Cô bạn Ninh Tâm này rốt cuộc mù đường đến mức nào? Vốn đã cho rằng cái độ “mù bản đồ” trong trò chơi của Ninh Tâm là khó tin lắm rồi, chẳng dè sau khi gặp ngoài đời, Kha Dĩ Mặc chỉ có thể bóp trán thở dài thầm nghĩ, cô bạn này an toàn lớn lên vui vẻ hoạt bát như thế này mà vẫn chưa bị ai lừa, ai bán kể cũng quá thần kỳ.
Ra khỏi quán sữa đậu, Kha Dĩ Mặc chỉ thuận miệng hỏi một câu “Trạm xe bus đến chợ điện tử ở đâu?”, quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Ninh Tâm. Kha Dĩ Mặc tức thì rùng mình, cẩn thận hỏi lại: “Đừng nói em không biết nhé?”.
Ninh Tâm lắc đầu đáp lời: “Biết chứ, em biết mà”.
Kha Dĩ Mặc thầm thở phào, ai ngờ cô nàng lại tiếp một câu: “Nhưng quanh trường em có đến vài trạm xe bus kia, đi chợ điện tử phải lên từ trạm nào?”, sau đó bắt đầu giương đôi mắt to tròn đầy hy vọng ngước nhìn Kha Dĩ Mặc.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đôi mắt Ninh Tâm như hòn bi ve, Kha Dĩ Mặc thấy bản thân không còn đường thắng, chỉ đành bất đắc dĩ ngửa mặt nhìn trời.
Thế là dẹp bỏ hy vọng Ninh Tâm dẫn đường, Kha Dĩ Mặc thấy lúc này vẫn là tự mình tìm đường thì tốt hơn. Khổ nỗi, đối với tuyến đường xe bus, Kha Dĩ Mặc cũng chẳng biết gì.
“Gọi tắc xi đi.” Nhằm tránh giữa đường xảy ra bất trắc, Kha Dĩ Mặc hạ quyết định đi tắc xi đến chợ điện tử. Thật ra cứ vừa đi vừa hỏi thì cũng được, nhưng tìm đến trạm xe rồi cũng chưa chắc đã lên đúng chuyến. Tóm lại, để đảm bảo đến nơi an toàn, sự hy sinh của ví tiền là vô cùng cần thiết!
“Được, đi tắc xi đi!” Ninh Tâm đồng ý cả hai tay. Đi tắc xi tốt, đi tắc xi quá tuyệt, ít nhất thì cũng không bị lạc đường O(∩_∩)O~ !
Dưới sự hộ tống của bác lái xe, hai người rốt cuộc cũng đến chợ điện tử. Ninh Tâm theo sau mông Kha Dĩ Mặc nhìn trái ngó phải, Kha Dĩ Mặc đi phía trước vừa tuyển vừa chọn, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô nhóc mặt mày đầy hiếu kỳ đang ngó nghiêng xung quanh. Biểu cảm này, chính là nét mặt của gà mẹ dẫn đàn gà con đi dạo!
Mua xong bo mạch chủ rời khỏi chợ điện tử thì đã là mười hai giờ trưa. Nhìn đồng hồ, Ninh Tâm do dự một hồi, cuối cùng cũng gom góp đủ can đảm mở miệng nói với Kha Dĩ Mặc: “Ừm... Đã mười hai giờ rồi, em cũng đói bụng. Em mời anh ăn trưa có được không? Xem như cảm ơn anh đã giúp em đi mua đồ”, nói xong, Ninh Tâm lập tức cúi đầu, thật không dám ngước nhìn Kha Dĩ Mặc.
Đối với Ninh Tâm mà nói, chủ động mời người khác phái ăn cơm đây là chuyện trước nay chưa từng có! Nhưng không biết vì sao, những từ vốn tưởng chẳng bao giờ nói ra, khi đối diện với Kha Dĩ Mặc, tuy vẫn còn bối rối, nhưng cô lại chẳng chút hối hận, thậm chí còn có đôi phần mong chờ.
Nhìn cô nàng đang cúi đầu trước mặt, tim Kha Dĩ Mặc khẽ rung lên, lời chẳng thông qua đại não mà đã thốt ra miệng: “Được thôi, vừa hay anh cũng đang đói”.
“Thế anh muốn ăn gì?”
“Sao cũng được, em chọn đi.”
Tốt thôi, nhắc đến đồ ăn, Ninh Tâm thấy “Vua mỹ thực” ngoài cô ra còn có thể là ai?!
Trong lòng đã quyết định phải đãi Kha Dĩ Mặc một bữa ra trò, Ninh Tâm nghĩ một hồi, mắt sáng lên.
“Đi ăn đồ tự chọn được không? Em nhớ lần trước cùng bọn Tiểu Vũ đến chỗ này đã ăn ở một quán bán đồ tự chọn rất ngon.” “Ừ”, Kha Dĩ Mặc gật đầu, lại chợt nhớ ra một chuyện:
“Em còn nhớ quán ăn đó ở đâu không?”.
Ninh Tâm vỗ ngực: “Anh yên tâm, em nhớ mà”.
Thế là, Ninh Tâm đưa Kha Dĩ Mặc đi vòng quanh chợ điện tử một vòng, quay lại điểm khởi đầu, cô nàng vô cùng buồn bực.
“Em nhớ rõ chỗ đó chỉ rẽ có một lần là tới ngay mà... Sao bây giờ lại không thấy đâu nhỉ?”, liếc mắt nhìn xung quanh, Ninh Tâm không cam tâm: “Chúng ta tìm thêm lần nữa, nhất định sẽ thấy thôi!”.
Ninh Tâm đã nói thế, Kha Dĩ Mặc cảm thấy bản thân nhất định phải “liều mình bồi quân tử”, đi thôi đi thôi, vận động trước khi ăn hỗ trợ tiêu hóa!
Đi tới đi lui, đi tái đi hồi. Qua hai vòng, cả hai lại quay về vị trí cũ.
“Sao lại thế được? Nhẽ nào nhà ăn đó đã đóng cửa rồi? Chắc không phải đâu, mới không lâu trước em đến thì vẫn còn mà, nhanh thế sao đã dẹp tiệm được?” Ninh Tâm nhìn chằm chằm bảng chỉ dẫn trước mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Cô rõ ràng đã rất nỗ lực rất nỗ lực hồi tưởng lại rồi, sao vẫn không tìm thấy cơ chứ?
Kha Dĩ Mặc thở dài bất đắc dĩ, quán ăn tự chọn không phải từ trên trời rơi xuống đâu cô bạn ơi... Hình như... có lẽ... chắc là cô đưa đi sai đường rồi?
Mím môi, Ninh Tâm thấy mình không thể để mất hình ảnh trước mặc Kha Dĩ Mặc ngay lần đầu gặp gỡ được, “Lần này nhất định sẽ tìm thấy, chúng ta đi thêm lần nữa nào!”.
Lần thứ ba quay lại vị trí cũ, khuôn mặt Ninh Tâm từ hồng đã chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang xanh.
Aizzz, Kha Dĩ Mặc lúc này đang tự kiểm điểm. Anh phải tự kiểm điểm, anh phải tự suy ngẫm, anh phải ăn năn. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh tuyệt đối không nên khiêu chiến với trình độ mù đường của Ninh Tâm.
“Để anh dẫn đường cho...”
~~o(>_<)o ~~ Đại thần, sao bây giờ anh mới nói!
Cùng một quán ăn, cùng một chỗ ngồi, có điều người phía đối diện đã đổi thành Kha Dĩ Mặc.
Vốn Ninh Tâm còn định để Kha Dĩ Mặc chọn đồ ăn, ai ngờ Kha Dĩ Mặc lại rút máy tính trong túi ra đặt lên bàn, sau đó quay sang cười nhẹ: “Ninh Tâm, anh kiểm tra một chút, em chọn đồ ăn có được không?”.
Nhìn bóng lưng Ninh Tâm len qua hàng người đứng trước quầy đồ tự chọn, Kha Dĩ Mặc lâm vào trầm tư.
Dường như... càng ngày càng mê muội, càng ngày càng không thoát ra được nữa rồi.
Ninh Tâm trong trò chơi cũng vậy, Ninh Tâm ở hiện tại cũng thế, Kha Dĩ Mặc biết, bất kể là nhân vật ảo trên thế giới mạng hay là một thiếu nữ sống động hoạt bát ngoài đời, anh đều không thể tự mình dứt ra nữa rồi.
Đĩa to đĩa nhỏ đem về đầy một bàn đồ ăn, cuối cùng Ninh Tâm cũng có thể ngồi xuống rồi. Có điều cô bạn này lại phát hiện một việc khiến mình vô cùng bối rối.
Rõ ràng buổi sáng vẫn còn bình thường, nhưng bây giờ ngồi trước mặt Kha Dĩ Mặc, cô phát hiện bản thân đột nhiên sinh ra tính cách “thục nữ”, không dám ăn như hổ đói nữa rồi...
Giày vò, đây tuyệt đối là một loại giày vò! Trước mặt cả bàn đồ ăn ngon lành đẹp mắt lại không thể thoải mái ăn thật đau thương biết chừng nào! Nhất là đối với con người xem ăn là trên hết như Ninh Tâm.
Nhưng làm người phải biết thế nào là đủ, không thể quá tham lam. Câu này áp dụng với trường hợp Ninh Tâm bây giờ chính là, trước mỹ mạo của Kha Dĩ Mặc, cô thật không thể tiếp tục có tình cảm với mỹ thực nữa rồi!
“Ăn không nổi nữa à?” Kha Dĩ Mặc nhận thấy Ninh Tâm có vẻ khác thường. Buổi sáng rõ ràng ăn uống vẫn tốt, sao bây giờ tự bê lên một đống đĩa to bát nhỏ thì lại chẳng ăn mấy miếng thế?
Ninh Tâm lắc đầu, trong lòng nhỏ máu.
Đại thần ơi là đại thần, cô có thể ở trước mặt Kha Dĩ Mặc nói: Đại thần, ở trước mặt anh tôi thật sự không đủ can đảm thể hiện bản tính tham ăn tục uống của mình! được không?
Mẫu thân đại nhân đã từng nhắc đến trường hợp này gọi là gì ấy nhỉ? Tâm tình thiếu nữ!
Cô không còn gì để nói...
Ninh Tâm tự thấy cô cũng tự dọa mình đến sợ rồi, tâm tình thiếu nữ cái gì chứ... Mẫu thân đại nhân sai rồi, nhất định là sai rồi!
Bữa ăn khó khăn nhất từ khi chào đời đến giờ cuối cùng cũng qua, nhìn cả đống thức ăn ngon còn thừa trên bàn, Ninh Tâm muốn khóc mà không có nước mắt.
Đối diện với Hồ Sảng, cô có thể xem như trước mắt không có ai, thoải mái càn quét không chút xấu hổ thẹn thùng.
Nhưng ngồi trước mặt Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm cảm thấy bản thân lâm vào bi kịch, nào là không nuốt trôi cơm, nào là vừa ăn vừa thất thần, nào là không dám thoải mái thưởng thức, cô sẽ nói ra chắc!