• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cuộc thanh trừng mùa đông
  3. Trang 5

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 34
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 34
  • Sau

2

L

ucas Davenport trèo xuống khỏi chiếc xe tải. Ngôi nhà của gia đình LaCourt sáng choang. Bầu không khí trong trẻo một cách tuyệt đối. Mỗi vết nứt, mỗi lỗ hổng, mỗi mảnh vỡ của thủy tinh đều sắc nét như một sợi tóc dưới kính hiển vi. Mùi của cái chết - mùi món thịt heo nướng - phảng phất lướt qua Lu- cas. Anh hướng mặt về phía đó và lần theo mùi hương như một gã thợ săn thời kì đồ đá.

Ngôi nhà trông giống cái hộp sọ một cách kỳ lạ, với những cánh cửa sổ không kính nhìn thẳng ra cảnh tuyết phủ. Cửa trước đã bị phá nát bởi rìu cứu hỏa, cửa phụ trong nhà treo lủng lẳng trên một bản lề thì đã bị lửa bóp méo và thiêu rụi. Vách nhà làm bằng vinyl đã bị nung chảy và cháy thành than. Một nửa phần mái nhà đã bị cháy rụi, để lộ ngôi nhà hoang tàn giữa không gian. Những mảnh vụn màu hồng của tấm cách nhiệt làm bằng sợi thủy tinh vung vãi khắp nơi. Chúng dính trên bức tường bao quanh ngôi nhà, rải rác trên nền tuyết trắng và bay lên cả những cành cây bạch đàn trụi lá trông như những sợi tóc nẫn thịt đầy ghê tởm. Băng đá từ vòi cứu hỏa, trộn với bồ hóng và tro, chảy quanh ngôi nhà và tràn ra ngoài cửa như một dòng sông băng thu nhỏ.

Ba hàng đèn chiếu sân vận động được đặt trên khoảng đất trống cạnh ngôi nhà. Chúng được nối với máy phát điện quân đội loại cũ chạy bằng ga và tuôn một luồng ánh sáng màu xanh trắng với cường độ một trăm triệu sức nến5 xuống khung cảnh. Tiếng máy phát điện ầm ầm dữ dội như búa tạ tôn lên tiếng hét của lính cứu hỏa và những âm thanh đều khe khẽ của những chiếc máy bơm chữa cháy.

5 Sức nến (candlepower) là một đơn vị đo cường độ sáng

Cả ngôi nhà toát lên một cái mùi khó chịu.

Cái mùi của xăng, dầu diesel, tấm cách nhiệt bị thiêu đốt trộn với mùi của thạch cao ngấm nước và thi thể bị cháy rụi. Ngọn lửa đã lan đi nhanh chóng, thiêu đốt dữ dội, và được dập tắt một cách vội vã. Những thi thể đã cháy thành than thay vì thành tro.

Có đến hai mươi người trong ngôi nhà nhỏ, một số là lính cứu hỏa; một số khác là cảnh sát; ba, bốn người còn lại là thường dân. Tuyết đã tạm ngớt nhưng gió vẫn sắc như dao, lạnh đến cắt da cắt thịt.

Lucas có thân hình cao lớn với sắc da tối, đôi mắt màu xanh khiến người ta sửng sốt nằm sâu dưới cặp lông mày rậm. Anh có mái tóc đen hơi dài pha chút sắc xám. Lucas khẽ hất một lọn tóc rủ xuống mắt khi ngước nhìn ngôi nhà.

Người anh bỗng rung lên như một con chó săn chuyên nghiệp. Khuôn mặt vuông vức khớp với thân hình, đôi vai nặng nề và cánh tay lực lưỡng của Lucas. Nhưng đó là trước đây, khi anh chưa giảm tận năm cân thịt. Gương mặt anh bây giờ thật gầy guộc, da chảy xuống hai bên gò má. Trông anh như một võ sĩ quyền Anh đang khắc khổ luyện tập. Mỗi ngày trong vòng một tháng, anh hoặc đeo tấm ván trượt hoặc xỏ đôi giày đi tuyết vào và băng qua những ngọn đồi quanh cabin của anh trong vùng rừng North Woods. Chiều nào anh cũng mang theo búa và nêm vào trong khu rừng để chặt gỗ sồi.

Lucas bước về phía ngôi nhà sau cơn hỏa hoạn như thể bị thôi miên. Anh nhớ tới một căn nhà nằm ở phía nam vùng xoắn ốc thuộc thành phố Minneapolis vào một đêm đông lạnh giá của tháng Hai. Một tên trùm băng đảng xã hội đen sống trong căn hộ ở tầng dưới ngôi nhà. Băng đảng đối đầu muốn loại trừ tên này. Sống ở tầng trên cùng là một phụ nữ tên Shirleen gì đó. Bà ta mở một trung tâm trông giữ trẻ bất hợp pháp qua đêm cho các bà mẹ trong khu phố.

Khi bom xăng Molotov được ném vào các cửa sổ ở tầng dưới, có sáu đứa trẻ đang ngủ trên lầu. Trong cơn hỏa hoạn, Shirleen đã ném tất cả sáu đứa trẻ ra ngoài cửa sổ. Hai đứa bị gãy chân. Hai đứa gãy xương sườn. Một người hàng xóm cũng bị gãy tay khi cố gắng đỡ những đứa trẻ từ trên cao rơi xuống. Thân hình của người phụ nữ đó quá đồ sộ để nhảy ra cửa sổ và cuối cùng bà ta chết cháy khi đang cố leo xuống cầu thang. Có những điểm tương đồng nhất định giữa hai vụ hỏa hoạn này, ngôi nhà trông như một hộp sọ, băng đá từ vòi cứu hỏa, mùi thịt heo quay,…

Lucas vô thức lắc đầu và mỉm cười. Anh có mối quan hệ hữu dụng dẫn anh vào ổ nhóm của lũ buôn bán ma túy, và đã giao nộp tên của bọn thủ ác cho cảnh sát hình sự. Những tên này đã phải ngồi bóc lịch trong nhà tù Stillwater, và sẽ còn ngồi trong đó thêm tám năm nữa. Chỉ trong hai ngày, anh đã bắt được tất cả lũ giết người và chúng vẫn không tài nào tin nổi.

Bây giờ lại đến vụ này. Anh quay lại phía cánh cửa đang mở của chiếc xe tải, nghiêng người lấy chiếc mũ trùm đầu màu đen làm bằng len cashmere ở ghế sau và đội lên đầu. Anh mặc một chiếc áo parka màu xanh, quần jeans và một chiếc áo len với những mũi đan chéo lớn. Chân anh mang đôi giày đi tuyết và mặc trên người bộ đồ lót dài chuyên dụng cho thời tiết lạnh làm bằng sợi PP. Một viên cảnh sát đi vòng quanh chiếc Chevy Suburban mới tiến vào sân ngay trước chiếc Ford của Lucas. Henry Lacey vận trên người bộ đồng phục cảnh sát với chiếc áo parka màu vỏ cây và quần cách nhiệt.

"Shelly ở phía đó," Lacey lên tiếng gọi Lucas, chỉ ngón cái về hướng ngôi nhà. "Đi nào. Tôi sẽ giới thiệu anh cho… Anh đang nhìn ngôi nhà sao? Có gì buồn cười à?"

"Không có gì."

"Tôi cứ tưởng anh đang cười cơ đấy," Lacey nói với cái nhìn ẩn chứa lo âu mơ hồ.

"Không. . . Tôi chỉ lạnh thôi,” Lucas phịa bừa một cái cớ nhưng lạy Chúa, anh thích những vụ thảm sát như thế này.

"Vậy thì…Tới chỗ Shelly thôi…"

"Vâng" Lucas bước theo sau Lacey. Tay kéo đôi găng đi tuyết, mắt anh vẫn chú mục vào căn nhà. Ngôi nhà trông như thể được kéo lên từ một vùng ngoại ô giá lạnh dưới địa ngục vậy. Nó đem lại một cảm giác thoải mái cho Lucas.

Sheldon Carr đứng trên một phiến băng nằm giữa đường đi, phía sau xe xitec và xe cứu hỏa. Ông mặc trên người bộ đồ cảnh sát trưởng chuyên dụng cho thời tiết lạnh y hệt của Lacey, nhưng nó có màu đen thay vì màu kaki, với ngôi sao vàng của cảnh sát trưởng thay vì huy hiệu bạc của phó cảnh sát. Một cái ống nước màu đen đã đóng băng uốn khúc dưới chân ông và cắm thẳng xuống hồ. Lính cứu hỏa đã phải khoan gần một mét băng mới có thể thấy được nước hồ, và giờ họ lại phải dùng đuốc làm tan băng để rút ống. Ngọn lửa xanh bập bùng nơi khóe mắt Sheldon.

Carr choáng váng. Ông đã làm tất cả những gì có thể, và rồi ông chẳng làm gì được nữa. Ông đứng thần người giữa lối đi và theo dõi các nhân viên cứu hỏa. Và Carr đang lạnh cóng. Bộ đồ chuyên dụng cho thời tiết lạnh của ông không đủ để chống chọi lại cái thời tiết này. Chân ông cứng lại và bàn chân thì tê dại, nhưng ông lại không thể vào garage. Ông không thể dứt mình khỏi đó. Ông đứng như một người tuyết u ám, hơi béo, không động đậy, tay xuôi xuống hai bên hông, mắt nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.

"Chết tiệt..." một lính cứu hỏa bị trượt ngã. Carr xoay hẳn người về phía anh ta. Người lính cứu hỏa lem nhem tro bụi và nửa người anh bị bao phủ bởi băng giá. Khi họ cố phun nước vào ngôi nhà, những ngọn gió đã biến nước thành mưa tuyết và quật lại phía họ. Những người lính cứu hỏa trông giống như các tảng băng di động, lấp lánh phản chiếu lại ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống họ trong lúc làm việc ngang qua khoảng sân. Anh lính cứu hỏa ngã ngửa ra sau, ngước nhìn lên Carr. Ria mép của anh ta bị phủ bởi sương giá từ chính hơi thở của mình, mặt đỏ lừ vì gió và gắng sức. Carr tiến tới, đưa tay về phía người lính cứu hỏa nhưng anh ta chỉ xua tay, "Tôi sẽ kéo anh ngã mất.” Nói rồi anh ta tự lồm cồm bò dậy, vật lộn với cái vòi chữa cháy đã bị đông cứng lại. Anh ta đang cố gắng để chất nó lên chiếc xe tải còn nó thì cứ trườn đi trườn lại như một con trăn vậy. "Khốn kiếp…"

Carr quay trở lại phía căn nhà. Một lính cứu hỏa mặc đồ bảo hộ bằng cao su đang giúp bác sĩ leo qua cửa trước đã bị phá vỡ. Carr nhìn theo khi họ bắt đầu lần từng bước về phía phòng ngủ ở phía sau. Cô bé ở đó. Chết cháy. Và chỉ có Chúa mới biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Cái chết của bà mẹ và ông bố đã quá rõ ràng. Khuôn mặt của Claudia được bảo vệ một phần bởi cái rèm cửa chống cháy rơi xuống người cô. Một lỗ đạn to lù lù giữa trán cô trông như con mắt thứ ba, mở trừng trừng. Còn Frank...

"Bên Madison nói sao?" Carr gọi viên cảnh sát đang ngồi trên chiếc xe Jeep. Ông này quay xe lại, bật hệ thống sưởi, khẽ hạ cửa sổ xuống để nói chuyện.

"Vẫn chưa có gì. Tuyết vẫn đang rơi. Chắc họ đang chờ trời ngưng tuyết."

"Chờ? Chờ sao?" Sheldon Carr đột nhiên hét lên, đôi mắt như dại đi vì tức giận. "Gọi mấy tên khốn đấy xách mông đến đây ngay lập tức. Họ biết cái thứ gọi là xe hai cầu6 đúng không?

6 Xe hai cầu (four-by-four) là một loại xe mà động cơ truyền lực đến cả bốn bánh thay vì hai bánh trước hoặc hai bánh sau nên có thể dễ dàng di chuyển ở điều kiện thời tiết xấu.

Gọi lại đi.”

"Ngay bây giờ đây," ông cảnh sát đó sửng sốt đáp. Cảnh sát trưởng chưa bao giờ nói cái gì nặng nề hơn chết tiệt cả.

Carr quay đi, quai hàm của ông bắt đầu cử động, quên đi cái lạnh. Chờ? Henry Lacey bước về phía ông trong lúc cố giữ thăng bằng trên những phiến băng đầy nguy hiểm đã tan ra và chảy vào sân. Anh ta đi cùng một người đàn ông mặc áo parka. Lacey gật đầu khi tiến gần tới Carr, "Đây là Davenport."

"Cảm… ơn…. anh đã… đến." Carr gật đầu, đột nhiên không thể nói thành lời.

Lacey huých Carr bằng cùi chỏ, "Anh vẫn ở đây từ lúc đấy à?"

Carr khẽ gật đầu. Lacey kéo Carr về phía garage. "Chúa ơi, Shelly! Anh đang tự sát đấy."

"Tôi ổn.” Carr gằn giọng, kéo tay Lacey ra, quay sang Lucas, "Tôi nghe nói anh đến từ Thành phố đôi7 . Tôi nghĩ anh sẽ có kinh nghiệm về những thứ này hơn tôi. Tôi nghĩ cũng đáng để thử đấy. Hi vọng anh có thể giúp chúng tôi."

7 Thành phố đôi (Twin Cities), Chỉ vùng đô thị Minneapolis - Saint Paul (tiểu bang Minnesota,HoaKì). Khu vực này bao gồm hai thành phố lớn là Minneapolis và Saint Paul.

"Henry nói với tôi đây là một mớ hỗn độn," Lucas nói.

Anh vừa nói vừa cười. Một nụ cười hơi thô thiển, Carr nghĩ. Davenport có một cái răng bị sứt không được trám lại, có lẽ là thương tích từ một cuộc ẩu đả, và một vết sẹo cắt dọc lông mày. "Đó là...", Carr lắc đầu, tìm từ để diễn tả, "Chết tiệt! Đó là một bi kịch." Cuối cùng ông cũng nói thành lời.

Lucas liếc nhìn Carr. Anh chưa bao giờ nghe cảnh sát gọi một vụ án là bi kịch, cũng như chưa bao giờ nghe thấy một cảnh sát nói "Chết tiệt." Anh không thể nhìn cả gương mặt của Carr, nhưng viên cảnh sát trưởng có vẻ là một người đàn ông to lớn với cái bụng phệ. Trong bộ đồ đi tuyết màu đen, ông ta trông giống như anh chàng lốp xe Michelin8 đang khóc than vậy.

8 Anh chàng lốp xe Michelin (Michelin tire man) là biểu tượng của công ti sản xuất lốp xe Michelin

Lucas hỏi "Bộ phận Dịch vụ Thi hành Pháp luật đâu?” Thường thì họ sẽ cử đội khám nghiệm hiện trường đến các vụ án lớn.

"Họ chưa thể rời khỏi Madison," Carr cau mày. Ông vẫy tay lên trời. "Vì cơn bão…"

"Họ không có xe hai cầu sao? Từ đó đến đây toàn đường cao tốc mà.”

“Tôi cũng đang tìm hiểu chuyện đó đây,” Carr cáu kỉnh đáp “Xin lỗi, vấn đề này hơi nhạy cảm. Có lẽ là giờ họ cũng đi được nửa đường tới đây rồi.” Ông nhìn về phía ngôi nhà, dường như không thể ngăn mình lại được, "Lạy Chúa tôi.”

"Ba người chết?" Lucas hỏi.

"Ba người đã chết,” Carr trả lời. "Một bị bắn. Một bị chém bởi rìu hay cái gì đó tương tự thế. Còn con bé… bị bắn hoặc…không thể nói chắc chắn được. Nó còn quá bé."

"Thi thể vẫn còn trong nhà chứ?"

"Đi nào," Carr nghiêm nghị. Ông đột nhiên bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được, rồi sau đó cố bình tĩnh lại. "Chúng tôi đã phủ bạt lên thi thể. Có cái gì đó rất lạ…Chết tiệt. Nhìn thi thể họ đi và anh sẽ thấy. "

"Shelly, anh ổn chứ?" Lacey hỏi lại.

"Không. Tôi không sao….Tôi sẽ cho anh Davenport - à Lucas phải không? Tôi sẽ vào trong sau khi dẫn Lucas đi xem một vòng. Lạy Chúa, trời lạnh quá. "

THI THỂ CỦA FRANK LACOURT NẰM trên con đường nhỏ dẫn từ nhà tới garage. Carr ra lệnh cho một cảnh sát nhấc tấm bạt che phủ thi thể. Lucas ngồi xổm xuống.

"Lạy Chúa tôi.” Lucas ngước nhìn Carr, còn ông thì quay mặt đi. "Chuyện gì đã xảy ra với mặt anh ta vậy?"

"Có thể là một con chó," Carr nói, liếc nhìn nửa bên khuôn mặt bị biến dạng. "Cũng có thể là loài sói đồng cỏ... Tôi không chắc nữa."

"Cũng có thể là một con sói," Lacey nói vọng từ phía sau lưng viên cảnh sát trưởng.

"Chúng tôi có một vài báo cáo. Tôi nghĩ rằng có một vài con mò từ rừng xuống."

"Nó đã cắn nát mặt anh ta," Lucas nói.

Carr nhìn về phía khu rừng quanh nhà, "Đang là mùa đông mà. Tất cả mọi loài trong khu rừng này đều đang chết đói. Chúng tôi đang cho vài con hươu ăn nhưng rồi phần lớn cũng sẽ chết hết thôi. Hừ, phần lớn đã chết rồi ấy chứ. Bọn sói đồng cỏ mò vào tận các quán pizza trong thành phố để tìm thức ăn thừa trong thùng rác."

Lucas cởi bỏ một bên găng tay, lục túi áo parka tìm chiếc đèn pin và rọi sáng phần còn sót lại trên khuôn mặt của người đàn ông. LaCourt là một người Ấn Độ tầm bốn mươi lăm tuổi. Tóc anh cứng lại, dính đầy máu đông. Một con thú đã gặm nhấm gần hết phía trái gương mặt của Frank, mắt trái không còn và mũi đã bị nhai nát.

"Tên sát nhân ra tay từ phía bên cạnh anh ta. Đầu anh ta gần như bị chém lìa khỏi cổ, xuyên qua cả mũ trùm đầu.” Carr giải thích. Lucas gật đầu, chạm vào cái mũ trùm đầu bằng bên tay đeo găng, nhìn vào vết cắt trên vải. "Các bác sĩ khám nghiệm nói hung khí là một con dao hoặc dao phay," Carr tiếp tục giải thích.

Lucas đứng dậy. "Henry nói có dấu vết của một đôi giày đi tuyết…."

"Bên đó.” Lacey chỉ tay.

Lucas chĩa đèn pin về phía màn đêm dọc theo nhà kho để gỗ. Dấu giày trên tuyết vẫn có thể nhìn thấy dù đã bị tuyết che phủ mất một nửa.

"Những dấu chân này hướng đến đâu vậy?" Lucas hỏi, nhìn chằm chằm vào rặng cây trong bóng tối.

"Chúng chạy lên từ hồ, qua rừng, rồi lại ra hồ," Carr chỉ vào một góc rừng rậm rạp. "Phía bên đó có một lối đi cho xe trượt tuyết. Lúc nào cũng có xe cộ đi qua đi lại. Frank cũng có vài cái nên dấu xe cũng có thể là của anh ta. Chúng tôi không chắc nữa."

"Dấu vết dẫn đến đúng chỗ anh ta bị chém," Lucas nói. "Phải, nhưng chúng ta không thể chắc chắn liệu đây là dấu giày của Frank khi bước xuống hồ để nhìn cái gì đó rồi sau đó trở lại và bị giết, hay là dấu vết của kẻ sát nhân đi lên đây rồi trở xuống."

"Nếu đó là giày đi tuyết của anh ta thì giờ nó đang ở đâu?"

"Có một đôi giày ở gian ngoài nhưng nó đã bị phá hỏng bởi các vòi chữa cháy. Chúng tôi không biết liệu nó có vừa được sử dụng hay không…Không thể chắc chắn được ,” Lacey nói. "Tuy nhiên, đó đúng là giày đi tuyết. Giày kiểu “móng gấu” (bear paw), không có đuôi giày. "

“Được rồi.”

“Chúng ta vẫn chưa xong đâu." Carr nhìn chằm chằm vào thi thể một cách miễn cưỡng. "Nhìn lớp tuyết trên người anh ta mà xem. Lính cứu hỏa đã phủ bạt lên thi thể ngay khi họ đến đây, nhưng người anh ta cứ như bị phủ bởi hẳn một xen ti mét tuyết ấy."

"Thì sao?"

Carr nhìn chằm chằm vào thi thể một lúc, rồi hạ giọng, "Tôi đang lạnh cóng đây. Vả lại còn rất nhiều thứ để nói đó. Anh có muốn xem các thi thể khác bây giờ không? Người phụ nữ bị bắn trúng trán và cô bé bị chết cháy. Hay chúng ta cứ đi đâu đó trao đổi tiếp thôi."

"Tôi ngó qua một chút xem sao," Lucas nói. "Đi nào," Carr nói.

Lacey rẽ theo hướng khác, "Shelly, tôi phải đi kiểm tra mấy thiết bị truyền tin."

Lucas và Carr phải lê bước qua một lớp băng đã biến sắc để tiến về ngôi nhà, luồn người qua cửa trước. Bên trong, các bức tường bằng thạch cao và tấm lợp trần đã bị lửa vặn xoắn và uốn cong, rơi lả tả xuống đồ nội thất và thảm bị thiêu cháy. Bát đĩa, nồi niêu, xoong chảo, đồ thủy tinh rải rác trên sàn cùng với bộ sưu tập búp bê gốm. Khung ảnh tan tác ở mọi nơi. Một số đã bị cháy rụi, nhưng cứ một, hai bước chân lại có những tấm ảnh còn rất rõ nét, Một gương mặt hạnh phúc, mắt mở to, sáng bừng kí ức về những ngày tươi đẹp.

Phía bên kia ngôi nhà có hai cảnh sát đang chụp ảnh, một người cầm máy quay có dây điện chạy xuống từ cổ áo dưới chiếc áo khoác parka, người còn lại đang cầm trên tay chiếc Nikon 35mm.

"Tay tôi đóng băng mất," viên cảnh sát cầm máy quay lắp bắp.

"Xuống garage đi," Carr nói. "Giữ gìn sức khỏe đi."

"Có một bình cà phê nóng và cốc giấy trong xe tải của tôi đấy. Chiếc Explorer màu trắng trong bãi đậu xe ấy," Lucas nói. "Cửa để mở sẵn rồi."

"Ca… Cảm… ơn."

"Để dành một ít cho tôi nhé," Carr nói với viên cảnh sát rồi quay sang Lucas, "Anh kiếm đâu ra cà phê vậy?"

"Tôi đã vắt kiệt máy pha cà phê ở Dow’s Corners đấy. Tôi từng đi tuần tra suốt sáu năm và chắc đã tê cóng ở tầm một trăm chỗ như thế này rồi."

"Quán Dow’s sao?" Carr nheo mắt, lục lọi trí nhớ của mình. "Quán của Phil và Vickie đúng không?"

"Phải rồi. Anh biết họ à?"

"Tôi quen tất cả mọi người trên quốc lộ 77 từ Hayward ở hạt Sawyer đến quốc lộ 13 ở hạt Ashland," Carr trả lời một cách hiển nhiên. "Đi nào, đường này."

Carr dẫn đường qua tiền sảnh bị cháy rụi, qua cánh cửa phòng tắm, đến một phòng ngủ nhỏ. Bức tường hướng ra hồ đã bị đốt thành tro, và tuyết lấm tấm rơi xuyên qua đống đổ nát. Thi thể của cô bé ở phía bên dưới khung giường đen thui. Lõi lò xo của tấm nệm nằm trên ngực cô bé. Một ngọn đèn nằm ngay bên ngoài cửa sổ rọi ánh sáng nhàn nhạt đầy soi mói về phía đống đổ nát sau vụ hỏa hoạn, nhưng khuôn mặt của cô bé thì gần như chìm hoàn toàn trong bóng tối. Không hẳn hoàn toàn. Lucas có thể nhìn thấy những chiếc răng trắng của cô bé. Cô bé dường như đang mỉm cười dưới lớp tro.

Lucas ngồi xổm xuống, bật đèn pin, càu nhàu rồi tắt đèn và đứng lên.

"Nó làm tôi thấy ớn lạnh,” Carr nói. “Tôi từng đi tuần tra đường cao tốc trước khi làm cảnh sát trưởng. Tôi đã chứng kiến những vụ tai nạn xe kinh hoàng, nhưng nó không làm tôi ớn lạnh như thế này."

Lucas nhất trí, "Tai nạn thì không như thế này." Anh nhìn xung quanh căn phòng. "Còn một thi thể nữa ở đâu?"

"Nhà bếp," Carr trả lời. Họ vòng lại tiền sảnh ngôi nhà. "Tại sao hắn lại phóng hỏa?" Carr hỏi với tông giọng cao vút. "Chắc chắn không phải để bịt đầu mối vụ thảm sát. Hắn ta vẫn để nguyên xác Frank trong sân. Nếu hắn ta cứ thế chuồn đi, chắc phải một hoặc hai ngày sau mới có người phát hiện. Hắn ta đang cố tình khoe khoang chiến tích sao?"

"Có lẽ hắn muốn hủy dấu vân tay chăng? Anh LaCourt làm nghề gì vậy?"

"Anh ta làm ở khu của thổ dân, là bảo vệ ở sòng bài Eagle."

"Sòng bạc có rất nhiều tiền," Lucas nói. "Anh ta có gặp trục trặc gì ở đó không?"

"Tôi không biết," Carr trả lời đơn giản. "Còn vợ anh ta thế nào?"

"Cô ấy là trợ giảng."

"Có bất đồng trong hôn nhân hay anh chồng cũ nào quanh quẩn đâu đây không?" Lucas hỏi.

"Cả hai đều đã từng kết hôn trước đây rồi. Tôi biết vợ cũ của Frank. Jean Hansen sẽ không làm tổn thương dẫu là một con ruồi đâu. Chồng cũ của Claudia là Jimmy Wilson. Jimmy đã chuyển tới Phoenix ba, bốn năm trước rồi, và anh ta cũng không làm điều này đâu. Tôi vẫn sẽ điều tra anh ta, nhưng họ đều không tan vỡ theo kiểu thù hằn đâu. Họ đơn giản là hết tình cảm với nhau thôi. Anh biết mà."

"Tôi hiểu mà. Còn cô bé thì sao? Có bạn trai không?"

"Tôi cũng sẽ điều tra xem," Carr nói. "Nhưng…Tôi không biết nữa. Tôi sẽ điều tra. Cô bé còn nhỏ quá."

"Dạo này có rất nhiều thanh thiếu niên đã giết hại chính gia đình và bạn bè của chúng.”

"Phải rồi. Một lũ hèn nhát."

"Các cậu trai tuổi teen đôi khi nhầm lẫn giữa lửa và tình dục. Có rất nhiều kẻ phạm tội phóng hỏa ở tuổi vị thành niên. Nếu có chàng trai nào có ý với cô bé thì chúng ta phải cảnh giác."

"Anh có thể nói chuyện với hiệu trưởng Bob Jones ở trường trung học cơ sở. Anh ta chuyên tư vấn tâm lí nên anh ta có thể biết gì đó."

"Ừm," Lucas ậm ừ trong lúc phủi cái tay áo quệt vào một bức tường cháy đen thui.

"Tôi hy vọng anh có thể ở lại một thời gian," Carr bỗng lên tiếng. Lucas chưa kịp trả lời thì Carr đã tiếp tục dẫn đường, "Đường này."

Họ đi đến đầu kia của căn nhà, qua phòng khách, vào trong bếp bằng cửa sau. Hai bác sĩ khám nghiệm tử thi mặc đồ bảo hộ đang lụi cụi bên cạnh thi thể thứ ba.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn đứng lên, gật đầu với Carr. Anh ta đội một chiếc mũ kiểu Nga có vành mũ rủ xuống và huy hiệu phó cảnh sát trưởng gắn ở mặt trước.

Người phụ nữ còn lại đang cầm một cái túi và dùng một dụng cụ kim loại để xoay đầu nạn nhân.

"Không thể chịu nổi cái thời tiết này," anh ta lên tiếng. "Tôi sắp chết cóng rồi đây. Chết ti…"

"Anh muốn nói là ‘chết tiệt’ chứ gì,” người phụ nữ đang cúi mình trước thi thể lên tiếng. Giọng cô ấy thật trầm và tỉnh bơ, nghe rất bác học. "Tôi thực sự không để ý đến lời ăn tiếng nói đâu, nhất là khi trời lạnh như thế này.”

"Anh ta không ngại cô đâu, mà ngại tôi kìa," Carr thẳng thừng. "Weather, cô có phát hiện ra gì không hay nãy giờ chỉ đang chơi thôi vậy?"

Người phụ nữ ngước lên, "Chúng tôi phải đưa mấy cái xác xuống Milwaukee để tìm chuyên gia. Không có cửa cho đám nghiệp dư ở nhà tang lễ khoa tay múa chân đâu."

"Cô có phát hiện ra gì không?" Lucas hỏi

Nữ bác sĩ đưa mắt nhìn xuống thi thể, "Claudia rõ ràng đã bị bắn với một thứ vũ khí khá có lực, có thể là một khẩu súng trường. Toàn bộ phần sau đầu đã vỡ nát và một phần của bộ não đã văng ra. Viên đạn xuyên thẳng qua đầu cô ta nên giờ chúng ta chỉ có thể mong rằng người ở phòng thí nghiệm có thể tìm lại được viên đạn. Nó không ở trong đầu cô ta."

"Thi thể của cô bé thì sao?" Lucas hỏi.

"Phải khám nghiệm tử thi mới có kết quả chính xác được. Có dấu vết của quần áo bị cháy quanh thắt lưng và giữa hai chân, cô bé chắc đã mặc quần lót hoặc là cái gì đó giống như… Ừm… Cái quần lông cừu gọi là gì nhỉ?..."

“Quần thể thao,” Carr lên tiếng.

"Phải rồi. Claudia cũng mặc đầy đủ quần áo, quần jean và đồ lót dài."

"Ý cô là cả hai mẹ con đều không bị cưỡng bức," Lucas tiếp lời.

Người phụ nữ đứng dậy và gật đầu. Mũ áo parka được thắt chặt, che gần hết khuôn mặt của cô chỉ để lộ khoảng da hình bầu dục quanh mắt và mũi. "Tôi không thể nói một cách chắc chắn, nhưng trước mắt thì là như vậy. Không có dấu hiệu của một vụ hãm hiếp. Nhưng những gì đã xảy ra với cô bé có thể còn kinh khủng hơn thế. "

"Kinh khủng hơn?" Carr giật nảy mình.

"Đúng." Cô cúi xuống, mở chiếc túi của mình. Người đàn ông đứng bên cạnh thốt lên, "Tôi không muốn nhìn cái thứ này đâu." Cô đứng dậy và đưa cho Carr một chiếc túi ziploc. Bên trong túi có một cái gì đó giống như một quả mơ khô bị cháy trên bếp nướng. Carr nhìn chằm chằm vào nó rồi đưa cho Lucas.

"Cái gì đây?" Carr hỏi người phụ nữ.

"Một cái tai," người phụ nữ và Lucas gần như đồng thanh. Lucas đưa nó lại cho cô.

"Tai? Hai người đang đùa đấy à?" Carr nói như hét lên. "Cái tai bị cắt trước hay sau khi cô bé bị giết?" Lucas hỏi, giọng nhẹ nhàng, đầy quan tâm. Carr quay sang nhìn anh đầy kinh hoàng.

"Phải xét nghiệm thì mới biết được," Weather nói với tông giọng chuyên nghiệp giống như Lucas vậy. "Có vài mẩu vụn cháy trông như máu vậy. Tôi không chắc nhưng có lẽ cô bé vẫn còn sống khi cái tai bị cắt.”

Vị cảnh sát trưởng liếc nhìn cái túi trong tay nữ bác sĩ rồi quay đi, bước hai bước, cúi xuống và nôn khan. Một dòng nước bọt trào ra từ miệng ông. Một lúc sau, ông ta đứng thẳng dậy, lau miệng bằng chiếc găng trên tay, "Tôi phải ra khỏi đây."

"Frank bị chém bởi một cái rìu," Lucas lên tiếng.

"Không, tôi không nghĩ thế. Không phải một cái rìu,” người phụ nữ vừa nói vừa lắc đầu. Lucas nhìn chằm chằm, nhưng hầu như không thể thấy được đường nét gì của gương mặt cô. "Một con dao phát, một con dao phát rất sắc hoặc một cái gì đó mỏng hơn. Cái gì đó như… ừm… một thanh mã tấu ấy."

"Cái gì cơ?" Viên cảnh sát trưởng nhìn cô với vẻ tò mò. "Tôi không chắc chắn," cô nói với vẻ thủ thế. "Bất kể nó là gì thì lưỡi dao cũng rất mỏng và sắc. Giống như một con dao phát nặng tầm hai ki lô gram. Nó cắt ngang qua xương, chứ không phải làm vỡ xương như những vũ khí có lưỡi khác. Nó cũng có trọng lượng không nhẹ đâu.”

"Đừng nói gì với tờ Register nhé,” Carr càu nhàu. "Họ sẽ phát rồ lên mất.”

"Dù gì thì họ chẳng nổi điên," nữ bác sĩ đáp.

"Vậy thì đừng làm họ điên tiết hơn nữa."

"Vậy còn mặt của người đàn ông thì sao?" Lucas hỏi. "Mấy vết cắn ấy?"

"Chó," cô trả lời. "Hoặc sói đồng cỏ. Tôi đã nhìn thấy quá nhiều vết chó cắn quanh đây rồi, và có vẻ như là một con chó đã cắn nát mặt anh ta."

"Anh có thể nghe thấy tiếng hú vào ban đêm của lũ sói đồng cỏ. Quanh đây có rất nhiều," viên cảnh sát lên tiếng.

"Ở chỗ tôi cũng có," Lucas nói.

"Anh là cảnh sát liên bang à?" Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi. "Không. Tôi từng là một cảnh sát ở Minneapolis. Tôi có một cabin nhỏ ở hạt Sawyer. Cảnh sát trưởng đề nghị tôi tới đây và xem xét tình hình."

"Lucas Davenport,” cảnh sát trưởng Carr bỗng lên tiếng, gật đầu với Lucas. "Tôi xin lỗi. Lucas, đây là Weather Karkinnen."

"Tôi đã nghe nói nhiều về anh," người phụ nữ gật đầu. "Weather là bác sĩ phẫu thuật ở các Thành phố đôi trước khi cô ấy trở về quê nhà," Carr tiếp tục giới thiệu.

"Tên cô ấy là Weather? Có nghĩa là thời tiết? Giống như ‘trời bão’ ấy hả?" Lucas hỏi.

"Chính xác," nữ bác sĩ trả lời.

"Tôi hy vọng những gì mà cô được nghe về Davenport đều tốt đẹp," Carr nói với cô.

Bác sĩ nghiêng đầu nhìn Lucas. Ánh sáng chiếu lên gương mặt cô thay đổi và giờ Lucas có thể thấy rõ đôi mắt xanh và cái mũi hơi vẹo. "Tôi nhớ là anh ta đã từng giết rất nhiều người," cô trả lời.

Nữ bác sĩ lạnh cóng. Cô dẫn đường về phía cửa trước, viên cảnh sát theo sau, Carr vấp ngã trong lúc vội vàng bước theo. Lucas nán ánh nhìn trên thi thể người phụ nữ. Khi quay mặt bước đi, anh bỗng phát hiện thấy một miếng niken dưới một tấm ván đen thui đã vỡ vụn. Nhìn đường cong của miếng kim loại, anh nhận ra ngay, đó là phần trước của cái vòng cản cò súng.

"Đợi đã," anh gọi với theo những người khác. "Anh chàng chụp ảnh còn ở trong nhà không?"

Carr đáp lại, "Người quay video đang ở trong garage, còn người chụp ảnh thì vẫn ở đây."

"Gọi anh ta tới đây. Ở đây có dấu hiệu của vũ khí."

Carr, Weather và viên cảnh sát cầm theo máy ảnh quay lại bên cạnh thi thể Claudia. Lucas chỉ ra rằng đó là cái vòng cản cò súng.Viên cảnh sát liền chụp hai bức ảnh xung quanh khu vực. Di chuyển một cách cẩn thận, Lucas nhấc tấm ván lên. Một khẩu súng lục. Một khẩu Smith and Wesson khá nặng bằng niken có phần tay cầm bằng gỗ hồ đào. Anh dẹp tấm ván ra khỏi đường đi rồi lùi lại phía sau để viên cảnh sát chụp hình khẩu súng có liên quan đến thi thể.

"Anh có phấn hay bút chì dầu không?" Lucas hỏi.

"Có. Tôi có cả thước dây đây." Viên cảnh sát đang cầm máy ảnh nhíu mày tìm trong túi rồi đưa cho Lucas một cây bút chì dầu.

"Không phải là ta nên để bên phòng xét nghiệm xử lí cái này à?" Carr hỏi một cách lo lắng.

"Vũ khí giết người có thể là một khẩu súng lớn," Lucas trả lời. Anh vẽ một đường viền xung quanh vũ khí, sau đó đo khoảng cách từ khẩu súng tới tường, đầu và tay của nạn nhân.

Trong khi đó, viên cảnh sát cầm máy ảnh cặm cụi ghi chép lại.

Sau khi đo đạc xong, Lucas trả cây bút chì dầu lại, nhìn quanh căn phòng, nhặt một mảnh gỗ, đặt nó vào giữa cái vòng cản ngay sau cò súng, và nhấc khẩu súng từ sàn nhà lên. Anh quay sang nhìn nữ bác sĩ. "Cô còn cái túi ziploc nào không?"

"Có." Cô đặt túi lên chân, mở nó ra, lục lọi và đưa cho Lucas một cái túi bảo quản thực phẩm. Anh đặt khẩu súng vào cái túi, chúc nòng súng xuống dưới. Qua cái túi nhựa, anh ấn cái cần gạt hất vỏ đạn và xoay ổ đạn.

"Còn nguyên sáu viên. Súng này chưa bắn," Lucas kết luận. "Chết tiệt thật."

“Chưa bắn?” Carr hỏi.

"Đúng. Có vẻ đây không phải là hung khí. Tên sát nhân sẽ không nạp lại đạn rồi vứt khẩu súng xuống sàn… Ít nhất thì tôi không nghĩ ra được lí do gì để hắn làm vậy.”

"Có nghĩa là?" Weather nhìn anh tò mò.

"Có lẽ người phụ nữ đã lấy khẩu súng ra. Khẩu súng chỉ cách thi thể của cô ấy có một bước chân. Cô ấy có thể đã lường trước là hắn sẽ đến. Có vẻ là đang tồn tại một mối thâm thù nào đó. Cô ấy biết là mình đang gặp rắc rối," Lucas phán đoán. Anh đọc số sê ri súng cho viên cảnh sát cầm máy ảnh, "Anh vẫn nên thử đi tìm hiểu cái số sê ri này ở các cửa hàng súng địa phương xem sao.”

"Tôi sẽ bảo người kiểm tra xem," Carr trả lời, "Tôi… cần một ít cà phê."

"Shelly, tôi nghĩ anh cũng lạnh cóng rồi đấy," Weather nói. "Anh cần ngâm mình trong bồn nước nóng đấy.” "Phải, phải."

Bước ra từ cửa trước, Lucas mang theo khẩu súng lục. Một viên cảnh sát đang bước tới, "Cảnh sát trưởng, tôi tìm được mấy tấm bạt rồi. Chúng để ở phía sau tôi trên xe tuần tra.”

"Tốt. Gọi thêm người che kín chỗ này lại,” Carr vẫy tay về phía ngôi nhà. "Trong garage có vài người đấy.” Cảnh sát trưởng quay sang Lucas, "Tôi lấy được một số tấm vải bạt từ Lực lượng Bảo vệ Quốc gia, và chúng tôi sẽ phủ kín cả ngôi nhà này cho đến khi Bộ phận Dịch vụ Thi hành Pháp luật cử người ở Madison đến đây."

"Tốt," Lucas gật đầu. "Anh thực sự cần tới người ở phòng thí nghiệm đấy. Đừng để ai chạm vào bất cứ thứ gì, kể cả mấy thi thể."

Garage thật ấm áp. Cảnh sát và lính cứu hỏa đang đứng xung quanh một cái lò sưởi bằng sắt đã cũ chất đầy những khúc gỗ sồi. Viên cảnh sát cầm máy quay nhìn thấy họ và tiến đến với một trong những cái bình giữ nhiệt của Lucas.

"Tôi để dành một ít cho anh đây."

"Cảm ơn Tommy," cảnh sát trưởng gật đầu, tay run run rót một cốc đưa cho Lucas, rồi lấy một tách cho mình, "Đi vào trong góc nói chuyện đi.” Carr đi vòng qua mũi chiếc Chevy cũ kĩ có thùng sau của LaCourt, tránh xa khỏi đám đông cảnh sát và lính cứu hỏa. Ông quay ra, nhâm nhi tách cà phê, "Chúng ta có chút vấn đề," ông ngừng lại, rồi hỏi, "Anh không theo Công giáo, đúng không?"

"Chúa ở bên anh9 ,” Lucas bỗng tuôn ra một tràng tiếng La tinh. "Nhưng vậy thì sao?"

9 Nguyên văn, “Dominus vobiscum” (Chúa ở bên anh chị em). Đây là lời chào và lời chúc phúc thường được nói bởi các tư tế của nhà thờ Công giáo La Mã trong các buổi giảng đạo và tế lễ.

"Anh theo Công giáo à? Tôi chưa đến nhà thờ đủ lâu để nhớ được cái vụ tiếng La tinh này." Cảnh sát trưởng dường như suy nghĩ về điều đó một lúc, nhấp một ngụm cà phê, rồi tiếp, "Tôi đã cải đạo được vài năm. Trước đây, tôi theo đạo Tin Lành, cho đến khi tôi gặp Cha Phil. Ông ấy là linh mục giáo xứ ở Grant."

"Vâng. Tôi hết hứng thú với mấy thứ ở nhà thờ từ lâu rồi.” "Ừm, vậy thì anh nên xem xét…"

"Nói thẳng vào vấn đề đi," Lucas sốt ruột.

"Tôi đang cố nói đây, nhưng nó khá là phức tạp,” Carr nói. "Thôi được rồi. Kẻ sát nhân chắc chắn là người đã phóng hỏa. Lớp tuyết rơi cả buổi chiều có lẽ đã dày hơn mười xen ti mét rồi. Khi lính cứu hỏa đến đây thì tuyết đã gần như ngớt hẳn. Nhưng thi thể của Frank lại bị phủ bởi hơn một xen ti mét tuyết. Đó là lý do tại sao tôi phải phủ bạt trên mọi thứ. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể ước lượng khoảng thời gian chính xác mà vụ án đã diễn ra. Ngôi nhà có thể đã bị phóng hỏa không lâu sau khi Frank bị giết, nhưng khoảng thời gian cũng không quá ngắn. Đó mới là điều quan trọng. Khoảng thời gian đó. Và bây giờ anh nói với tôi là cô bé có thể đã bị tra tấn ... Tức là khoảng thời gian đó còn dài hơn."

"Vâng," Lucas gật gù trước lời nhấn nhá của Carr.

"Chắc chắn hắn đã dùng xăng để phóng hỏa,” Carr tiếp lời. “Vẫn còn có thể ngửi được mùi xăng. Còn ngôi nhà thì bắt lửa cháy như một ngọn đuốc vậy. Có lẽ kẻ giết người mang theo xăng hoặc có thể hắn ta đã lấy xăng của Frank. Có hai chiếc thuyền và một chiếc xe trượt tuyết ở nhà kho phía sau nhưng không có can xăng nào gần đó, cũng không có can xăng nào ở đây cả. Khả năng cao là Frank dự trữ xăng ở trong các can.”

"Dù sao thì ngôi nhà cũng bắt lửa rất nhanh," Lucas thêm vào.

"Phải. Các hộ dân ở bên kia hồ nói họ đang xem ti vi vào lúc đó. Họ nói rằng bên ngoài chẳng có gì ngoài tuyết, nhưng chỉ một phút sau thì họ thấy một đám cháy to nên họ đã gọi cứu hỏa. "

"Chỗ mà tôi đã đi qua á? Ở góc phố à?"

"Phải. Có hai người lính cứu hỏa ở đó. Lúc ấy họ đang chuẩn bị bữa ăn nhẹ. Một người đã nhìn thấy chiếc xe Jeep đen đi qua. Chỉ vài giây sau thì có cuộc gọi báo cháy. Họ nghĩ rằng đó là chiếc xe Jeep của Phil… Linh mục Phil mà tôi vừa kể với anh. Cha Philip Bergen, mục sư ở All Souls.”

“Thật sao?” Lucas sốt sắng hỏi.

"Phải. Họ nói Phil hình như đi ra từ phía con đường quanh hồ. Vì vậy, tôi đã gọi cho Phil và hỏi xem ông ấy có nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường không, một ngọn lửa hoặc ai đó trên đường. Ông ấy nói không. Nhưng tôi chưa kịp nói thêm điều gì thì ông ấy nói tiếp là ông ấy đã ở đây, tại ngôi nhà của gia đình LaCourt."

"Ở đây?" Lucas nhướng mày hoài nghi.

"Phải. Ở đây. Ông ấy nói mọi thứ đều ổn khi ông rời khỏi căn nhà.”

"Hừm,” Lucas ra chiều ngẫm nghĩ. "Thời gian trùng hợp chứ?"

"Chính xác. Một trong hai người đang đứng bên lò vi sóng chờ bánh sandwich kẹp thịt nguội. Họ mất hai phút để chờ bánh và nó đã gần chín rồi. Người còn lại thốt lên, "Cha Phil kìa. Thời tiết này mà còn phải ra đường." Sau đó, tiếng chuông báo của lò vi sóng kêu, người lính cứu hỏa định lấy bánh mì ra, nhưng trước khi anh ta kịp lấy nó ra thì điện thoại báo động reo."

"Thời gian rất sát."

"Phải. Thời gian là không đủ để tuyết có thể chất đống trên thi thể của Frank. Không đủ, nếu Phil nói sự thật."

"Thật kỳ quặc," Lucas nói. "Đặc biệt là trong trường hợp khẩn cấp, nếu thời gian không chỉ là một phút mà là năm phút, Phil có thể…"

"Đó cũng là những gì tôi nghĩ… Nhưng có vẻ không phải vậy.” Carr lắc đầu nguây nguẩy, lắc lắc để cà phê xoay tròn trong cốc, rồi đặt nó lên nắp ca pô chiếc Chevy và duỗi các ngón tay, cố gắng làm chúng ấm lại. "Tôi đã liên lạc với mấy người lính cứu hỏa đó và đã xem xét kỹ càng nhiều lần rồi. Không đủ thời gian."

“Vậy linh mục đó…”

"Ông ấy nói đã rời nhà và lái xe thẳng ra đường cao tốc để đi vào thị trấn. Tôi hỏi ông ấy mất bao lâu để đi từ nhà tới đây và tới xa lộ. Ông ấy trả lời là khoảng ba hoặc bốn phút.

Quãng đường khoảng một dặm, lúc đó tuyết đang rơi nữa. Thời gian khá hợp lí.”

“Ừm.”

"Nhưng nếu ông ấy thực sự là hung thủ thì tại sao lại thú nhận đã ở đây? Vô lí thế quái nào ấy?" Cảnh sát trưởng nói.

"Ông đã cho ông ta biết chưa? Gọi ông ta đến và điều tra ấy?"

"Chưa. Tôi chưa thực sự có kinh nghiệm với việc thẩm vấn. Tôi có thể cho mấy đứa trẻ trộm cắp xe hơi hoặc tháo biển quảng cáo của quán bia nào đấy ngồi trong phòng tạm giam rồi dọa cho bọn chúng sợ vãi tè. Nhưng thứ này… hoàn toàn khác. Tôi không biết mấy cái vụ giết người như thế này."

"Anh đã nói với ông ta tí nào về khoảng thời gian eo hẹp chưa?" Lucas hỏi.

"Chưa."

"Tốt."

"Tôi đang rối đây," Carr nói trong lúc quay lại nhìn chằm chằm vào bức tường garage, có vẻ như đang hồi tưởng điều gì đó, "Khi ông ấy thú nhận đã ở đây, tôi thật sự không biết phải nói gì cả, nên tôi chỉ nói là 'Được rồi, chúng tôi sẽ liên lạc với ông sau’. Khi chúng tôi thông báo rằng gia đình LaCourt đã bị giết hại, ông ấy muốn được ra khỏi thị trấn để cử hành những nghi thức tiễn đưa cuối cùng. Nhưng chúng tôi bảo ông ấy nên ở lại thị trấn. Chúng tôi không muốn…"

“…Không muốn làm ô uế kí ức của ông ấy,” Lucas tiếp lời.

"Phải," Carr gật đầu, cầm cốc cà phê lên và uống cạn nó. "Thế còn mấy người lính cứu hỏa thì sao? Liệu họ có động cơ nào để nói dối không?"

Carr lắc đầu. "Tôi biết cả hai bọn họ. Họ không thân thiết lắm nên có vẻ sẽ khó mà ủ mưu với nhau được."

"Được rồi."

Đúng lúc đó, hai người lính cứu hỏa đi ngang qua. Người đi trước mặc đồ bảo hộ bằng cao su và vải bạt cùng với một lớp băng dày tới hơn hai xen ti mét trên người.

"Anh vừa ngã xuống hồ đấy à?" Carr hỏi. "Chắc anh sắp chết cóng rồi."

"Nước từ vòi phun đấy. Lạnh thì không lạnh, nhưng tôi không cử động được," người lính cứu hỏa trả lời. Người đi sau lên tiếng, "Đứng yên nào," Anh lính cứu hỏa đi sau đứng thẳng như một một con bù nhìn béo tốt làm bằng cao su, và bắt đầu phá băng bằng một cái vồ bằng gỗ và một cái đục lạnh lẽo.

Cả Lucas và cảnh sát trưởng ngồi ngắm vụn băng bay tứ tung một lúc, rồi Carr lên tiếng, "Còn nữa. Khi Phil đi ngang qua trạm cứu hỏa, ông ấy còn kéo theo một chiếc xe trượt tuyết. Ông ấy là chủ tịch một câu lạc bộ xe trượt tuyết năm nay hay năm ngoái gì đó. Họ có một cuộc đua ngày hôm nay phía ngoài một quán bar ở bên kia hồ nên ông ấy đã ở chỗ hồ cùng xe trượt tuyết."

"Và những dấu vết đó xuất hiện từ phía hồ."

"Nơi mà ai cũng đi xe trượt tuyết."

"Hừm. Vậy anh nghĩ linh mục đó có dính dáng gì đến chuyện này à?"

Carr trông có vẻ lo lắng, "Không. Tuyệt đối không. Tôi biết ông ấy. Ông ấy là bạn của tôi. Nhưng tôi lại không thể tìm được cách lí giải khác. Ông ấy chưa từng nói dối về bất cứ điều gì. Ông ấy là một người luôn tuân theo các nguyên tắc đạo đức."

"Nếu một người bị ép vào đường cùng…"

Carr lắc đầu. Ông kể chuyện cả hai đều là những đối thủ gai góc ra sao khi chơi golf. Họ đã đánh qua lỗ thứ mười bảy rồi mà vẫn bất phân thắng bại. Bergen đánh từ vùng Tee10 vào một rặng thông ở bên phải vùng Fairway11, rồi đánh một cú recovery12 cực đỉnh và đưa bóng vào vùng Green13 sau hai cú đánh. Ông ấy đã hoàn thành một par14 bằng hai cú putt15 trong khi đó Carr đánh một cú bogie16 và thất bại.

10 Tee hoặc Tee-box là một khoảng đất hình vuông mà người chơi golf sẽ đứng ở đó để phát bóng.

11 Fairway (đường bóng) là khoảng không gian từ vùng Tee đến vùng Green.

12 Recovery là cú đánh để đưa bóng từ những vùng không thuận lợi cho đánh bóng về lại vùng Fairway.

13 Green là vùng cỏ bao quanh lỗ golf, là chỗ thuận lợi nhất để bóng lăn vào lỗ.

14 Par là số cú đánh yêu cầu để đưa bóng vào một lỗ.

15 Putt là những cú đánh nhẹ để đưa bóng vào lỗ.

16 Bogie là việc đánh nhiều hơn số par (số cú đánh yêu cầu).

"Tôi đã khoe về cú recovery của ông ấy với những người khác trong phòng thay đồ, còn ông ấy trông lại rất buồn. Khi chúng tôi đi xuống quầy bar, ông ấy túm lấy tôi và trông như thể sắp khóc vậy. Ông ấy nói với tôi rằng trong cú đánh thứ hai, bóng của ông ấy bị vướng vào một cái cây và ông ấy đã đá nó ra. Ông ấy rất muốn thắng. Nhưng chơi gian lận làm ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy. Ông ấy không thể chịu đựng được nó. Ông ấy là người như vậy đấy. Ông ấy sẽ không bao giờ ăn cắp lấy một đồng xu hay một cú đánh golf. Ông ấy là người thẳng thắn. Không thể khác được."

Người lính cứu hỏa đặt các dụng cụ xuống sàn nhà, chộp lấy thân trước của bộ đồ bảo hộ bằng cao su của người còn lại và cởi khóa kéo ra.

"Thế này là được rồi,” anh chàng trong bộ đồ bảo hộ lên tiếng, "Tôi có thể tự làm từ đây," anh ta quay sang nhìn Carr "Niềm vui nơi miền quê đây ha?"

Nữ bác sĩ lượn lờ giữa bức tường và chiếc Chevy, theo sau là một người đàn ông cao lớn mặc trên người một chiếc áo parka dày cộp. Cô có mái tóc màu sáng điểm vài sợi trắng, cắt ngắn, dáng người nhỏ nhắn nhưng khỏe mạnh với bờ vai rộng, mũi hơi to và vẹo sang trái, xương gò má cao và đôi mắt màu xanh đậm, miệng rộng và linh động. Cô ta đem đến cảm giác như một người chiến binh, Lucas nghĩ, với sắc thái phương Đông nhàn nhạt mà người Slav thường mang. Cô ta không đẹp nhưng rất quyến rũ. "Đây là một cuộc trò chuyện bí mật à?" Cô hỏi, tay cầm một tách cà phê.

"Không có gì bí mật cả," Carr nói, liếc nhìn Lucas, khẽ lắc đầu như muốn nói, Đừng nói gì về linh mục.

Người đàn ông cao lớn theo sau Weather lúc này mới lên tiếng, "Tôi đã đi hỏi mọi người trên đoạn đường này rồi. Không ai thấy bất cứ điều gì khả nghi nhưng có ba người mất tích. Tôi đang cố gắng tìm họ.”

"Cảm ơn Gene nhé,” Carr nói. Người đàn ông cao lớn liền hướng về phía cửa. Carr quay sang Lucas, "Điều tra viên chính của tôi lần này."

Lucas gật đầu và nhìn về phía Weather, "Tôi nghĩ không cần phải đo thân nhiệt mấy thi thể đâu."

Nữ bác sĩ lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê. Lucas nhận ra cô không hề đeo nhẫn. "Tôi không đo thân nhiệt của bà mẹ và cô bé. Lửa, nước, băng và tuyết đã làm rối tung mọi thứ lên rồi. Thi thể của Frank thì được trùm khá kĩ nên tôi đã đo thân nhiệt của anh ta. Khoảng sáu mươi tư độ F17. Anh ấy chết chưa lâu lắm.”

17 Đơn vị đo nhiệt độ được sử dụng trong tác phẩm là Farenheit (F). 64 độ F = khoảng 17 độ C.

"Hừm,” Carr liếc nhìn Lucas.

Weather nhận ra ngay cái nhìn của Lucas và Carr, "Điều này có quan trọng không?"

"Tôi nghĩ cô nên ghi chép nó lại đấy," Carr nói.

"Chúng tôi đang thắc mắc là anh ta đã chết bao lâu trước vụ hỏa hoạn," Lucas nói.

Weather nhìn Lucas một cách kỳ quặc, "Maddog, phải không?"

"Gì cơ?"

"Anh là người đã giết Maddog sau khi hắn ta giết những người phụ nữ đó. Anh đã chiến đấu với mấy tên Ấn Độ."

Lucas gật đầu, "Phải." Băng Crow ra khỏi nhà lúc trời đã tối với khẩu .45 trên tay…Tại sao cô ta lại lôi chuyện đó ra để nói không biết?

"Tôi có một người bạn phẫu thuật cho một cảnh sát ở New York, người phụ nữ bị bắn vào ngực ấy. Tôi không nhớ tên cô ấy nhưng tại thời điểm đó cô ấy khá là nổi tiếng."

"Lily Rothenburg." Chết tiệt. Sloan đứng trên bậu cửa của Trung tâm Y tế Hennepin, mặt trắng bệch, "Tỉnh táo ra chưa?... Lily bị bắn rồi.” Lily đáng yêu.

"À, đúng rồi," Weather vừa nói vừa gật đầu, "Tôi nhớ là tên một loài hoa. Cô ấy quay lại New York rồi chứ?"

"Phải. Giờ đây cô ấy là đội trưởng. Bạn của cô chắc hẳn là một bác sĩ phẫu thuật tóc đỏ phải không? Tôi nhớ mang máng thế."

"Đúng cô ấy đấy. Cô ấy đã chứng kiến vụ nổ súng. Có vẻ như đó là đêm thú vị nhất trong sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy phải chạy qua chạy lại giữa các phòng để thực hiện hai ca phẫu thuật cùng một lúc.”

"Chúa ơi! Và bây giờ nó đang xảy ra ở đây." Sự kinh hoàng xen lẫn trong giọng nói của Carr. Viên cảnh sát trưởng quay sang nhìn Lucas, "Tôi đã đi tuần tra năm năm trước khi tôi lên làm cảnh sát trưởng. Cũng hai mươi năm trước rồi. Người của tôi không còn làm việc trong lực lượng tuần tra hoặc lực lượng cảnh sát địa phương nữa. Chúng tôi thực sự không biết tí gì về mấy vụ giết người đâu. Anh sẽ giúp chúng tôi chứ?"

"Anh muốn tôi phải làm gì?" Lucas xua tan những kí ức đen tối ra khỏi đầu.

"Điều hành cuộc điều tra. Tôi sẽ cung cấp cho anh tất cả những gì tôi có thể, điều động tám hay mười người, giải quyết với luật sư của hạt, bất cứ điều gì anh cần.”

"Tôi sẽ có quyền hạn gì?"

Carr lên tiếng cùng lúc thò tay vào túi áo, "Anh có thề với Chúa sẽ tuân theo luật lệ của bang Wisconsin không?"

"Chắc chắn rồi," Lucas gật đầu.

Carr ném cho Lucas một cái huy hiệu, "Giờ anh là cảnh sát. Chúng ta có thể giải quyết mấy thứ vặt vãnh sau vụ này."

Lucas nhìn cái huy hiệu trong lòng bàn tay của mình.

"Cố gắng đừng bắn ai nhé," Weather nói.