng nó chẳng giống chút nào với những lần khác khi tôi bị ăn đạn.
Không phải bị bắn – mà bị đánh thuốc, tôi kinh hoảng nhận ra khi nhìn thấy một chiếc xe tải trắng tăng tốc băng qua sân và đừng lại trước mặt tôi. Tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài trơ mắt ra nhìn vì không thể nào di chuyển hay quay đầu. Nếu mình bị đánh thuốc thì ký sinh trùng sẽ xử lý vụ đó thôi, tôi cố trấn an bản thân. Nhưng tôi biết, với cảm giác kinh hãi ngày càng tăng, rằng nó sẽ không đến đủ nhanh. Cảm giác của tôi đang yếu đi, và tôi cảm thấy đợt đói đầu tiên cuộn qua, nhưng đó cũng có thể là do ký sinh trùng trong tôi đang cố hết sức để duy trì sự sống cho tôi thì sao. Tại sao nó phải quan tâm nếu tôi không thể di chuyển vào lúc này?
McKinney và một gã đàn ông khác ra khỏi xe và tiến đến gần. McKinney cúi người xuống trước mắt tôi trong khi tên còn lại đi ra phía sau. Tôi có thể cảm thấy gã thứ hai này móc còng vào tay tôi hay gì đó tương tự. Khó mà biết chắc được, vì tôi đang phải chịu cái cảm giác tê liệt kiểu Novocaine ở khắp người.
“Hello, bé cưng”, McKinney cười toe toét. “Thấy chưa?
Đây đã giữ đúng giao kèo. Và giờ cưng đã bị bơm đầy một lượng thuốc tê đủ để giết chết một con voi rồi. Bọn này có cảm giác như thế sẽ hiệu quả hơn - và ít lộn xộn hơn nhiều - so với việc bắn cưng. Các đối tác mới của bọn này đang đem đến một vụ lớn đây.” Hắn hất đầu về phía tên còn lại và rồi ra hiệu về phía - theo tôi đoán - hai tay bắn tỉa.
Tôi thậm chí còn chẳng thể chớp mắt, nhưng rõ ràng vẫn có thể ném ánh mắt hình dao găm về phía McKinney bởi vì hắn cười khùng khục. “Trò vui đang ở phía trước, Angel ạ. Vui lắm.”